Khoảng đất trống trước nhà đủ lớn nên Bạch Quỳnh đã đến cửa hàng tiện lợi mua một đống pháo, hiện tại pháo hoa đã hoàn toàn xếp vào những mặt hàng thân thiện với môi trường, chỉ có hoa mà không có khói, hỗn hợp cháy của ngọn lửa có thể nhanh chóng phân hủy, không còn phải lo lắng về việc ô nhiễm môi trường.
Một vài quả pháo bông bay lên, nổ ra những bông hoa rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm, Bạch Hiển chơi tới phát điên, trong những ngọn lửa lạnh xuyên qua xuyên lại, tay cầm vài cây pháo đuôi cãi nhau với Bạch Quỳnh.
Âm thanh của pháo và pháo bông phủ lấp mọi âm thanh khác, Bạch Hiển quay lại, thấy người lớn trong nhà đang nhìn họ qua cửa sổ, đã không nghe thấy tiếng hét của họ nhưng Bạch Hiển nhịn không được nở nụ cười, thật tốt.
"Tiểu Hiển? Con dậy rồi à? Có lạnh không?" Bạch phu nhân đẩy cửa đi vào, vội vàng đắp chăn cho hắn, tối hôm qua loa phát thanh ở chủ thành vang lên, nhiệt độ sắp giảm mạnh, yêu cầu người dân chuẩn bị biện pháp bảo vệ.
Bạch phu nhân nhanh chóng lấy chăn bông và quần áo ấm trong tủ ra cho họ, vốn Bạch Hiển không muốn đắp, nhưng trước khi ngủ đã mở cửa sổ, thành công nhận được sự yêu thương từ cơn gió lạnh, ngay lập tức rúc vào chăn.
Đến nửa đêm, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống dưới 0 độ, điều hòa thông minh trong phòng đã bật chế độ sưởi để giúp Bạch Hiển tránh bị cảm lạnh.
Bạch Hiển thò đầu ra, nhiệt độ xung quanh đã tăng trở lại, hắn nheo mắt lẩm bẩm: "Mẹ, không lạnh nữa."
Nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh nguyên nhân là do không khí lạnh đặc trưng được bảo phủ ở chủ tinh, thường chỉ kéo dài một đến hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại cảnh sắc bốn mùa như xuân.
Bạch phu nhân được sự dễ thương của hắn đánh trúng, đi qua nhéo mặt hắn một chút: "Nhanh dậy đi, tuyết đã dày lắm rồi, hôm nay có đi ra ngoài chơi không?"
Tối hôm qua chơi tới tận 1 giờ đêm mới đi ngủ, bây giờ đã gần 10 giờ, thấy bọn họ vẫn chưa dậy, Bạch phu nhân mới đi lên gọi dậy.
Bạch Hiển thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên là một thế giới tuyết, mắt lập tức sáng lên: "Đi! Hôm nay con đã hứa dẫn mọi người đi chủ thành chơi!"
Rõ ràng là hắn muốn đi chơi, nhưng Bạch phu nhân lại nghẹn cười: "Được, mau dậy đi, mẹ đi kêu anh trai của con dậy!"
"Được!"
——
"Thế nào? Định đi chơi ở đâu à?" Bạch Quỳnh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, liền hỏi Bạch Hiển.
Mọi người đều mặc áo giữ ấm, ôm sát vào người, nhìn không hề cồng kềnh, Bạch Hiển liền mở quang não ra xem, "Hay là đi công viên giải trí? Chơi xong ở bên cạnh còn có một thủy cung và rạp chiếu phim, xung quanh cũng có nhiều nhà hàng."
Mọi người không có ý kiến gì, đi đâu cũng đều vui.
Công viên giải trí này còn lớn hơn nhiều so với những cái hiện đại, các trò chơi lại quen thuộc khiến người ta thấy thân thuộc, ở bên cạnh lối đi còn có một mô phỏng cảnh rừng nguyên sinh cho các ngụ thú chơi.
Xung quanh người đến người đi, rất náo nhiệt, bọn họ nhanh chóng bị phân tán, Bạch Hiển chưa đi được mấy bước thì va phải một cậu nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Cậu nhóc lập tức đứng dậy giải thích, quay đầu đi về hướng khác.
Một cậu bé tóc vàng mắt xanh, đang khó khăn vật lộn giữa đám đông, Bạch Hiển như thấy được bản thân trước đây, đưa tay kéo lại: "Nhóc đang làm gì vậy, đang tìm người sao?"
Nhóc con ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, "Ừm, em đang tìm anh trai."
Những lời quen thuộc này làm Bạch Hiển không nhịn được mà cười, "Anh trai nhóc là ai, anh giúp nhóc tìm, được không?"
