Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 12



"Tôi đã xem video giám sát, căn bản không có bóng đen nào mà cậu nói."

"Ý của anh là, dấu vết bị bóp trên cổ của tôi là do chính tôi làm à?"

Chu Sùng Dương lạnh lùng mà nhìn gương mặt tái mét của Hứa Lang, sự tức giận trong tâm lý kia lại ngày càng lớn hơn, hắn đột nhiên đá một cái lên chân giường.

Phòng bệnh lập tức an tĩnh, "Sa Bố huynh đệ" thậm chí còn run lên, nơm nớp lo sợ mà nhắm hai mắt lại, người anh em, cậu vẫn là "tự mình cầu phúc" đi.

Chu Sùng Dương vừa định đá thêm một cái, đột nhiên cảm giác tay mình bị một thứ gì mềm mại nắm lại, "Đừng tức giận được không."

Kỳ tích thật, sự tức giận không thể hiểu được trong lòng nháy mắt biến mất, hắn tuỳ ý để Hứa Lang nắm tay mình, quay đầu nhìn cậu, "Tôi không tức giận."

Hứa Lang bĩu môi, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin.

"Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là thứ gì mà sẽ chủ động công kích người, thậm chí không bị phát hiện."

"Là "cái kia" chứ gì."

Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Sợ không?"

Chu Sùng Dương "ma xui quỷ khiến" mà hỏi ra câu này, cố gắng nuốt ngược câu "có cần tôi ở cạnh cậu không" xuống bụng.

Hắn cảm thấy chính mình có một chút gì đó không bình thường.

Đúng vậy, không bình thường. Nhưng ngọn nguồn của sự không bình thường đó ở đâu?

Hắn yên lặng rút tay ra khỏi bàn tay của Hứa Lang, bình tĩnh đi ra khỏi phòng bệnh, hắn cần điều chỉnh cảm xúc của mình một chút.

Ra khỏi phòng bệnh, Chu Sùng Dương lại treo lên gương mặt ôn nhu thường ngày, ánh mắt ấm áp của hắn làm mọi người nghĩ rằng bác sĩ Chu táo bạo lúc nảy là giả.

Sau khi đến văn phòng của hắn, Chu Sùng Dương nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế.

Vì sao khi nhìn thấy Hứa Lang bị thương, hắn lại cảm thấy buồn bực điện cuồng, hơn nữa, Chu Sùng Dương táo bạo mà kéo cổ áo ra, hắn khẳng định, cảm xúc cuồng táo vừa nảy là xuất phát từ đau lòng.

Vì sao hắn lại có cảm giác đau lòng đối với người bệnh nhân này? Rõ ràng ở lần phẫu thuật đầu tiên, hắn không hề có cảm giác gì lạ khác đối với cậu, vì sao hiện tại lại có cảm xúc khác đối với cậu?

Hắn đẩy đẩy mắt kính, thở dài một hơi.

Bên này, Hứa Lang đứng lên khỏi giường, nhẹ nhàng đụng vào "Sa Bố huynh đệ" đang nằm giường bên một chút, "Đêm qua lúc cậu ngủ, cậu có thấy được chuyện gì kỳ quái hay không?"

Đôi mắt nhỏ như hạt châu của "Sa Bố huynh đệ" nhìn quanh một vòng, lắc lắc đầu, "Không có á. Bình thường như mọi ngày cả."

"Nhưng mà, đem qua tôi lại không có đi tiểu đêm."

"Đi tiểu đêm?" Đây là từ ngữ gì mới hả.

"Đêm nào tôi cũng sẽ đi WC cả, trời đánh cũng không đổi được, nhưng mà đêm qua, đại não của tôi rõ ràng tuyên bố mệnh lệnh phải đi tiểu, nhưng mà cơ thể lại không động đậy được, cái loại cảm giác này cứ như là bị bóng đè mà mọi người hay nói vậy."

