Tiếng sấm rền vang, trong căn phòng cho thuê đen nhánh, hai bóng người giao nhau, âm thanh r3n rỉ ái muội đột nhiên im bặt, thay thế chính là tiếng la thống khổ, còn có tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất.
Trong đó, một bóng người cao lớn đứng dậy, vặn vẹo cổ, dáng người tuyệt đẹp chậm rãi mặc quần áo lên.
Nửa ngày sau, cửa nhỏ của căn phòng cho thuê mở ra, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng lên gương mặt của người nọ, khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng lập tức bại lộ dưới ánh sáng, trong nháy mắt lại chìm vào bóng tối.
Mưa to nối gót mà đến.
Người nọ lắc lắc đầu tóc của mình, sau đó thản nhiên mà bước vào màn mưa.
Nhìn lại cánh cửa đang mở rộng phía sau, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo đuôi giường, nhuốm đầy thảm trải sàn, cũng nhuộm đỏ áo sơ mi của người đang nằm trên đất.
Phần đầu truyền đến đau đớn kịch liệt khiến Hứa Lang phải hô nhỏ một tiếng, cậu chậm rãi mở to hai mắt, ngồi dậy.
Máu sền sệt ướt đẫm dính lên người, Hứa Lang cúi đầu nhìn nhìn áo sơmi, vừa bóp mũi vừa c0i áo sơ mi ra, sau đó cậu nhìn một vòng xung quanh.
Phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cho thuê nho nhỏ, không gian nhỏ hẹp, phạm vi mà cậu có thể thấy được cũng chỉ có một chiếc giường, cùng với những gia cụ đơn giản, có thể có một cánh cửa ngầm khác hay không, điều này yêu cầu cậu tự phải thâm nhập tìm kiếm.
Cậu che vùng đầu đang đau nhứt lại, nỗ lực tìm tòi ký ức thuộc về th4n thể này, nhưng kỳ quái là, đối với sự tình đã phát sinh ở nơi này, Hứa Lang không hề nhớ rõ dù chỉ một chút.
"Hệ thống, ký ức của nguyên chủ đâu?"
"Thứ lỗi, ký ức của nguyên chủ trong không gian này có liên quan đến nhiệm vụ, không thể truyền cho anh. Còn nữa, trong không gian này, anh cần phải duy trì nhân thiết của nguyên chủ, bởi vì điều này có quan hệ với việc hoàn thành nhiệm vụ."
(Nhân thiết: có thể hiểu là nó bao gồm tính cách, hành vi, cử chỉ và cách ứng xử vốn có của một người)
"Àh. Vậy nhân thiết của nguyên chủ vẫn có thể truyền cho tôi được chứ."
"Chờ một lát."
Một đống lớn ký ức dũng mãnh như sóng biển mà tràn vào đầu của Hứa Lang, vốn dĩ đã đau đầu, lúc này Hứa Lang lập tức mềm nhũn cả chân, may mắn là đỡ lấy vách tường bên cạnh mới không bị ngã xuống.
Nhân thiết của vị nguyên chủ này, có hơi bi3n thái.
Nguyên chủ tên là Hứa Mộng Lâm, giảng viên ngành luật của trường đại học Tô Lâm, năm nay 35 tuổi, là một trong những giảng viên trẻ tuổi của trường đại học Tô Lâm.
Diện mạo của anh ta thanh tú, mặt mày đơn thuần vô hại, thập phần có mùi vị của người có tri thức. Bọn học sinh rất kính yêu anh ta, đều gọi anh ta là ngọc diện thư sinh.
(Ngọc diện thư sinh: nếu như tui không hiểu sai thì có nghĩa là một vị thư sinh có diện mạo ôn nhu)
Nhưng chính là một vị giảng viên ngành luật thoạt nhìn vô hại, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, lại có một tính cách vô cùng bi3n thái.
Đối với những sự vật mà mình thích, anh ta đều có sự chấp nhất mà người thường khó có thể hiểu được, hay nói cách khác, chính là bướng bỉnh.
Anh ta thích một vị giảng viên khác của đại học Tô Lâm.
