Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 17



Quách Sơn hạ quyết tâm không mở miệng, Thẩm Thanh thấy gã ta làm như vậy, trực tiếp bấm đốt tay: “Người này là sư phụ trên danh nghĩa của anh, anh và ông ta quen biết trên mạng, nhưng chưa từng gặp mặt, tất cả thuật pháp đã học cũng dựa vào việc giao lưu văn tự đúng không?”

Da mặt Quách Sơn run lên một chút mở mắt ra: “Cô tính được thì thế nào, nghiệp lớn của sư phụ các người không hủy được.”

Chu Tình Tình vội hỏi: “Có ý gì? Nghiệp lớn gì??”

Quách Sơn lại không trả lời nữa, sư phụ với gã ta ân trọng như núi, như ba mẹ tái sinh, cho dù không có tầng hư danh kia, gã ta cũng sẽ không phản bội sư phụ, cho đến khi Lý Tranh trói gã ta đi vào trong xe cũng không mở mắt thêm lần nào.

Thẩm Thanh đưa cờ quỷ trong tay cho Chu Tình Tình, nhìn Tôn Khoan bên cạnh nói: “Chuyện này bắt đầu từ trên người anh em của ông, có lẽ ông có thể hỏi ông ta một chút.”

Vẻ mặt Tôn Khoan tin phục gật gật đầu, tức giận nói với Vương Bách ở bên cạnh: “Tôi không nghĩ đến ông là loại người này! Vì sao ông lại hại tôi?”

Vương Bách chớp mắt: “Cái này không liên quan đến tôi! Tôi cũng không biết đại sư này lại như vậy.”

Tôn Khoan nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?” Dù sao cũng là anh em nhiều năm, cho dù đặt sự thật trước mặt ông ta cũng rất khó tin tưởng.

Chu Tình Tình “phụt” cười thành tiếng: “Đương nhiên là giả! Người ta làm xong chuyện xấu còn không quên xác nhận lại, thật sự là tình thâm nghĩa trọng.”

Thẩm Thanh thấy bộ dáng chế giễu của cô ấy lắc lắc đầu, nói: “Ông tìm công nhân đi xuống chỗ sâu 4 mét ở ba góc còn lại đào bộ vị của cơ thể người còn lại ra, đốt chung với nhau là có thể phá bỏ trận pháp nguyền rủa.”

“Được được được, tôi đi tìm người ngay.” Tôn Khoan gật đầu liên tục, gọi ba nhân viên xuống, phân phó bọn họ đào phần thân thể còn lại ra.

Ba công nhân kia không rõ nguyên do, nhưng vẫn lấy ba rương sắt ra đặt trước mặt ông ta.

Tôn Khoan để bọn họ rời đi trước rồi mới đập khoá bên trên ra, đổ hết phần thân thể bên trong vào trong lỗ, sờ sờ túi chuẩn bị tìm bật lửa.

Thẩm Thanh tiến lên một bước: “Để cho tôi làm đi.”

Cô mặc niệm hai câu chú lấy một lá bùa ném lên các bộ phận của cơ thể kia, ánh lửa màu đỏ thiên vàng bùng lên từ bên trên, dần dần hoà tan nó, biến mất trong không khí.

“Ông chủ Tôn, thế này là xong rồi.” Thẩm Thanh nói.

“Ừm ừm, đại sư họ Thẩm đúng không! Số tiền còn lại tôi sẽ chuyển qua!” Tôn Khoan cảm kích nói.

Thẩm Thanh gật gật đầu không nói chuyện nữa.

Chu Tình Tình thấy cô như vậy, đi lên phía trước một bước: “Ông chủ Tôn, giao Vương Bách cho ông hay là để chúng tôi đưa đi?”

Nội tâm Tôn Khoan phức tạp nhìn người bị định chú ở bên cạnh: “Giao cho mọi người đi.” Tự ông ta ra tay chỉ sợ gặp người không để ý mạng người, giao cho người chuyên nghiệp sẽ có trừng phạt công chính.

“Được, vậy chúng tôi đi trước.” Chu Tình Tình lôi kéo Vương Bách không thể phản kháng rời đi.

“Được, được, được.” Tôn Khoan đưa các cô lên xe, nhìn các cô biến mất ở cổng.

Bên trong xe, Quách Sơn và Vương Bách bị trói ở trong góc xe.