"Max! Em lại chạy đi đâu nữa rồi!" Một tiếng nói rất quen thuộc cất lên, mang theo một chút tức giận.
Bạch Hiển ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Đường Ninh, trong tay còn bế nhóc con, không khí hơi ngượng ngùng.
Hắn nâng tay, "Đường ca, đây là em trai của anh à?"
Đưỡng Ninh cũng sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu, "Ừ, cậu cũng đến đây chơi à?"
Bạch Hiển kiêu ngạo gật đầu, "Tôi ẫn theo bố mẹ đến tham quan chủ thành! Không phải đến để chơi."
Đã đi tham quan công viên giải trí chưa? Đường Ninh nhịn cười gật đầu, "Được rồi, Max, mau lại đây, không phải em muốn đi chơi nhà ma sao?"
Lúc này Max mới từ trong lòng Bạch Hiển chui ra, nhào vào người anh trai của mình, "Hừ, tiểu ca ca ày đẹp trai hơn anh nhiều!"
Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, lại nhìn Đường Ninh, có lẽ là vì hình dáng khuôn mặt của hắn, lúc nào cũng mang một vẻ lạnh lùng, cứ nhíu mày là có thể làm trẻ con khóc.
Bạch Hiển xấu hổ, vội vàng tạm biệt: "Hai người đi chơi đi, tôi đi tìm người nhà của ta đang ở đâu."
Vừa dứt lời, Bạch Quỳnh từ bên cạnh đi tới, "Tiểu Hiển......Hả lão đại? Ây da Max cũng ở đây à, các cậu cũng tới đây chơi sao, có muốn đi cùng không?"
Đường Ninh định từ chối, nhưng khi chạm vào ánh mắt chờ mong của em trai khi nhìn Bạch Hiển, lời trong miệng liền nghẹn trở lại, "Có thể không, hình như cũng không ổn lắm?"
"Có gì mà không ổn chứ, dù sao chúng ta cũng là người lớn chơi với người lớn, trẻ con chơi với trẻ con, có người nào nói muốn làm hướng dẫn viên mà lại tự dưng biến mất đâu." Bạch Quỳnh trực tiếp kéo hai người họ lại, còn tiện thể chê bai Bạch Hiển một chút.
Bạch Hiển cắn răng, "Em mới không có, rõ ràng là mọi người đột nhiên biến mất!"
"Ha ha ha ha được được được, đi thôi, ba mẹ đang đợi ở chỗ tàu lượn siêu tốc rồi."
Trong thời gian tiếp theo, Bạch Hiển liền nhận ra ý nghĩa của việc cứng rắn và dịu dàng, vẻ mặt của Đường Ninh không tình nguyện nhưng lại bị Max dẫn đi chơi ô tô đụng, còn phải ném vòng, bắn bóng, kỹ thuật chuẩn đến mức khiến chủ quán ngạc nhiên, nhanh chóng tặng cho họ vài con thú bông, hận không thể tiễn vị ôn thần này nhanh chóng rời đi.
Khi Max nhận được thú bông, ngay lập tức không đưa cho anh trai mình, mà lại thình lình đặt vào lòng Bạch Hiển: "Này, tăng cho anh!"
Bạch Hiển dở khóc dở cười, "Được, cảm ơn em."
Đường Ninh đứng bên cạnh lập tức đen mặt, một tay nắm chặt Max: "Em được lắm tiểu tử thối! Vậy mà không cho anh một cái? Đây là thứ anh đoạt lấy cho em đấy!"
Max cố gắng nhịn cười giãy dụa, "Ha ha ha ha cho anh cho anh."
Đường Ninh: "Không cần nữa, hứ."
Bạch Hiển kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn, thầm nhớ lại cảnh mình ở bên anh trai, quyết định thương cảm cho cậu nhóc Max.
Sau đó, một nhóm nhỏ đã chạy vào nhà ma gây náo loạn.
"Oa a a a a!" Max vừa bị một bóng người bất ngờ dọa sợ, lập tức nhào vào lòng Đường Ninh, nhưng ngay sau đó lại bị Đường Ninh ôm lên, đối diện với chiếc mặt nạ ma quái, lại là một cú sốc.
Bạch Cảnh rất điềm tĩnh nhanh chóng bước ra, thậm chí còn cảm thấy nhà ma bình thường này quá dễ, phải cái gì có hình ảnh 3D mới thú vị, Bạch Quỳnh thì xem bên này bên kia, không biết đã đi xa mấy người một đoạn lớn, hai người Bạch Hiển cùng Đường Trữ cười đến độ cong thắt lưng không đứng dậy nổi, vội vàng kéo Max lại an ủi một chút.
