Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Vương Kha đến trước cửa nhà Bạch Hiển gọi người, Bạch Hiển cùng nhị ca liếc nhau, anh mắt hai người lộ ra cười nhạo.
Hồ nháo!
Ba!
Đầu hai người bị đè xuống, đại ca đứng sau ầm trầm nói: "Hai đệ muốn làm gì?"
Bạch Hiển nuốt một ngụm nước miếng, không có nghĩa khí mà buông tha kế hoạch với nhị ca —— dọa Vương Kha nhảy dựng.
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Nhìn thấy ánh mặt chòng chọc của đại ca nhà mình, cảm nhận được áp lực từ huyết thống, 2 anh em lựa chọn ngoan ngoãn ngồi đợi.
Chào chú dì, đại ca nhị ca hảo, tiểu Hiển buổi sáng tốt lành.
Mẹ Bạch mỉm cười đưa cho hắn một cái bánh quy nhỏ: "Chào buổi sáng tiểu Kha, con và tiểu Hiển chuẩn bị đi học chưa?"
Vương Kha phi thương tự nhiên mà cầm lấy, "Ân, tiểu Hiển thế nào rồi?" Mẹ Bạch cười nói: "Sau này con sẽ có bạn cùng chơi."
Câu trả lời này khiến hai mắt Vương Kha sáng lên, cho nên trên mạng nói biển tinh thần của Bạch Hiển hồi phục là thật!
Bạch Hiển ngậm một miếng bánh mì trong miệng, đưa tay ra phía sau vỗ lên vai Vương Kha: "Ha! Lão Vương!"
Vương Kha hứng phấn quay đầu lại nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng linh động của Bạch Hiển, hồi lâu không nói lời nào, lộ vẻ vui mừng.
Đọc tại truyenfull.com
Bạch Hiển có chút chán ghét nhìn hắn một cái, tiểu mập mạp đúng thật là có lòng tốt nhưng cũng thật ngốc, hắn quay đầu hàm hồ nói: "Đi thôi! Đừng đến muộn!"
Vương Kha lập tức phục hồi tinh thần, đi theo nói: "Đi thôi, đi thôi."
Hai người đi xe do quản gia lái tới trường học, vừa xuống xe đã có rất nhiều ánh mắt hướng tới, phần lớn là học sinh cấp 2 và cấp 3 đều nhìn về phía này, Bạch Hiển bình tĩnh bước xuống xe, không chút để ý, thậm chí còn quay đầu kêu Vương Kha, "Đi thôi tiểu Kha." Vương Kha ngọ ngoạy từ trên xe đi xuống, miệng không phục nói, "Đã nói đừng gọi ta là tiểu Kha, thực sự nghe rất giống nữ hài tử."
Bạch Hiển nhẹ nhàng cười, trước đó Bạch Hiển từ đầu đến cuối đều phát âm cái tên này, nên bây giờ rất tự nhiên mà gọi.
Hai người cùng tạm biệt quản gia, đi về hướng phòng học, dọc đường đi ánh mắt của người qua đường đều nhìn qua, lúc lên cầu thang, Vương Kha dựa vào vai Bạch Hiển kề tai nói nhỏ: "Tiểu Hiển ngươi trở thành người nổi tiếng rồi."
Bạch Hiển bất đắc dĩ: "Ta thực sự không muốn nổi danh, nhưng là không có khả năng." Hắn còn làm một động tác buông lỏng tay, hành động này bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Một người phụ nữ tính tình ôn nhu đi tới nắm tay Bạch Hiển, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Hiển?" Ngữ khí rõ ràng có chút do dự, Bạch Hiển phi thường ôn hòa mà nói: "Ân, Tuân lão sư hảo."
Tuân lão sư là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, một năm có 7 lớp, có thể xem như là giáo viên trẻ nhất tuổi nhất, Tuân lão sư có tinh thần trách nhiệm cao, đối với Bạch Hiển dù trí lực không đủ nhưng lại hết sức nhu thuận, là một đứa trẻ nghe lời nên cũng đặt biệt chiếu cố, thường xuyên yêu cầu các học sinh khác đường bắt nạt Bạch Hiển.
Chỉ là Bạch Hiển hết lần này tới lần khác khai thông tổ thạch thất bại, nên lời nói của những người xung quanh ngày càng không phù hợp, đương nhiên các bạn cùng lớp cũng bị ảnh hưởng, và theo đó có rất ít người thực sự đối sử tốt với Bạch Hiển.
Tuân lão sư thật sự vui mừng trước vẻ ngoài linh động của Bạch Hiển: "Cho nên, tiểu Hiển hiện tại người đã có ngự thú của chính mình rồi đúng không?"
