Sáng sớm, Hứa Lang tỉnh lại sau giấc ngủ say, đầu tóc rối bời ngồi ngáp ở trên giường, trong thư phòng, Tống Dịch bỗng nhiên mở bừng mắt.
Hắn thô lỗ vuốt ngược tóc mái đang phủ giữa trán ra phía sau, đôi mắt cứ như đang đi săn thú, nhìn chằm chằm vào Hứa Lang trên màn hình.
Nhìn Hứa Lang mặc áo sơ mi của hắn, ngủ dậy trên giường của hắn, xoa xoa tóc, đi đến bên cửa sổ, kéo ra bức màn, một tảng lớn ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người của cậu.
Nhìn thấy cậu c0i áo sơ mi ra, nửa người trên tr4n trụi ngâm mình trong ánh mặt trời, vòng eo mảnh khảnh ở trong vầng sáng như ẩn như hiện, hai mắt Tống Dịch Hành híp lại, vươn đôi tay, ở trước màn hình mà "véo" một cái vòng eo của cậu.
"Thật nhỏ."
Khoé miệng của hắn chậm rãi giương lên, đầu lắc lư nhẹ nhàng, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra, làm động tác như đang li3m láp trên dưới trong không trung.
Biểu tình bi3n thái như thế, xuất hiện ở trên một gương mặt soái khí, vậy mà lại không khiến người ta cảm thấy quái dị.
Sau khi Hứa Lang mặc lại áo thun của mình, vòng eo thon thả kia liền biến mất trong tầm mắt của Tống Dịch Hành.
Hắn tiếc nuối mà chậc lưỡi hai tiếng, tầm mắt chuyển từ trên người Hứa Lang lên trên mặt của cậu.
Chờ đến khi Hứa Lang ra khỏi phòng, đôi mắt của Tống Dịch Hành liền nhìn về phía chiếc giường đang lộn xộn kia.
"Lại không gấp chăn."
Khoé miệng đang tươi cười ôn nhu của Tống Dịch Hành cứng lại, mệt mỏi mà tựa vào lưng ghế, xoa nhẹ huy3tThái Dương một chút.
Vì sao hắn lại nói từ "lại", vì sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, vì sao lại thấy hơi nhói trong tim.
Tống Dịch Hằng nhìn lên trần nhà, vì sao lại không có ai có thể giải đáp cho hắn.
Cảm xúc bực bội bất an làm cho hắn không kiềm chế được mà đạp mạnh lên bàn, mấy quyển sách trên bàn rơi lả tả xuống mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ĩ.
Hắn không thể đi, không thể đi, không thể đi.
Ánh mắt Tống Dịch Hành nhìn Hứa Lang như một tên thần kinh, đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, đi nhanh đến cửa phòng.
"Cạch" một tiếng, cửa mở, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảm xúc bực bội không thể hiểu được nảy giờ của Tống Dịch Hành ngay lúc này lại biến mất.
Hắn nhìn vào mắt của Hứa Lang, thấy được biểu tình ôn nhu như muốn vắt ra nước của hắn.
"Đôi mắt của anh rất đỏ, anh không ngủ được sao?"
Đôi mắt của Tống Dịch Hành đỏ rực, làm Hứa Lang nghĩ đến một con thỏ trắng cậu từng gặp, đáng thương lại đáng yêu.
"Không ngủ được, em phải đi hả?"
Hứa Lang gật gật đầu, đã tới không gian nhỏ này được một ngày một đêm rồi, manh mối gì cũng không tìm được, tuy rằng cậu lười nhúc nhích, nhưng vì nguyện vọng cuối cùng của cậu, không muốn cũng phải nhúc nhích.
"Tôi đưa em."
Hai người sóng vai đi ra ngoài, đi tới cửa, Tống Dịch Hành dừng lại, ra sức khống chế cơ thể đang kêu gào muốn ôm Hứa Lang vào trong lòng nguc, vẫy vẫy tay chào cậu.
Hai người tạm biệt tại đây.