Tinh trạng đêm qua của "Sa Bố huynh đệ" giống y đúc của cậu, khác một cái là cậu ta không bị công kích, mà cậu lại bị, vì sao lại chỉ công kích cậu? Là do dù có công kích ai cũng vậy hay là có nguyên nhân khác? Nếu có nguyên nhân, vậy cậu và con quỷ kia có liên quan gì nhau?

"Sa Bố huynh đệ" lo lắng mà nhìn Hứa Lang, "Người anh em, cổ của cậu không sao chứ?"

"Không sao. Chỉ là cả người cứ mệt mỏi, tinh thần thì có hơi uể oải một chút."

"Bệnh trạng này của cậu có hơi giống "tinh tẫn nhân vong" đó."

(Tinh tẫn nhân vong: lao lực *trong chuyện "ấy"* quá nhiều mà chết)

Hứa Lang thưởng cho cậu ta một ánh mắt xem thường.

Buổi tối, Hứa Lang lăn tới lăn lui trên giường thật lâu mới nhắm hai mắt lại.

Trong lúc ngủ say, Hứa Lang cảm giác tay chân của mình cứ như bị thứ gì buộc chặc lại, không thể nhúc nhích, một tia ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt, ánh sáng quá lớn chiếu xạ vào khiến Hứa Lang chịu không nổi, cậu cố sức mở to mắt.

Sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng, Hứa Lang bắt đầu quan sát bốn phía.

Phía bên tay trái có một người đàn ông đang đưa lưng về phía cậu, bóng dáng cao lớn kia làm Hứa Lang cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi hắn chậm rãi xoay người lại, một mảnh trắng loá, nhìn không thấy rõ cái gì hết.

Cậu nhìn thấy người nọ đang cầm một con dao nhọn, đi về phía mình.

Tiếng máy móc hoạt động vang lên, người đàn ông đi đến bên người cậu, Hứa Lang cố gắng nhìn xuống, phát hiện trong tay người nọ cầm một dao đang đo lường gì đó ở bộ phận dưới của cậu, Hứa Lang thậm chí còn cảm nhận được con dao đang lướt tới lướt lui trên da thịt tr4n trụi của mình.

Toàn thân nổi đầy da gà, Hứa Lang giãy giụa theo bản năng, nhưng tay chân đã bị cột lại, không thể động đậy, cậu thậm chí nghe được tiếng cười khẽ của người nọ, bên trong còn có một tia trào phúng.

Tiếng cắt thịt vang lên, Hứa Lang nghe được âm thanh làn da của mình bị cắt, mùi rỉ sắt từ bộ phận dưới lan toả ra ngoài, cơn đau kịch liệt làm cơ thể cậu run rẩy.

Cậu run run nhìn xuống bộ phận dưới, nơi đó, máu tươi đã nhuộm đỏ ga giường.

Lại thêm một nhát, máu tươi phun trào, Hứa Lang trừng lớn hai mắt, tay chân đang bị buột của cậu căng chặt, đầu cậu nghiêng về bên phải.

Nơi đó có một chiếc gương, Hứa Lang thấy được một gương mặt đang trừng lớn hai mắt, cậu chưa từng gặp qua.

Gương mặt đó khó phân nam nữ, tóc hơi dài dính lên gối đầu, biểu tình trên mặt hoảng sợ vô cùng, bởi vì đau đớn kịch liệt mà trắng bệch đến khó coi.

Đây không phải là mặt của cậu!

Sau khi dịch chuyển đến không gian này, Hứa Lang đã đi soi gương, khuôn mặt trong gương vẫn là khuôn mặt ban đầu của mình, nhưng khuôn mặt trong chiếc gương hiện tại lại vô cùng xa lạ, cậu chưa hề gặp qua.

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Vừa không thuộc về Hứa Lang cũng không thuộc về Lý Tranh Lâm.