Bạch Hiển gật đầu, suy nghĩ một lát, triệu hồi Mạc Tư đặt lên vai mình, một con rồng nhỏ bốn chân ngoan ngoãn nằm trên vai hắn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Tuân lão sư, đôi cánh nhỏ thỉnh thoảnh run rẩy.
Tuân lão sư cũng không thể tránh thoát được tiến công của những sinh vật dễ thương, nàng vươn tay cẩn thận mà sờ soạng lưng Mạc Tư một chút, cảm nhận của cô là có cảm giác sần sùi như gỗ, cô có chút bối rối, hiếm khi thấy một con thú như vậy. Chẳng lẽ là linh hồn cây hay một thứ khác tương tự?
"Tiểu Hiển, ngươi có muốn đến bên kia giám định đây là ngự thú gì không? Ta chưa từng thấy giống loài này bao giờ."
Bạch Hiển nhìn Tuân lão sư, trong lòng ấm áp, lắc đầu: "Không cần đâu lão sư, ta biết nó là gì."
"Được." Tuân lão sư quyết định tôn trọng quyết định của Bạch Hiển, "Vậy chúng ta vào lớp thời."
Vừa vào lớp, Bạch Hiển lại lần nữa nhận được sự chú ý, mọi người trong lớp đều nhìn hắn và Mạc Tư trên vai hắn, có tò mò, có khinh thường, thậm chí cũng có một loại mất mát khó hiểu.
Bạch Hiển xem nhẹ tất cả, cùng Vương Kha vào chỗ ngồi, đem Mạc Tư thu hồi về Long đảo và bắt đầu buổi học đầu tiên tại đây.
Hai tiết đầu sẽ do Tuân lão sư phụ trách, có rất nhiều bài kiểm tra nhỏ về văn học, địa lý học, khoa học xã hội, Bạch Hiển lại lần nữa khẳng định tên tuổi của mình, thậm chí anh còn đạt điểm tối đa trong hai bài kiểm tra!
Ánh mắt các học sinh nhìn hắn có chút không đúng, vừa ra khỏi lớp, Bạch Hiển đã bị bao vậy.
"Này, Bạch tiểu ngốc, người thật sự không còn ngốc nữa sao?"
Một bàn tay từ phía sau muốn đẩy hắn một phen, Bạch Hiển phản ứng cực nhanh, quay người lại, thò tay bắt được cổ tay của người nọ, trên tay dùng lực, người nọ liền kêu lên: "Đau đau! Ngốc tử! Buông tay! Nghe không hiểu à?"
Bạch Hiển không hề buông tay, ngược lại trên tay dùng sức, đến cổ tay hắn khóa lại trên bàn, thân thể người nọ không thể không nằm xuống, Bạch Hiển cùng hắn đối mặt, khẽ cười một tiếng, "Muốn buông tay, suy nghĩ xem nên gọi như thế nào! Kẻ ngốc thì làm sao nghe hiểu được ngươi nói gì đúng không?"
Vẻ mặt có chút bệnh kiều này khiến cho người nọ kín sợ, nhất thời quên nói chuyện, Bạch Hiển không kiên nhẫn mà một lần nữa dùng sức.
"A! Đừng đừng đừng! Ta sai rồi, ta sai rồi! Bạch Hiển! Bạch ca! Buông tay buông tay!" Người nọ trực tiếp đầu hàng.
Bạch Hiển buông tay người nọ ra, người chung quang kinh ngạc nhìn hắn, Bạch Hiển lộ vẻ không nói gì, hắn đã nghĩ đến chuyện này rồi, để không bị xem như người kỳ quặc, cố ý ngụy trang và vân vân mây mây. Với biển tinh thần lại lần nữa phát triển và khôi phục, lấy cớ này hắn hoàn toàn có thể tùy tâm sở dụng mà phát huy, không cần phải rụt rè.
Cho dù bây giờ hắn có che giấu, nhưng sớm muộn gì hắn cũng phải tham gia thi đấu ngự thú, bằng không danh tiếng của Long tộc vang dội, này tất nhiên là một điểm không giống người thường, Bạch Hiển quyết định sớm tiết lộ để mọi người thích ứng, miễn cho đến lúc đó bị dọa sợ.
Nhìn xem, hắn rất là tri kỷ nha.
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Bạch Hiển lộ ra tươi cười, khuôn mặt vốn tinh xảo lúc này càng thêm kinh diễm, nhất thời sẽ không có ai tìm hắn làm phiền nữa.
Chuông vào lớp rất nhanh vang lên, lần này là tiết Toán, Bạch Hiển tỏ vẻ hắn không nhạy môn này lắm, nên từ đầu tiết toán đến cuối tiết hắn nghe không hiểu lắm, tất nhiên các bài kiểm tra sẽ không được tốt như mong đợi.