Nhà của nạn nhân nữ đầu tiên đã không còn ai ở, chồng của cô lo lễ tang xong xuôi liền dọn nhà đi chỗ khác.
Hoa tường vi màu hồng nhạt trên tường của căn biệt thự đã khô héo, nguyên bản là một căn biệt thự xinh đẹp tràn đầy ánh sáng, bây giờ cứ như là bị bôi một tầng màu xám lên, có vẻ rách nát bất kham.
Hứa Lang nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn của biệt thự ra, bỗng nhiên có một cơn gió quái lạ không biết từ đâu thổi đến lướt qua đầu tóc của Hứa Lang, lao vào trong sân của căn biệt thự mà hiện giờ đã bị cỏ mới nhú lên rậm rạp bao trùm.
Cậu cẩn thận dẫm lên trên bụi cỏ, còn có thể cảm nhận đuợc xúc cảm mền mại dưới chân.
Cách căn biệt thự ngày càng gần, cảm giác hiu quạnh cũng càng thêm mãnh liệt, cứ như là một người lớn tuổi đã trải qua nhân sinh trăm thái đang từ từ kể lại những câu chuyện hỉ nộ ai nhạc của ngày xưa.
Bỗng nhiên có một bóng đen từ cửa vọt vào, "Vèo" một cái, chui tọt vào đám cỏ dại bên trái của Hứa Lang.
Đám cỏ đó lớn lên dầy đặc, cũng là đám cỏ tươi tốt nhất chỗ này, đang hơi hơi đong đưa.
Đôi mắt của Hứa Lang nhìn chằm chằm trong chốc lát, bởi vì khoảng cách khá xa, thực sự nhìn không thấy rõ được là thứ gì, nên cậu định lại gần xem một chút.
Hoa cỏ mềm mại thon dài dưới đất cọ nhẹ lên cổ chân Hứa Lang, càng đi về phía đó, cỏ dại càng cao, Hức Lang bị cỏ quẹt lên rất ngứa, hồi sau, Hứa Lang đi đến đâu liền nhổ cỏ dại đến đấy, cho nên một mãnh đất kia trọc lóc.
Bóng đen kia chui vào đám cỏ dại, còn đang lộn xộn nhúc nhích làm gì trong đó.
Bóng đen có thể là một thứ gì đó, nói không chừng chính là quỷ, nhưng cũng có thể là động vật nào đó, chỉ có điều tốc độ của nó rất nhanh, không nhìn thấy rõ bộ dáng của nó.
Hứa Lang không hề do dự, kéo mạnh đám cỏ dại đang quấn quanh ở bên nhau kia.
Phía dưới cỏ dại chỉ có một món đồ chơi.
Bóng đen đi đâu? Chẳng lẽ chui vào trong đất?
Đột nhiên, xe đồ chơi vang lên tiếng nhạc, làn điệu quỷ dị đang phát bài "Khúc hát ru".
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối đáng yêu của mẹ."
"Đôi tay mẹ nhẹ nhàng quạt mát cho con."
"Đung đưa nôi của con, mau mau ngủ yên."
"Đêm đã yên tĩnh, trong chăn rất ấm áp."
Khúc hát ru quen thuộc của mọi nhà, bị một thanh âm vô cùng quỷ dị hát lên, da đầu Hứa Lang bắt đầu tê dại.
Xe đồ chơi bắt đầu tự mình đông đưa tại chỗ, làm bùn đất ướt mềm quanh nó văng lên khắp nơi.
Thực sự chịu không nổi cảnh tượng quỷ dị này, một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, Hứa Lang mặt không cảm xúc mà đá bay chiếc xe đồ chơi đi.
Âm nhạc líu lo biến mất.
Xung quanh lâm vào tình trạng cực kỳ an tĩnh.
Hứa Lang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chỗ chiếc xe đồ chơi nằm lúc nảy.
Ngón tay móc một chút đất lên, để dưới mũi ngửi ngửi, trừ bỏ mùi thanh ngọt của bùn đất còn có một chút mùi hôi thối khó phát hiện.