(Cho những bạn hay quên như tui, Lý Tranh Lâm chính là người mà thụ đang mượn xác)

Lưỡi dao lạnh lẽo đầy máu đỏ tươi vẫn đang hoạt động tại bộ phận dưới của Hứa Lang, cơ thể cậu bởi vì quá đau mà đã bị mồ hôi tẩm ướt, cậu nghe được tiếng ca sung sướng từ người đàn ông đang cầm dao phẫu thuật kia, trộn lẫn với tiếng máu phun tung toé.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Người đàn ông kia rốt cuộc đang làm cái gì ở dưới?

Hứa Lang chịu đựng con đau, nhìn thấy người đàn ông đang vui sướng kia rời khỏi chỗ bên cạnh cậu, sau khi quay lại, trong tay của hắn cầm một chiếc bình, bên trong là một cái cây gì đó không thấy rõ, đồ vật kia bị ngâm trong một chất lỏng trong suốt, lúc ẩn lúc hiện.

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Lang cảm giác người đàn ông kia lại thay đổi một công cụ khác, đường cong thật dài lắc lư trước mắt, một lát sau thì không còn nhìn thấy.

Bởi vì, Hứa Lang bị cơn đau toàn thân làm cho ngất xỉu.

Hai giờ khuya, trong văn phòng của Chu Sùng Dương đen nhánh một mảnh, giữa không trung có một vật đỏ tươi đang di chuyển trên dưới, Chu Sùng Dương hút một hơi thuốc lá, thở ra thật nhiều sương khói.

Trong làn sương mờ, không thấy rõ được biểu tình của hắn.

Trong miệng hắn ngậm thuốc lá, chậm rãi đứng lên, tiếng giày da "lộp cộp lộp cộp" vang lên trong văn phòng trống vắng, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, đóng cửa.

Trong hành lang chỉ có ánh đèn mờ nhạt, nhân viên ngay quầy lễ tân đã rất buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống, cả bệnh viện an tĩnh vô cùng.

"Lộp cộp lộp cộp"

Tiếng giày da quấy rầy bầu không khí an tĩnh xung quanh, y tá ở quầy lễ tân mở mắt ra xong lại nhắm mắt lại, Chu Sùng Dương dập tắt điếu thuốc trong miệng, thần sắc không rõ đi về phía phòng bệnh.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Chu Sùng Dương ngay lập tức cảm giác được sự quỷ dị khác với địa phương khác trong bệnh viện, hắn bẻ cổ trái phải, tiếng khớp xương vang lên đánh vỡ sự an tĩnh quỷ dị này.

"Kẽo ket" một tiếng, hắn mở cửa phòng bệnh ra.

Một bóng đen đang đè lên th4n thể của Hứa Lang, Hứa Lang không biết bị làm sao, trong miệng phát ra âm thanh nhỏ vụn, hai tay hai chân không ngừng run rẩy.

Bóng đến kia không nghĩ tới sẽ có người tiến vào phòng, bước xuống khỏi người của Hứa Lang, sau khi nhìn thấy người bước vào, cả người rõ ràng cứng lại, thậm chí có thứ gì toát ra từ bóng đen kia.

"Bác sĩ Chu~ bác sĩ Chu~"

Một gương mặt trắng bệch, khó phân biệt nam nữ dần dần hiện ra.

Sau khi Chu Sùng Dương nhìn đến khuôn mặt này, khoé miệng đột nhiên tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có một tia độ ấm nào, "À, là anh à?"

"Là tôi~ là tôi~" bóng đen kia rõ ràng rất kích động, kéo theo không khí xung quanh cũng không còn đáng sợ như vậy.

Thanh âm vừa giống nam vừa giống nữ kia kích động vô cùng, cả người bóng đen nhào về phía Chu Sùng Dương.

Chu Sùng Dương đứng tại chỗ như cũ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại ngày càng nguy hiểm, cực kỳ giống với một người thợ săn đang đi săn thú trong rừng, "Vết thương trên cổ của cậu ta, là anh làm?"

