Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 33: Canh ba



Pu: có thể sắp tới tui bận ôn thi cuối kì á nên sẽ ít ra nha ;((

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giống y như suy nghĩ của Thủy Dung qua hơn nửa giờ nữa những giọt mưa tí tách rơi xuống, đầu tiên là mưa phùn dần dần lại chuyển mưa vừa, mưa vừa tầm mười phút sau đó là tiếng sấm sét ầm ầm gầm rú không ngừng, phảng phất giống như tiếng sấm lúc độ kiếp đinh tai nhức óc trong truyện huyền huyễn.

Tiếng sấm qua đi mưa to tầm tã.

Số lần mà Thủy Dung nhìn thấy mưa to không nhiều lắm, hơn nữa trong ấn tượng của cô khi mưa to thì thời gian không bao lâu sẽ ngừng.

Nhưng không nghĩ là sẽ lâu như vậy.

Từ lúc ba giờ bắt đầu mưa đến lúc Thủy Dung sắp sửa tan tầm nước mưa vẫn như cũ không có xu hướng giảm.

Nhóm hán tử ngủ một ngày tinh thần đã tốt lên cũng đều tỉnh lại. Đại sảnh tràn ngập một mùi sữa nồng đậm.

"A! Đây là hương thơm gì vậy? Thơm quá đi!" Trần Viện Viện kéo cánh tay Trần Du Du đi nhanh từ lầu xuống.

Thủy Dung đang ngồi trên sô pha ăn bánh kem xem TV, ngẩng đầu nhìn tư thế đi kỳ quái của cô gái, ánh mắt nghi hoặc.

Thật là một cô gái tùy tiện mà, từ khi nào đi đứng lại có tư thế như vậy? Đừng nói là con gái sau mạt thế đều thay đổi theo kiểu Âu Mỹ, dáng người cao gầy phong nhũ phì mông (1), màu da cũng theo hướng màu vàng lúa mạch khỏe khoắn.

(1): Kiểu ngực bự mông to ấy=333



"Ha ha, em đi đứng cho đàng hoàng vào, coi chừng ngã lăn xuống đó." Trần Du Du cười dùng sức đỡ em gái cao hơn mình nửa cái đầu.

Thủy Dung lúc này mới chú ý tới Trần Viện Viện không kéo tay Trần Du Du mà hẳn là cô coi chị gái như một cái quải trượng, mượn lực để đi xuống lầu.

Mà eo của cô cũng không động đậy, phần động là mông và chân.

"Ách.. Cô có sao không?" Thủy Dung đứng dậy tiến lên đỡ một phen, hai chị em này tuy rằng tính cách không quá giống nhau nhưng đều là những cô gái tốt, cũng coi như là rất giống gu ăn uống của Thủy Dung.

Bạn bè của Thủy Dung không ít không nhiều, nên nói sao nhỉ? Phải nói Thủy Dung là người có chút kỳ quái, nếu ai đó ở cô một chút đều có thể trở thành bạn tốt của cô, như là bạn cùng bàn, bạn cùng phòng, bạn cùng ăn.

Mà nói đến quan hệ rất tốt thì không có. Bởi vì chỉ cần thay đổi bạn cùng bàn, thay đổi ký túc xá, Thủy Dung lại có thể cùng bạn cùng bàn hoặc cùng phòng mới thành lập mối quan hệ tốt đẹp, đối với bạn cũ thì nếu đối phương liên hệ nhiều lần với cô thì cô vẫn thân thiết, nhưng nếu đối phương dần dần ít liên hệ với cô thì Thủy Dung cũng sẽ dần quên người bạn đó. (xin lỗi cho chen ngang tí hen nhưng mà tính cách của mẹ này giống tui đó=33)

Nhưng điều ngoại lệ đó là những người bạn mà từng chơi chung với cô không một ai nói tính tình của cô không tốt, tính cách của cô tốt, vô cùng dễ ở chung, ở chung với cô vô cùng thoải mái.

Cho nên đối với Thủy Dung mà nói chỉ cần nhân phẩm không xấu thì Thủy Dung đều có thể ở chung với đối phương thật tốt, mà phần lớn bạn bè đều có cùng tính cách giống cô.

"Cô bị làm sao vậy? Bị thương hả?" Trong tiệm có đồ vật bảo vệ nên không thể nào bị thương ở trong tiệm.

Trần Viện Viện cười hai tiếng không trả lời, rồi hai người hợp lực đỡ Trần Viện Viện ngồi xuống trên sô pha.