Vẻ mặt Chu Tình Tình ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh nói: “Sư muội, không, bây giờ không thể gọi cô là sư muội, nên gọi sư tỷ, sư tỷ cũng lợi hại quá đi!”

Thẩm Thanh cười nhạt: “Gọi tôi sư muội cũng được, dù sao tôi cũng gia nhập vào Đặc Quản muộn hơn cô.”

Cô cũng không để ý những hư danh đó, huống hồ loại cảm giác này tựa như lúc cô ở sư môn ở dị giới rất làm người hoài niệm.

Lý Tranh thông qua video Chu Tìnb Tình quay đã biết tất cả mọi thứ, lúc này sự sùng bái với Thẩm Thanh đã tăng lên một độ cao. Huống chi anh ta nhớ đến Thẩm Thanh từng nói am hiểu không chỉ những thứ này, nên càng tò mò.

“Vì sao cô biết nhiều như vậy?” Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được mà hỏi.

Thẩm Thanh trầm tư trong chốc lát nói: “Sư môn trước kia của tôi yêu cầu cao, giống như học sinh cấp ba ở hiện đại vậy, mỗi người phải học tất cả các môn, chúng tôi cũng vậy, mỗi một thuật pháp đều phải học thậm chí phải tinh thông, để một mình đảm đương một phía.”

“Vậy mà cô lại có sư môn? Vậy sư môn của cô là gì?” Lý Tranh kinh ngạc hỏi.

Thẩm Thanh trầm mặc trong chốc lát: “… Thiên Diễn Tông.”

“Không có khả năng!” Lý Tranh phản bác: “Đám phế vật trong Thiên Diễn Tông làm sao có thể bồi dưỡng được một thiên sư lợi hại như cô chứ?”

“Có ý gì?” Thẩm Thanh nhíu mày.

“Không phải, ý tôi là tôi đã từng đến Thiên Diễn Tông, bên trong không có ai có thể đánh.” Lý Tranh cuống quít giải thích.

Chu Tình Tình bổ sung: “Sư muội đừng nóng giận, có lẽ Thiên Diễn Tông này cũng không phải là một sư môn với cô.”

“Không sao đâu, sư tỷ, chị nói cho em nghe một chút đi.” Thẩm Thanh bình tĩnh nói.

“Được.” Chu Tình Tình tìm từ: “Sau khi Đặc Quản thành lập, mỗi tông môn đều phải đến báo cáo, Thiên Diễn Tông này là đến sau một tháng…”

Cô nhớ rất rõ, thời tiết hôm đó vô cùng sáng sủa, một nam sinh chưa đến 20 tuổi đi đến, nói chính mình là tông chủ của Thiên Diễn Tông cần đăng ký, lại không có chứng cứ chứng minh môn phái lưu truyền ngàn năm, đành phải đăng ký là năm 1950 thành lập.

Mà đại hội giao lưu giới huyền học tổ chức mỗi năm, Thiên Diễn Tông chỉ đoạt đệ nhất hai năm đầu, từ sau đó giống như nguyên khí tổn thương, chưa từng xuất hiện thiên sư ưu tú, đấu pháp cũng chưa từng thắng lợi, bởi vậy vẫn luôn đứng cuối trong ngành, chịu chê cười.

“... Cho nên cô nói cô là đệ tử của Thiên Diễn Tông chúng tôi mới không tin như vậy, mà đệ tử tông môn là không được phép tiến vào Đặc Quản, cô xem chúng tôi tuyển người đều do duyên phận, độc lập bồi dưỡng chuyên môn, nếu cô thật sự là đệ tử tông môn, chúng tôi sẽ phát sầu.” Chu Tình Tình cười giải thích.

Thẩm Thanh áp muôn vàn suy nghĩ trong lòng xuống: “Cô biết địa chỉ tông môn của bọn họ ở đâu không? Tôi muốn đi xem.”

Chu Tình Tình không thèm để ý nói: “Cái này đơn giản, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cô, cô quay về thu thập tốt là có thể đi.”

“Cảm ơn sư tỷ.” Thẩm Thanh không nói chuyện nữa.

Dọc theo đường trở lại Đặc Quản, Thẩm Thanh vừa vào cửa, trên đầu “phốc” nổ tung một tiếng, dải lụa màu sắc rực rỡ và các mảnh nhỏ rơi xuống trên người cô, đồng thời cùng mấy âm thanh:

“Hoan nghênh gia nhập Đặc Quản!”