Bóng đen bay tới trước mặt Chu Sùng Dương, khuôn mặt trắng bệch kia vậy mà lộ ra một tia uỷ khuất, "Tôi ghen ghét~"

"Ah, ghen ghét." Chu Sùng Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên vươn tay ra, bóp lấy cổ bóng đen kia.

"Tao cũng cho mày nếm thử tư vị này." Bàn tay to tuyết trắng buộc chặt lại, hư ảnh không thấy thật thể kia vậy mà thật sự bị bóp cổ, chủ nhân gương mặt bắt đầu rơi lệ.

Quỷ, là bóp không chết.

Chu Sùng Dương cũng minh bạch đạo lý này.

Nửa ngày sau, hắn buông lỏng ra bóng đen kia.

Vòng qua bóng đen, chậm rãi đi đến bên người Hứa Lang.

Trong bóng đêm, loáng thoáng có thể nhìn đến nước mắt chưa kịp khô trên mặt Hứa Lang, hắn ôn nhu giơ tay lên, chậm rãi lau mặt cho cậu, biểu tình trên mặt cũng khác với vừa rồi.

Bóng đen đột nhiên nỗi giận, nhào về phía Hứa Lang, trong nháy mắt lại bị kinh sợ bởi sát khí kinh người đang bộc phát ra ngoài của Chu Sùng Dương, hắn đỏ mắt mà đi về phía bóng đen kia.

"Nghe, mày là quỷ, tao không giết được mày, nhưng mà, cha mẹ mày không phải quỷ."

Hắn đối diện với bóng đen kia, một tia cảnh cáo bên trong làm bóng đen thoáng chốc đã không còn khí thế kiêu ngạo lúc nảy, hắn lặp lại câu nói đó một lần nữa.

Bóng đen run bần bật, đôi mắt u oán liếc nhìn Chu Sùng Dương một cái, sau đó chậm rãi biến mất.

Trên giường, Hứa Lang cũng không còn giãy giụa.

Chu Sùng Dương đi qua, giơ tay mở đèn đang đặt trên đầu giường lên, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ dáng suy yếu, đầu đầy mồ hôi của Hứa Lang hiện ra trước mặt hắn.

Hắn chậm rãi vén chăn trên người Hứa Lang lên, vói tay vào áo của cậu, quả nhiên, bên trong cũng bị mồ hôi ướt sũng một mảng.

Chu Sùng Dương dùng chăn mỏng cuốn Hứa Lang lại, sau đó bế cậu lên đi ra ngoài.

Hứa Lang còn chưa phục hồi tinh thần khỏi cơn đau lúc nảy, cậu hơi hơi mở mắt ra, "Anh muốn ôm tôi đi đâu?"

"Cơ thể của cậu ướt sũng, tôi ôm cậu đến văn phòng của tôi đi tắm một cái." Văn phòng của Chu Sùng Dương không những chỉ có phòng tắm, còn có một phòng nghỉ rất lớn, mỗi khi đến ngày trực đêm, hắn đầu nghỉ ngơi ở bên trong đó.

Trong lúc mơ hồ, Hứa Lang lại lâm vào hôn mê.

Chu Sùng Dương cúi đầu nhìn Hứa Lang ngoan ngoãn an tĩnh trong lòng nguc, tâm lý an tường vô cùng, ngay cả biểu tình trên mặt cũng hoà hoãn rất nhiều.

Bên ngoài hòng nghỉ, Chu Sùng Dương đứng trước cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngọn đèn đường bên ngoài, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng trung tâm thành phố vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng.

Hắn hung hăng mà hút một ngụm điếu thuốc, nồng đậm sương khói từ trong miệng phun ra, trong màn sương khói lượn lờ, biểu tình trên mặt của hắn mờ ảo không thấy rõ.

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 12_