Trần Du Du xua tay cười nói: "Cô không cần để ý đến con bé đâu, con bé chỉ là nằng nặc muốn cùng tôi ngủ trưa, kết quả giường hơi nhỏ mà con bé có thói quen khi ngủ thì sẽ lăn lộn trên giường nên không cẩn thận ngã từ trên giường xuống nên bị thương ở phần eo. Bất quá không quan trọng, một lát liền có thể ổn."

Bị thương ở phần eo? Kia còn không bị sao? Đối với Thủy Dung thì những trường hợp mà bị thương ra máu thì đều là chuyện lớn, nhưng nghĩ đến hai người bọn họ đều đã bị mạt thế tôi luyện thành nữ hán tử, cho dù là Trần Du Du có tính cách dịu dàng cũng mạnh mẽ, liền càng miễn bàn đến Trần Viện Viện thân thể rắn chắc.

"Vậy.. Hai người có muốn ăn chút đồ ngọt không?" 3 giờ chiều Thủy Dung liền chọn vài loại đồ ngọt ở thương thành hệ thống, ăn qua cảm thấy hương vị vô cùng không tồi.

Vì thế cô liền chọn vài loại, phục hồi tinh thần mới phát hiện. Cô chọn quá nhiều, thạch sữa hai tầng, pudding, bánh tart trứng, bánh Black Forest nhỏ, cả đống này cô ăn không hết.

Cô còn tìm đường chết chọn bánh Tiramisu mật ong của Nga, món này lớn bằng một mâm tròn nhỏ, đặc biệt là bên trong cũng không biết là được bỏ vào bao nhiêu đường, cô chỉ cắt một miếng nhỏ, ăn chừng bảy tám muỗng liền không muốn ăn nữa.

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

Thủy Dung ăn qua một lần như vậy không nghĩ đến sẽ ăn lại món ngọt như vậy nữa, cô cảm thấy ít nhất ba bốn ngày sau mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cảm giác ăn chút đồ ngọt là cảm thấy buồn nôn.

May là buổi tối không cần phải ăn lại nữa, Thủy Dung vô cùng vui vẻ.



Lại nói phòng bếp làm đồ ngọt không tồi chỉ là Thủy Dung đã ăn no nên mới ghét bỏ như vậy.

Mà đối với chị em sau mạt thế ít khi được ăn đồ ngọt mà nói thì tự nhiên cũng liền không để ý là "đồ ăn dư lại" của Thủy Dung.

Mấy loại bánh ngọt này Thủy Dung chỉ ăn một hai miếng, cô cũng không ăn qua bánh khác nên cũng không phải là cơm thừa canh cặn gì.

"A.. Đây là trà chiều mà chủ tiệm nói sao?" Hai người đều đã ăn qua món của phòng bếp rồi, nói thật thì đồ ăn mà phòng bếp làm cũng chỉ ở mức trung bình, bởi vì đồ ăn Trung Quốc trong quá trình làm khá là mơ hồ, không có cần cân đo đong đếm quá nhiều, mọi thứ đều được quyết định bởi đầu bếp nêm nếm nhiều hay ít, nếu mà đánh giá thì cũng không quá cụ thể.

Mà đồ ăn Tây thì không giống, đặc biệt là đồ ngọt, nếu thiếu một ít bơ hay bột mì thì hương vị cũng lệch đi rất nhiều, cho nên bình thường Thủy Dung chỉ xem đồ Tây như là món ăn để điều hòa, cũng sẽ không coi là đồ ăn thường xuyên, cô là người thích đồ ăn Trung Quốc, trong nội tâm cũng cảm thấy đồ ăn Trung Quốc mới là món ăn có linh hồn nhất.

"Đúng vậy, bởi vì hôm nay mới ra cho nên tôi có chút tò mò vì vậy gọi nhiều, kết quả ăn không hết, nếu mọi người không chê thì có thể nếm thử vị.

Thủy Dung chỉ vào một đống pudding, bánh tart trứng, cùng một ít bánh kem nhỏ hình các nhân vật hoạt hình đáng yêu.

" A.. "Hai người cũng phát hiện đống bánh trên bàn trà, hiểu rõ gật gật đầu.

Trần Viện Viện nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó nói cảm ơn với Thủy Dung, tiếp theo dùng nĩa bạc sạch sẽ cắt một mẩu bánh nhỏ bỏ vào miệng.

" A a a, thật ngọt! "Đúng là rất ngọt, nhưng đồ ngọt của Tây trước nay đều là ngọt đến hoài nghi nhân sinh, phòng bếp đã nghiên cứu qua, nhưng nếu Tiramisu không ngọt thì không chính tông.