Lục Hân, giảng viên ngành sinh vật học của trường đại học Tô Lâm, lớn hơn Hứa Mộng Lâm 4 tuổi, bề ngoài anh tuấn soái khí, nếu chỉ xem xét về dung mạo, căn bản không giống như là một giảng viên, ngược lại càng giống như là một nam minh tinh thập phần có mị lực hơn.
Hứa Mộng Lâm đã si mê hắn tới trình độ "tẩu hoả nhập ma", anh ta theo dõi hắn, theo đuôi hắn, rình coi hắn, thậm chí khinh nhờn hắn ở trong mộng.
Anh ta thích đôi mắt thâm thúy thoạt nhìn cực kỳ thâm tình của Lục Hân, chỉ liếc mắt một cái là có thể làm anh ta lâm vào điên cuồng, anh ta thích cơ thể khỏe mạnh, tuổi trẻ, hormone mười phần, làm người khác khó có thể chống cự của hắn, Hứa Mộng Lâm thường xuyên ảo tưởng cảm giác cánh tay kiên cố hữu lực kia ôm chặt anh ta vào lòng.
Anh ta thường xuyên làm bộ lơ đãng mà đi ngang qua phòng thí nghiệm của Lục Hân, chỉ vì được nhìn thấy nụ cười của hắn khi nhìn về phía mình.
Hứa Lang ngồi trên chiếc giường đã ướt nhẹp, che lại cái đầu đang đổ máu của mình, giọng điệu nghi hoặc mà nói: "Tôi muốn sắm vai thành một tên bi3n thái?"
"Đúng vậy! Chúc anh thành công."
Dù gì thì cũng không phải chưa nhìn thấy qua bi3n thái, chưa ăn qua thịt heo nhưng đã thấy qua heo chạy mà.
Nhưng việc quan trọng trước mắt nhất chính là, đi đến bệnh viện băng bó lại cái đều đang đổ máu của cậu, còn những manh mối trong căn phòng cho thuê này, vẫn là chờ băng bó đầu xong rồi lại nhìn xem sau.
Sau khi đi ra từ trong bệnh viện, trời cũng đã khuya.
Bởi vì đầu rất đau, Hứa Lang cũng không có ý muốn ăn cơm gì cả, cho nên liền dựa theo ký ức mà đi về nhà.
Hứa Lang móc chìa khóa ra từ trong túi, "răng rắc", cửa mở.
Ánh đèn chói mắt sáng ngời, toàn bộ phòng nhỏ hiện ra trước mắt cậu, mà điều khiến người khác khiếp sợ chính là, trên tất cả vách tường của căn phòng nhỏ, đều dán đầy ảnh chụp của một người!
Ảnh chụp người nọ đang cúi đầu ăn cơm, ảnh chụp người nọ vừa đi vừa cười nói với những người khác, ảnh chụp người nọ bắt tay với một người phụ nữ thoạt nhìn khá lớn tuổi, vân vân.
Bộ dáng của người nọ, giống y như đúc Tống Dịch Hành.
"Vậy..., đối tượng để tôi "bi3n thái" là Tống Dịch Hành?"
"Đúng vậy, vui không?"
Ờh......
Cơ thể đã rất mỏi mệt, Hứa Lang ăn mặc chỉnh tề mà nằm lên giường, kết quả liền phát hiện một bức ảnh cỡ lớn, trên ảnh là một cơ thể tr4n trụi, và nó đang nằm chình ình trên trần nhà.
"Ôi trời."
Tuy rằng dáng người của Tống Dịch Hành rất đẹp, đẹp đến "nhân thần cộng phẫn", nhưng hành vi bi3n thái như kiểu dán ảnh chụp của hắn lên trên trần nhà, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải ngắm một cái, thật sự khiến người khác không chịu nổi.
(Nhân thần cộng phẫn: thần hay người đều ghen ghét)
Mà một việc khiến người ta không thể chịu nổi hơn nữa chính là, cơ thể tuyệt đẹp của bạn trai cậu vậy mà bị cái tên Hứa Mộng Lâm này nhìn thấy hết!
Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi trấn an cảm xúc của mình.
Chính mình tiến vào không gian này, đầu tiên là xuất hiện trong một phòng trọ nhỏ không biết tên, hơn nữa, đầu của mình lại không biết vì nguyên nhân gì mà lại tét một đường.
