Vân Miên xăng tay áo lên, hai tay ôm thân cây đại thụ leo lên, nhưng thân cây quá lớn, nàng không thể ôm hết được, chỉ có thể di chuyển từng chút từng chút lên, trông giống như một con sâu lông khổng lồ đang bò.Nhìn bộ dáng của nàng thật khiến người khác không thể nhịn cười được.
Tùy tùng cùng ám vệ của Kiêu Chiến nhịn cười đến mức đau cả bụng.
Nhưng rốt cuộc bệ hạ không cười, bọn họ muốn cười lại không dám cười.Kiêu Chiến thật lòng không có ý trêu chọc Vân Miên, hắn nhận thấy Vân Miên không thể nào leo lên cây cao hai trượng được, hắn rất tò mò vừa rồi làm thế nào mà nàng lên trên cây đại thụ đó được.Nhìn một hồi, Kiêu Chiến không đành lòng để nàng tiếp tục leo nữa, hắn định mở miệng thì ngay lúc đó thị vệ mang một cây quạt tròn từ tròng bụi hoa dâng lên Kiêu Chiến, bẩm: “ Bẩm bệ hạ, thuộc hạ tìm thấy một cây quạt trong bụi hoa, hoa văn sống động y như thật, thỉnh bệ hạ xem qua.”Vân Miên nghe xong, lập tức sợ hãi té từ trên cây xuống.
Lần này không có Kiêu Chiến đỡ, nàng té đau thê thảm.Cố nhịn đau, Vân Miên đứng dậy đi tới trước mặt Kiêu Chiến, vươn tay nói: “Bệ hạ, cái quạt này là của ta, thỉnh bệ hạ trả lại cho ta.”“ Leo được lên cây, trẫm sẽ trả lại cho ngươi, còn không leo lên được quạt này liền sung vào quốc khố.” Kiêu Chiến chăm chú nhìn cây quạt, cây quạt này thật sự rất độc đáo.Hắn theo bản năng lắc lắc cây quạt một cái liền có vài bông tuyết bay ra, Vân Miên lập tức dùng phép thuật làm các bông tuyết nhanh chong biến mất.Thân mẫu ơi! Vừa rồi thật nguy hiểm.
Đây là tiên khí của bổn tiên nữ, sa bà phiến, bên trong có bảy mươi hai động thiên, có thể biến ra năm vạn sáu ngàn bảy trăm tám mươi chín cảnh sắc khác nhau, uy lực vô cùng, nếu rơi vào tay phàm nhân sẽ là đại họa.Ô ô, hôm nay vừa bị té, vừa bị rớt mất cây quạt, ta thật thê thảm nha.Mỗi lần gặp Kiêu Chiến là lúc nào cũng có chuyện không hay xãy ra, tận đáy lòng Vân Miên hạ quyết tâm, sau này nàng gặp ai họ Kiêu tên Chiến đều như gặp phải ôn thần, phải tuyệt đối tránh xa ra.Vân Miên gao gắt đè nén cảm xúc muốn đánh người lại, tạm thời dùng phép thuật phong ấn sa bà phiến lại, gương mặt tươi cười hướng Kiêu Chiến nói: “ Được bệ hạ, ngài chờ một lát, ta liền leo lên cây cho ngài …nhìn …xem..”Vân Miên quay trở lại cây đại thụ, nàng lại tiếp tục như con sâu lông leo lên cây, trong lòng tức giận bất bình: Kiêu Chiến, ngươi không phải thích xem người khác leo cây sao? Bổn tiên nữ cầu chúc cho các phi tần của ngươi vượt tường vượt tường, tróc nóc nhà, tróc nóc nhà.
Ách, hình như có vẻ độc ác quá.
Thôi, giống như ta chưa nói cái gì.Thật muốn thi triển phép thuật để bay lên nhưng xung quanh đám thị vệ nhìn nàng chằm chằm, Vân Miên sẽ có nguy cơ bại lộ thân phận, nên chỉ có thể dùng chính sức mình mà leo lên.
Trong lòng đem Kiêu Chiến mắng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.“ Bịch” một tiếng, Vân Miên lại té xuống đất.
Đến lúc này Kiêu Chiến hoàn toàn chắc chắn là Vân Miên không thể nào leo cây được.Vậy làm sao nàng lên đó được? cây kẹo bông gòn ở đâu ra?Vân Miên khẽ cắn môi đứng lên, ôm cây đại thụ chuẩn bị leo lên lại lần nữa.
Lúc này Kiêu Chiến mới lên tiếng cấp cho nàng bậc thang leo xuống: “ Chưa ăn cơm sao? Thôi, đến đây thoa thuốc cho trẫm.”Vân Miên nhẹ nhõm thở ra một hơi, tung ta tung tăng chạy tới, cười nói: “ Tạ chủ long ân.
Ta xác thật vẫn chưa ăn cơm, nên không sức lực, chờ ngày khác ta ăn cơm no sẽ leo cho bệ hạ xem.”Nói xong, Vân Miên liền thấy hối hận, đây không phải là tự mình đào hố cho mình nhảy vào sao? Khẩn cầu cho ký chủ không nghe thấy.Nhưng Kiêu Chiến không những đã nghe thấy mà còn đối với chuyện lao cây rất quan tâm, hắn gật đầu nói: “ Tốt, cây quạt này tạm thời do trẫm bảo quản, chờ lần sao ngươi leo cây khiến cho trẫm vừa lòng, trẫm sẽ trả lại cho ngươi.”“……” Vân miên tức giận đến ngực đau, bệ hạ, ngươi quá đáng a.
Bổn tiên nữ chỉ khách sáo nói một cây, ngươi đừng cho là thật nha.Không được, sớm muộn gì bổn tiên nữa sẽ bị ngươi làm cho tức giận đến thất khiếu đổ máu.“ Không trả lời, trẫm xem như ngươi đã đồng ý, mau tới thoa thuốc cho trẫm.” Kiêu Chiến đưa lọ thuốc cho Vân Miên, thể hiện bộ dáng “ Trẫm liền khi dễ ngươi đó, thế nào?” ..