Dù vậy, vị lão sư dạy toán với mái tóc buông xõa hơi lớn tuổi cũng rất ngạc nhiên trước bài kiểm tra vừa đạt điểm đậu của Bạch Hiển, lão sư gật đầu gọi tên hắn: "Bạch Hiển! Rất tiến bộ, hy vọng ngươi tiếp tục cố gắng, mặc khác ta nghe nói ngươi đạt điểm tốt đa môn khoa học xã hội, nhưng toán học cũng không thể quên."
Bạch Hiển chua sót cười: "Lão sư hảo, ta sẽ cố gắng."
Tình huống này lặp lại lần nữa ở tiết chính trị, sau khi làm xong bài kiểm tra môn chính trị, Bạch Hiển tỏ vẻ, "Ta là ai, ta đang làm gì, ta mới vừa viết cái gì?" Bộ dáng đó khiến cho lão sư bật cười.
"Đến, Bạch Hiển đồng học, trở về xác nhận lại nha."
Mãi khi Vương Kha đưa hắn đến căn tin, mùi hương của đồ ăn lan tỏa trong không khí, xuyên thẳng vào chóp mũi, hắn mới tỉnh táo lại, đi theo Vương Kha xếp hàng nhận cơm.
Trong khi đang xếp hàng, có một người từ xa đi lại gây rắc rối.
Đầu lĩnh có mái tóc đỏ, trên mặt dán băng cá nhân, lông mày sắc lẹm, thoạt nhìn là một người không dễ đối phó.
Khi Vương Kha nhìn thấy bọn họ, lập tức đi tới bên người Bạch Hiển, muốn ngăn cản, hiển nhiên là không thể.
Vương Kha ngăn cản bọn họ, "Các ngươi có ý gì! Tiểu Hiển mới ký khế ước được vài ngày, bắt nạt người khác như vậy không phải là xấu sao?"
Đầu đỏ thậm chí không quay đầu lại, một trong những đàn em của người nọ trả lời thay: "Lão đại nói, buổi sáng không phải ngươi bắt nạt người khác sao?" Điều này là do buổi sáng người nọ nói khi trở về lớp vào buổi sáng.
Bọn họ rời đi, Vương Kha còn muốn nói gì đó, bị Bạch Hiển ngăn lại, "Không sao, ngự thú của hắn không phải là con nhím hay sao?"
Vương Khác vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết?"
Bạch Hiển cười một tiếng, "Tóc cũng quá rõ ràng rồi."
Điều này thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều không thể tin được nhìn hắn, Vương Kha sốt ruột kéo hắn lại: "Tiểu Hiển, Viêm Kì ghét người khác nói tóc hắn xấu."
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Nam tử tên Viêm Kì lập tức quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm nhìn Bạch Hiển: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Bạch Hiển suy nghĩ một lát nói: "Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy tóc của ngươi rất đặc trưng, này không tốt sao?".
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Vương Kha còn đang khẩn trương mà nhìn bọn họ, không nghĩ tới sắc mặt Viêm Kì dịu lại, "Ngươi cảm thấy nó rất đặc trưng sao?"
Bạch Hiển rất bình tĩnh gật đầu, "Đương nhiên, ta chỉ cần liếc mắt qua là nhận ra ngươi."
Viêm Kì hoàn toàn buông tha hắn, xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Vương Kha yên lặng lau mồ hôi trên trán, kéo Bạch Hiển tiếp tục xếp hàng, những người xung quanh kinh ngạc nhìn bọn họ, Bạch Hiển bối rối nhìn bốn phía.
Vương Kha mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của hắn, sau đó nói: "Đó là Viêm Kì, là giáo bá! Con nhím lửa của anh ta trông nhỏ bé nhưng lại rất hung dữ, đã vượt qua cấp mười, học cùng lớp với chúng ta, rất có thể anh ta sẽ đi tới học viện Thiên Huyền."
Học viện Thiên Huyền là học viện mạnh nhất trong thành phố, hầu hết các bậc thầy ngự thú sư cao cấp đều đến từ đây.
Bạch Hiển gật đầu, buổi chiều có thực chiến, vừa lúc có thể để Mạc Tư làm quen, nhưng Mạc Tư chỉ mới cấp 4, chắc là không đánh lại đâu nhỉ?
Hắn sờ cằm suy nghĩ.
Sau bữa trưa, các học sinh có hơn hai giờ rảnh rỗi, Bạch Hiển trực tiếp trở lại phòng học, rất có ý thức cầm lấy đề cương mà đại ca đưa cho bắt đầu soạn bài, Vương Kha đứng bên cạnh hắn với vẻ mặt kinh ngạc, đây là học bá sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Điều chúng tôi muốn nói là anh ấy không chỉ gầy mà còn hướng nội!