Miệng vết thương trên đầu tuyệt đối không phải do Hứa Mộng Lâm tự mình làm ra, cho nên trong căn phòng cho thuê đó khẳng định còn có người khác, xác suất lớn chính là do người nọ tạo ra.
Nhưng vì sao người nọ lại làm vậy?
Hứa Mộng Lâm đến phòng trọ nhỏ đó để làm gì? Là anh ta chủ động đi, hay là bị người khác bắt cóc? Xem trình độ nghiêm trọng của miệng vết thương trên đầu này, người nọ khẳng định hận Hứa Mộng Lâm thấu xương, rốt cuộc thì Hứa Mộng Lâm đã làm cái gì với người nọ? Hai người rốt cuộc đã xảy ra tranh chấp gì?
Đủ loại vấn đề nhảy ra từng cái từng cái một, đầu óc Hứa Lang nhức lên, bắt đầu phản kích lại việc tự hỏi của cậu, Hứa Lang đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức quét sạch tạp niệm trong óc, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Lang mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cậu lim dim đi đến toilet, bắt đầu rửa mặt. Hai mắt cậu vô thần mà nhìn chính mình trong gương, mặt không cảm xúc mà cong khoé miệng lên, ánh mắt từ trạng thái vô thần chậm rãi chuyển sang tràn ngập ý cười.
Cậu vươn đầu lưỡi ra, li3m lên khoé miệng một chút.
Trong gương tức khắc xuất hiện biểu tình mà Tống Dịch Hành thường xuyên lộ ra kia.
Tâm tình Hứa Lang rất tốt mà hát thầm trong miệng, sau khi lau khô bọt nước trên mặt thì bắt đầu đi làm.
Cậu "ngựa quen đường cũ" mà đi đến tòa nhà thực nghiệm, mấy viên đá trong ly cà phê theo mỗi bước chân mà chạm vào vách ly phát ra tiếng"leng keng leng keng", mùi hương của cà phê cứ chui vào mũi của cậu rồi lan toả ra khắp người.
Một nhóm nữ sinh tuổi trẻ mỹ mạo đi ngang qua Hứa Lang, hơi thở thanh xuân ập vào trước mặt.
"Chào thầy Hứa!"
"Chào thầy Hứa!"
"Chào thầy!"
Khoé miệng Hứa Lang cong lên một chút, gật gật đầu, "Chào."
Ca khúc mà cậu hát thầm trong miệng đã đến khúc điệp khúc, đầu của Hứa Lang hơi hơi nâng lên, hầu kết chuyển động trên dưới, tiếng ca thanh lãnh từ trong miệng phát ra, tiếp theo, Hứa Lang liền cảm giác trước người cậu đụng trúng một vật thể gì đó.
Viên đá trượt ra khỏi cái ly, nước cà phê màu nâu đậm "gấp không chờ nổi" mà bắn r4 ngoài, tiếng ca đột nhiên im bặt.
Hứa Lang ngửa đầu, ánh mắt đối diện với đôi mắt của vách tường bằng thịt trước mặt, ánh mặt trời ôn nhu chiếu l3n đỉnh đầu hai người, không khí ôn hoà vừa lúc.
"Chào thầy Lục!"
Chủ nhân của bộ tây trang màu xanh biển lui ra phía sau một bước, trên áo sơmi tuyết trắng đã lây dính vết bẩn, hắn giơ tay lên, đẩy đẩy gọng kính màu vàng kim, đôi mắt dưới lớp kính nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt.
Người nọ đứng dưới ánh mặt trời, trên đầu là một tầng băng gạc thật dày, trên đó còn loáng thoáng nhìn thấy vết máu đỏ thắm, không biết vì cái gì, khóe miệng Lục Hân hơi hơi cong lên, đôi mắt nháy mắt xuất hiện sự cảnh giác.
"Chào thầy, thầy Hứa." Hắn chỉ chỉ đầu của Hứa Lang, "Đầu bị thương còn tới đi dạy à."