Thẩm Thanh hơi kinh ngạc mà nhận một bó hoa đứng giữa mọi người, cười nói: “Cảm ơn mọi người.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, sau này chúng ta chính là sư huynh muội.” Nam sinh kia cười nói.

“Được rồi.” Trương Lưu đứng ra cắt ngang bọn họ, sau đó xoay người nhìn Thẩm Thanh nói: “Hoan nghênh cô gia nhập đại gia đình Đặc Quản.”

“Chúng tôi đã xem việc làm nhiệm vụ lầm này của cô, thống nhất cảm thấy năng lực của cô có thể làm sư phụ của đa số những người ở đây cũng không quá.” Ông ấy nói tiếp.

“Đúng đúng đúng, tôi vô cùng tò mò mấy lá bùa kia của cô vì sao lại nhiều như vậy, là… cô có sư môn sao?” Một thiên sư trung niên cau mày hỏi.

Bọn họ tra xét tư liệu và quá khứ của Thẩm Thanh trong khoảng thời gian này, cũng không phát hiện cô có sư phụ hay sư môn gì, người tiếp xúc duy nhất với cô chính là Tống Văn Song đã thoát ly giới huyền học ở tiệm bánh ngọt mười năm trước. Mà bên phía ba mẹ cô càng kỳ quái, tư liệu thể hiện chính là ở trong hộ khẩu cùng ba người, nhưng trên thực tế ông ấy đã tính, không chỉ không liên lụy gì trên huyết thống, đến trời đất cũng không thừa nhận mối quan hệ này.

Thẩm Thanh thản nhiên thừa nhận: “Tôi có sư môn.” Nếu Đặc Quản thật sự không chấp nhận, cô rời đi là được.

“A? Thế này làm sao bây giờ?” Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Trương Lưu, chờ quyết định của ông ấy.

“Có thể là như này không!” Chu Tình Tình đột nhiên lên tiếng: “Người khác hỏi thì nói là tuyển ở bên ngoài không có thực quyền, không phải là được rồi sao!”

“Cũng đúng, là tôi ngu muội.” Thiên sư trung niên bừng tỉnh gật đầu.

Trương Lưu liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: “Thẩm Thanh đi vào đây cùng tôi, có một số việc muốn nói với cô.”

“Được.” Thẩm Thanh gật gật đầu đuổi theo, để lại một đám người ở bên ngoài vừa thu dọn rác trên mặt đất vừa nói chuyện.

“Mọi người nói Cục trưởng có thể làm cô gái nhà người ta vứt bỏ sư môn đến chỗ chúng ta không?” Thanh niên nhỏ tặng hoa cười hì hì nói.

“Không đến mức đi, Cục trưởng có thể là như vậy sao? Có lẽ muốn nhắc nhở, đại hội giao lưu mấy tháng nữa đừng để lộ ra ngoài.” Chu Tình Tình nói.

“Ai biết được, trái tim chơi quyền thế của bọn họ đều bẩn.” Người đàn ông trung niên cười hắc hắc.



Cuộc nói chuyện tiến hành mười phút, hai người đi ra ngoài, Lý Tranh đưa Thẩm Thanh đưa cô đến căn nhà thuộc về cô trong chung cư kia rồi quay về đi làm, còn về Thẩm Thanh…

Người mới mà, nghỉ ngơi một ngày để tránh cảm thấy bọn họ quá vô tình.

Thẩm Thanh thu dọn quần áo xong, tùy tiện ăn chút gì nằm ở trên giường hồi tưởng lại nội dung giao dịch giữa cô và Trường Lưu.

Nói ngắn lại, bọn họ giúp cô giải quyết vấn đề chứng minh thư và hộ khẩu, cũng bảo đảm sẽ không bị điều tra ra. Mà cô cần phải làm một nhân vật công chúng trên mạng, chậm rãi cho huyền học bước ra ngoài ánh sáng, để đại chúng tiếp thu.

Cô đồng ý, dù sao đã bước ra ngoài ánh sáng ở trên mạng, lại nhiều thêm chút cũng không có tổn thất gì, nhiều lắm chính là anti fans để lại bình luận, mà chỗ tốt không chỉ có trên thân phận, nếu càng ngày càng nhiều người tin cô, vậy tốc độ tu tập linh lực của cô sẽ càng ngày càng nhanh, thuật pháp cũng sẽ càng ngày càng mạnh.