Mùi hôi thối? Chẳng lẽ có đồ vật bị chôn bên dưới? Bóng đen vừa rồi chính là cái thứ bị chôn ở dưới sao?
Hứa Lang đứng dậy, nhặt một cây gậy gỗ, bắt đầu đào đất.
Một lát sau, một đống thị mum múp không rõ hình dạng xuất hiện trước mắt cậu.
Hứa Lang dùng gậy gỗ trong tay chọc một chút, mùi thối khó nghe ập vào mũi.
Cậu che mũi lại, lôi đồ vật kia ra khỏi lòng đất một cách chậm rãi.
Một con mắt đục ngầu cười như không cười nhìn thẳng vào Hứa Lang.
Đây là một đống thịt người! Còn là thịt người bị chém nát nhừ!
Là ai giết người? Người bị giết lại là ai? Tại sao lại chôn ở đây? Quá nhiều vấn đề bị nhét vào đầu của Hứa Lang.
"Có thể còn có thịt nát nào nữa hay không?"
Hứa Lang tìm kiếm trong sân nửa ngày, nhổ hết đám cỏ dại trong sân lên, nhưng vẫn không phát hiện được cái gì.
Chẳng lẽ một thi thể người sau khi bị chém nát chỉ còn có bao nhiêu đó sao?
Lúc này, hai đứa trẻ ở bên ngoài đi ngang qua, xem xem thì thấy hình như mới tan học về. Tầm mắt Hứa Lang từ đứa trẻ dời đến đống thịt nát ở dưới đất, nếu như đống thịt nát đó là của một đứa trẻ, thì số lượng tương đối phù hợp.
Là đứa trẻ của căn nhà này sao? Nếu là đứa trẻ của nhà này, vậy đứa trẻ là do ai bầm thây, hung thủ này với hung thủ đã giết nạn nhân nữ có thể là cùng một người hay không?
Vậy nếu đứa trẻ không phải là của nhà này, thì đứa trẻ là con nhà ai? Tại sao hung thủ lại chọn nơi này làm địa điểm vứt xác?
Lập tức có quá nhiều manh mối, nhưng lại rất vụn vặt, rất khó để tìm được mối liên hệ giữa chúng, càng không thể ráp chúng lại thành một chuỗi manh mối.
Thở dài một hơi, Hứa Lang tính toán vào trong căn biệt thự nhìn xem.
Bởi vì người trong căn nhà này đều dọn đi hết, cho nên tất cả gia cụ đều bị trùm lên tấm vải trắng, cậu thở dài một cách bất đắc dĩ, phải vạch tấm vải ra, rồi lại phải trùm tấm vải lại, thật sự rất phiền toái.
"Hệ thống 01, ông có biết loại ma pháp nào mà nó sẽ làm cho mấy tấm vải trắng đó biến mất ngay lập tức, sau đó lại biến trở lại hay không?"
Hệ thống "xẹt xẹt" nửa ngày, không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc đó của cậu.
Bất đắc dĩ, Hứa Lang chỉ có thể tranh thủ thời gian, cần cù chăm chỉ mà bắt đầu bóc mấy tấm vải trắng đó.
Cho đến khi tất cả tấm vải trắng bị bóc ra hết, cả người Hứa Lang đã đầy mồ hôi.
Cậu dựa vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, mới bắt đầu điều tra.
Trong phòng vẫn còn giữ nguyên tình trạng trước khi nữ chủ nhân qua đời, đồ vật đều không có bị dọn đi hoặc bị ném ra ngoài, Hứa Lang nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Chính giữa vách tường của phòng khách treo một bức ảnh gia đình rất lớn, tầm mắt Hứa Lang tập trung nhìn vào đứa trẻ trong ảnh, đống thịt nát ngoài sân có phải của đứa trẻ này hay không.
Hơn nữa, vị trí đứng của đứa trẻ cũng hơi hơi kỳ quái.