Hứa Lang nghiêng đầu cười, đầu lưỡi đỏ thắm lặng lẽ mà li3m khoé miệng một chút, sau đó lại rút vào, "Ở nhà rãnh rỗi cũng nhàm chán."
Lục Hân hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"À quên nữa, cà phê của tôi văng trúng áo sơ mi của cậu rồi." Hứa Lang cứ như vừa mới nhìn thấy áo sơ mi tuyết trắng của hắn bị dính vài giọt cà phê, kỹ thuật diễn vụng về đến nổi người trước mắt liếc một cái là nhìn ra.
Hắn mỉm cười, muốn nhìn thử xem động tác kế tiếp của Hứa Lang.
Hứa Lang bước về phía trước, một bàn tay nắm lấy áo sơ mi của Lục Hân, hai người tức khắc dựa lại gần nhau hơn, gần đến nổi có thể cảm giác được độ ấm trong th4n thể của đối phương.
Ánh mắt của cậu đơn thuần, nhưng động tác lại lớn mật, nói với Lục Hân: "C0i ra, tôi giặt giúp anh."
Trong mắt của Lục Hân hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị áp chế rất tốt, hắn lui về sau một bước, né tránh sự tiếp xúc của Hứa Lang, "Không cần."
"Thế à." Trên mặt Hứa Lang lộ ra biểu tình không mấy vui vẻ, cậu cúi đầu xuống một cách nặng nề, bỏ qua sự đánh giá truyền đến từ đối diện.
Ánh mắt có chứa một chút hài hước của Lục Hân quét từ đỉnh đầu của Hứa Lang thẳng đến hai chân, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười khó có thể phát hiện.
"Bây giờ tôi phải đến phòng thí nghiệm, đi trước." Hắn đi đến bên cạnh Hứa Lang, ngừng lại, sau đó khom lưng, mùi hương thanh nhã của người đàn ông lập tức dũng mãnh mà tràn vào cái mũi của Hứa Lang, "Buổi tối, cùng nhau ăn một bữa cơm. Tôi chờ cậu trong phòng thí nghiệm."
Nói xong, Lục Hân thẳng lưng lên, vỗ vỗ lên bả vai của Hứa Lang, sau đó lập tức rời đi.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, hai người đi dạo với nhau trên phố, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đất, "Đầu của thầy Hứa là bị làm sao vậy?"
Hứa Lang chỉ chỉ đầu mình, "Lúc đi lên cầu thang thì té ngã."
"À, phải không?" Lục Hân xoay người lại nhìn Hứa Lang, đáy mắt không có một tia độ ấm, ngay cả đèn đường mờ nhạt cũng không tăng thêm được một chút ấm áp nào, "Nhưng tôi lại không tin?"
"Không tin?" Hứa Lang không chút sợ hãi mà nhìn hắn, sau đó bật cười, "Nếu không tin, tôi có thể đẩy anh rơi từ trên cầu thang xuống, thử một lần thì sẽ biết thực tiễn thế nào thôi."
Lục Hân quay đầu, gọng kính vàng kim phản xạ ánh sáng chói mắt, Hứa Lang đột nhiên cảm thấy đôi mắt "đau đớn".
"Nói giỡn, nếu tôi đẩy anh xuống, chẳng phải tôi sẽ phải ngồi tù à, một chút thường thức này thì tôi vẫn có." Hứa Lang nhìn sườn mặt của Lục Hân, góc cạnh rõ ràng, đẹp đến không bình thường.
Đầu ngón tay của cậu nhúc nhích một chút, muốn sờ sờ lên.
Lục Hân đột nhiên mở miệng: "Bóp tiền của tôi bị mất rồi."
Hứa Lang nghi hoặc nói: "Bóp tiền? Hiện tại ai còn xài bóp tiền? Mất ở đâu?"
Lục Hân nhìn chiếc xe đối diện đang dừng lại chờ đèn xanh kia, ánh mắt chậm rãi nổi lên ý cười, hồi lâu sau hắn mới mở miệng, "Đúng vậy, hiện tại làm gì còn có người dùng bóp tiền.
Đúng không, Hứa Mộng Lâm."
Hắn lấy bóp tiền từ trong túi ra, đưa lên trước mặt Hứa Lang, "Cái bóp tiền này, nên vứt đi."