“Rừm rừm rừm.”

Trên điện thoại liên tục nhận được ba tin nhắn đánh gãy suy nghĩ của cô.

Tin đầu tiên là Chu Tình Tình gửi địa chỉ của “Thiên Diễn Tông” cho cô, cô trả lời cảm ơn rồi đóng khung chat.

Hai tin nhắn phía sau lại là Bạch Trí và Phương Hoài Kiên, cô click mở xem xét nội dung kỹ càng tỉ mỉ, đều là đề cử cô tham gia một show thực tế “Thám hiểm nhà ma.”

Thẩm Thanh lên mạng tra xét một chút, “Thám hiểm nhà ma” này chủ yếu là gom đủ sáu người đến nhà ma nổi tiếng hoàn thành khiêu chiến, lấy sự khôi hài và sợ hãi làm chủ, nhân viên phối trí bình thường là năm minh tinh và một người mới.

Dựa theo trước kia cô sẽ không đồng ý tham gia, nhưng bây giờ nếu nhận nhiệm vụ của Đặc Quản phải nghĩ cách hoàn thành, không có gì nhanh chóng hơn tăng mức độ nổi tiếng và việc đưa huyền học ra ngoài ánh sáng ở trên mạng.

Cô trả lời hai người: Tôi suy xét một chút.

Bạch Trí thấy giọng điệu này của cô hơi lung lay nên nói thẳng: Đạo diễn là bạn tôi, tôi đã liên hệ với ông ấy.

Thẩm Thanh:… Cảm ơn.

Bên kia Phương Hoài Kiên cũng nói câu tương tự, sau đó trong nhóm ba người đột nhiên truyền đến động tĩnh, Thẩm Thanh out ra nhìn, Bạch Trí kéo một người vào, nickname là SS.

Lúc Thẩm Thanh tra tư liệu nhìn thoáng qua, đây đúng là tên viết tắt của người đạo diễn kia… Tống Tuế (宋岁: sòng suì).

Cô chần chờ một chút cũng không nói gì trước, xem hai người Bạch Trí và Phương Hoài Kiên lôi kéo ông ấy một lát, mới nói đến chính sự.

Bạch Trí: Lão Tống, đây là người mới tôi tìm cho ông, không phải ông muốn tìm một người có bản lĩnh sao, Thanh Thanh hoàn toàn có thể.

Phương Hoài Kiên: Đúng, không tin ông có thể để đại sư tính mệnh cho, đại sư rất lợi hại.

Tống Tuế ngồi trong phòng khách nhà mình, nhìn hai người phóng đại người được gọi là đại sư này.

Ông ấy biết trên thế giới này có thiên sư phong thủy, ví dụ như cách bày biện phòng ốc, vị trí khởi quay của đoàn phim đều cần thầy phong thủy tính xem trước.

Mà lần này ông ấy muốn tìm thiên sư là bởi vì đại sư xem bói vẫn luôn hợp tác với ông ấy nói cho ông ấy chuyến này không thuận, tốt nhất là phải tìm thiên sư đồng hành.

Ông ta quay hai mùa “Thám hiểm nhà ma” không có quỷ, cộng lại vẫn quyết định quay ở chỗ ban đầu, nhưng mạng của diễn viên càng quan trọng, cho nên một tháng qua vẫn chưa tìm được một thiên sư thích hợp nào, mắt thấy sắp đến lúc quay, lại không tìm thấy thì phải từ bỏ ý tưởng này, lại được bạn đề cử Thẩm Thanh, lập tức đồng ý tiếp xúc, nếu là thật thì sẽ ký hợp đồng chờ tuần sau quay chụp.

Ông ấy nghĩ vậy gửi tin nhắn hỏi: Đại sư, cô biết bắt quỷ không?

Bạch Trí: Biết! Thanh Thanh vô cùng lợi hại.

Phương Hoài Kiên: Biết! Đại sư là chuyên nghiệp.

Thẩm Thanh:… Biết.

Thiên sư bắt quỷ trẻ tuổi xinh đẹp, hình tượng này tuyệt đối sẽ nổi, Tống Tuế hưng phấn nhiệt huyết, lập tức quyết định…

+

Được rồi! Chọn cô!