Nói như thế nào nhỉ, thường thường trong một bức ảnh gia đình như thế này, đứa con sẽ đứng ở giữa cha mẹ, ý rằng gia đình hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng thân hình của đứa trẻ này rõ ràng đứng gần người cha hơn, hơn nữa nếu xem từ góc độ của ngôn ngữ hình thể, mũi chân của đứa trẻ hướng về phía người cha, thân hình cũng hơi nghiêng về phía ông, hiển nhiên có thể thấy được rằng quan hệ giữa đứa trẻ và cha mình rất tốt.
Nhưng cái này còn thuyết minh được điều gì?
Trong mỗi gia đình, cha mẹ bởi vì công tác hay những nguyên do khác, tất nhiên sẽ có một bên tiếp xúc với đứa con nhiều hơn, do đó tạo thành việc mức độ yêu thương của đứa trẻ đối với cha mẹ sẽ khác nhau.
Bức ảnh gia đình đã thuyết minh được rằng, đứa trẻ của gia đình này rõ ràng gần gũi với người cha hơn.
Lang thang trong phòng khách nửa ngày, trừ việc phát hiện quan hệ của đứa trẻ và người cha rất tốt ra, thì không còn manh mối nào khác.
Biệt thự có năm phòng ngủ, trừ hai phòng rõ ràng có người ngủ ra, thì mấy phòng khác đều lạnh lẽo.
Hiện tại Hứa Lang đang ở trong phòng ngủ của đứa trẻ.
Trong phòng ngủ không có chỗ đặc biệt gì, trong phòng được sửa sang lại rất hợp quy tắc, có thể nói là không có một chút lộn xộn nào, chỉ có điều ở trên bàn lại có mấy viên kẹo đã đánh vỡ cân bằng trong căn phòng ngủ.
Viên kẹo có nhan sắc kỳ lạ được bao bằng giấy plastic trong suốt, thoạt nhìn ăn rất ngon.
Hứa Lang cầm lấy một viên kẹo, đặt trong lòng bàn tay nhìn ngắm nửa ngày, sau khi không phát hiện chỗ gì lạ, liền để lại trên bàn, mặc dù viên kẹo thoạt nhìn ăn rất ngon.
Quan sát xong phòng ngủ của đứa trẻ, Hứa Lang đi tới phòng kế bên.
Phòng bên cạnh rõ ràng lớn hơn so với mấy phòng khác trong căn biệt thự, bắt sáng rất tốt. Trên tủ đầu giường có để một khung ảnh, trên ảnh là hình chụp nữ chủ nhân của căn biệt thự đang cười tươi như hoa ôm lấy cánh tay của nam chủ nhân, thoạt nhìn rất là ân ái.
Xem ra, cặp vợ chồng này tình cảm rất tốt.
Phòng ngủ chính cũng giống với phòng ngủ của đứa trẻ, đều rất hợp quy tắc, còn có một điểm chung nữa là, ở trên tủ đầu giường cũng có rãi rát mấy viên kẹo, kẹo này rõ ràng cùng loại với kẹo trong phòng của đứa trẻ.
Chẳng lẽ mấy viên kẹo này có vấn đề?
Hứa Lang lấy một viên kẹo trên mặt bàn bỏ vào trong túi của mình.
Điều tra xong căn biệt thự, tới lúc bước ra đã là giữa trưa, ánh nắng chói mắt không hề bủn xỉn mà tấn công thẳng xuống mặt đất.
Hứa Lang đi đến căn biệt thự kế bên, bẻ đại một chiếc lá từ một nhánh cây không biết tên che lên đầu.
Cậu vừa định về nhà nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện chủ nhân căn biệt thự đối diện mình đang đi ra khỏi nhà, không mấy đi theo hắn xem thử hắn đi đâu.
Vì thế Hứa Lang núp sau một cái cây, chờ cho đến khi Tống Dịch Hành đi lên phía trước mình, mới từ từ ló đầu ra, chậm rãi đi theo sau hắn.
Tống Dịch Hành bước ra khỏi cửa lớn của khu biệt thự, lập tức nhắm đến hướng Đông mà đi.