Người máy nấu nướng ở phòng bếp trước nay đều dựa vào con chip mà làm đồ ăn, mà ký ức được cấy trong chip có chỉ định số lượng nguyên liệu như thế nào, nên người máy nấu nướng làm theo vô cùng chính xác.

Trần Du Du thấy Thủy Dung cười ha hả nhìn Trần Viện Viện ăn, còn dùng ánh mắt nhiệt tình đốc thúc chính mình nếm thử, cô liền cũng cầm lấy một bánh kem nhỏ kéo sợi bỏ vào miệng nhấp nháp.

Những người sinh tồn ở mạt thế trừ bỏ cao tầng căn cứ hoặc là những người thực lực cường đại ở bên ngoài, trên cơ bản là những người sống sót mỗi ngày đều cố gắng tồn tại, căn bản không nhớ rõ bộ dáng sinh hoạt an bình là như thế nào.

" Ăn rất ngon, thật cảm ơn chủ tiệm, đúng rồi, còn chưa hỏi qua chủ tiệm tên gì? "Trần Du Du cũng cảm thấy Thủy Dung tuy rằng xuất hiện rất quỷ dị nhưng cô là người đã gặp qua rất nhiều người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đại khái tính cách của đối phương, cho nên cô cũng cố ý giao hảo, Thủy Dung đối với những người gian nan sinh tồn ở mạt thế như bọn họ mà nói chính là nhân mạch, ở nhiều nơi có thể có tác dụng lớn.

Thủy Dung bị hỏi tên, cười một cái. Nói thật tên của cô rất kỳ quái, đặc biệt còn trùng với tên một loại đồ uống mà cô từng gặp.

Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc học khóa ngữ văn viết tên của chính mình, Thủy Dung còn từng vì cái tên này mà khóc một hồi, bởi vì người khác tên có nghĩa là tài hoa, mỹ lệ, hoặc là mang theo sự mong đợi tốt đẹp của cha mẹ, còn tên của cô cùng với họ nghe thì có chút quái quái.

Cô về nhà hỏi ba ba, ba ba nói lúc ấy thời điểm cô sinh ra đặc biệt đáng yêu, ông nhìn qua tâm đều muốn tan chảy, con gái dễ thương làm cho người khác muốn tan chảy như vậy sao không gọi là Thủy Dung (2) đi?



(2): Tui cũng không hiểu chỗ này cho lắm chắc là do cùng âm tiết hoặc là cách đọc bên Trung hay sao đó =333

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

Cho nên cô có tên là Thủy Dung.

Khi lớn lên cô liền hiểu rõ, ba mẹ đều rất thương cô, mà cái tên này cũng chứa đựng sự kỳ vọng của ba mẹ đối với cô đó là hy vọng cô có thể giống như nước vừa mềm mại vừa kiên cường, cả đời suôn sẻ, như cá gặp nước. (3)

(3): Phải nói là cái phần dịch nghĩa của tên này làm tui cảm thấy khá là ý nghĩa luôn, đây cũng là một cái tên hay sau này để dành đặt tên cho con gái=33333333333333.

" Tôi tên là Thủy Dung, năm nay 23 tuổi, hiện tại khách sạn đang ở mức trung cấp. "Hai cô gái này tới chậm, nếu các cô cũng giống như bốn thanh niên kia, gặp thời điểm khách sạn lúc ban đầu, các cô liền sẽ biết khách sạn này phát triển tốc độ nhanh như thế nào.

" A! Khụ khụ, tôi tên là Trần Viện Viện, năm nay 24 tuổi, dị năng giả hệ kim cấp bốn, đến từ căn cứ Vạn Đạt.

Vạn Đạt? Thế giới này.. Cũng từng có quảng trường Vạn Đạt sao?

Thủy Dung trừng lớn mắt nhìn về phía Trần Du Du.

Trần Du Du không thấy sự kinh ngạc của Thủy Dung, cô cũng giới thiệu.

"Tôi tên là Trần Du Du, năm nay 29 tuổi, đứng thứ hai trong gia đình, đây là em gái đứng hàng sáu của tôi." Cô chỉ Trần Viện Viện.

Tác giả có lời muốn nói: Canh ba kết thúc. Ngày mai hơn một ngàn tự bảng, hy vọng đại gia nhiều hơn duy trì, cho nên buổi tối hẳn là còn có thể có canh một, sau đó ngày mai hẳn là chính là canh một, kia canh một cũng sẽ tương đối trễ.