Tuy rằng khu biệt thự ở trung tâm thành phố, nhưng bởi vì nơi này là ở trên một toà núi cao, cho nên trừ những người sỡ hữu căn biệt thự trong đây, thì rất ít người đến nơi này, hơn nữa, khu biệt thự ở hướng Đông càng là hầu như không có ai ở, vậy Tống Dịch Hành muốn đi đến đó làm gì?
Ánh nắng ban trưa vẫn nóng rát như cũ, dù có một phần bị cản lại bởi lá cây trên đầu, nhưng vẫn có mấy tia nắng len lõi qua được, chỉ trong chốc lát, mồ hôi liền tràn đầy trên trán cậu và đang có xu hướng chảy xuống mắt.
Nhìn thoáng qua Tống Dịch Hành đi từ từ như đang đi dạo ở phía trước, Hứa Lang dừng lại đưa tay lên lau vệt mồ hôi quanh mắt sạch sẽ, nâng mắt lên nhìn, người phía trước không thấy nữa.
Hứa Lang hoảng hốt, bước nhanh về phía trước, nhìn xung quanh trái phải, vẫn không phát hiện bóng dáng của Tống Dịch Hành.
Kỳ quái, một người sống chình ình như vậy đi được nơi nào mà nhanh vậy?
Bỗng nhiên có cái gì đó áp sát vào lưng cậu, Hứa Lang rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.
"Em theo dõi tôi?" Miệng của Tống Dịch Hành kề sát vào tai của Hứa Lang, thanh âm bị cố tình đè thấp vang lên bên tai, cổ Hứa Lang mềm nhũn, lộ ra phần lớn cần cổ.
Tống Dịch Hành nhìn vào cái cổ thon dài tuyết trắng trước mặt, đôi mắt thâm trầm, hắn hơi hơi chậm rãi hoạt động đầu, miệng hắn cùng với cổ của cậu chỉ cách nhau có một tí.
Thật muốn cắn lên a~.
Hơi thở cực nóng phà lên trên cổ của Hứa Lang, không khí ái muội làm Hứa Lang không rảnh để ý đến việc mình theo dõi người ta, còn bị phát hiện nữa, cậu nỗ lực đứng thẳng cả người, phòng ngừa chính mình bởi vì eo mềm mà ngã vào trong ôm ấp của người sau lưng.
Tống Dịch Hành chậm rãi đứng thẳng eo, nhưng cả người vẫn là dính sát vào sau lưng của Hứa Lang, tay vẫn luôn để trên cái cổ của cậu, lâu lâu còn sờ tới sờ lui, "Không trả lời?"
Cả người cậu mềm thành như vậy rồi, nào còn có tâm tư mà trả lời vấn đề chứ?
Hứa Lang bị hắn trêu chọc đến không chịu nổi, eo mềm nhũn, ngã vào ôm ấp của Tống Dịch Hành.
Tống Dịch Hành ngẩng cổ, cảm thụ xúc cảm ấm áp mềm mại kia trong lòng nguc mình, "Không cần làm nũng để trốn tránh vấn đề của tôi."
Đầu Hứa Lang đầy dấu chấm hỏi, excuse me? Làm nũng? Ai, tôi sao?
Vì để chứng minh chính mình không hề làm nũng, Hứa Lang chịu đưng cảm giác mềm nhũn của cơ thể, giãy giụa khỏi ôm ấp của hắn.
Tròng mắt của Hứa Lang xoay chuyển, bỏ tay vào túi của mình, cười nhìn Tống Dịch Hành, "Em chỉ muốn mời anh ăn kẹo thôi, không được sao?"
Rút tay ra khỏi túi, chậm rãi xoè bàn tay ra trước mắt Tống Dịch Hành, bên trên là một viên kẹo.
Bao nilon trong suốt dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên loá mắt.
Tống Dịch Hành nhìn chằm chằm viên kẹo kia, khoé miệng cười như không cười, nửa ngày mới nâng mí mắt lên, đôi mắt thâm thuý tràn đầy ý cười nhìn Hứa Lang, "Được."