Rồi ngay sau đó, hai người bị Bạch Quỳnh không biết từ đâu tìm được chiếc mặt nạ ma nữ dọa cho cả người run lên, Bạch Quỳnh thì bị đá liên tiếp.
Sau khi rời khỏi nhà ma, Max lập tức chạy tới ôm Bạch phu nhân, "Ô ô ô Bạch phu nhân, con có thể tới nhà người làm con trai không?"
Bạch phu nhân còn chưa kịp trả lời, Max lại nhỏ giọng nói: "Thực ra con muốn dùng anh cả để đổi tiểu Hiển ca ca về nhà cơ, bởi vì con cũng không muốn Bạch nhị ca lắm..."
Trong một khoảnh khắc nào đó, sóng não của Bạch Hiển cùng Max lại giống nhau, hắn cũng rất muốn dùng Bạch Quỳnh để đổi Max đem về nhà.
Bọn họ cười như điên, liên tục trêu chọc Đường Ninh, sao lại thế này, sao có thể bị em trai ghét bỏ vậy, Đường Ninh rất bình tĩnh quay đầu nhìn về phía con trai thứ hai nhà họ Bạch, có người đi cùng tôi, chẳng quan tâm chút nào nhé?
Sau đó họ đi tới thủy cung, ba anh em Bạch Hiển đã trở thành máy ảnh cho Bạch Phu Nhân và ông ngoại, bất kể là cá đèn lồng sáng rực trên đầu, hay cá mai lấp lánh, hoặc cá san hô kỳ quái, còn có cá mập to lớn, cộng thêm ánh sáng trang trí, đúng là một cảnh chụp ảnh tuyệt vời.
Bọn họ ở bên này chụp ảnh, thì ở bên kia Max lại quấn lấy Đường Ninh hỏi cái này ăn được không, cái kia ăn được không, phong cách khác nhau rất buồn cười.
Bạch Hiển lúc đầu còn vui vẻ chụp ảnh cùng mọi người, nhưng sau khi phát hiện bọn họ quá mức nhiệt tình liền chịu không nổi, lập tức đi tới ôm Max, "Đi thôi, chúng ta mau đi xem cá heo."
Có việc để trốn rồi, chờ gì chứ!
Bạch phu nhân buồn cười nhìn bộ dáng đào tẩu của hắn, rồi nhìn lại những bức ảnh trong máy ảnh, cuối cùng cũng quyết định bỏ qua cho hắn.
Cuối cùng thì sau khi hoàn thành các công việc cần thiết khi đến thủy cung, như chụp ảnh, xem biểu diễn, cho cá ăn, cho cá heo ăn, trải nghiệm một lần công việc của huấn luyện viên sư tử biển, rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại.
Ngay lúc Bạch Hiển muốn hỏi Đường Ninh có muốn đi ăn cơm cùng nhà họ hay không, thì Đường Ninh lại mở miệng trước, "Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi!"
Max: "! ! Cái gì, phải về nhà rồi sao?"
Đường Ninh xoa đầu em trai hắn, "ừm, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, mẹ vẫn đang ở nhà chờ chúng ta đó."
Đã hơn 5 giờ chiều, đám người Bạch Hiển đang chuẩn bị đi ăn tối, Max do dự một lát, nhưng vẫn cảm thấy đi cọ cơm cũng không ổn lắm, "Vậy được rồi."
Max ngoan ngoãn chào tạm biệt nhà Bạch Hiển, "Lần sau gặp lại, ông ngoại Trác, chú dì, các anh trai nhà Bạch gia, khi nào có thời gian rảnh rỗi thì nhớ đến nhà con chơi nha!"
Ai mà không thích một em trai đáng yêu nhu thuận, nhất là Bạch Hiển, là em út trong nhà, tràn đầy tình cảm mà không biết phát tiết ở đâu, lập tức gật đầu: "Đi đi, đi đi, lần sau gặp sẽ mang quà cho em!"
Max lập tức được dỗ dành, rất mong chờ món quà của Bạch Hiển ca ca!
Bạch Hiển cảm thấy anh bạn nhỏ này thật dễ dụ, nếu để Đường Ninh biết chắc chắn sẽ cười lạnh một tiếng, đó là bởi vì nhóc đó cảm thấy ngươi hợp mắt với nó mà thôi!
Đường Ninh, người bị em trai ghét bỏ điên cuồng, không phục.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Max:Lại một ngày nữa muốn đổi anh trai, anh trai dịu dàng dễ thương sẽ an ủi người, so với anh trai của mình không phải tốt hơn sao (ghét bỏ jpg.)
Đường Ninh: Không cần đổi, nhóc sẽ có cả hai, thậm chí còn có thể có thêm vài anh trai nữa. (vẻ mặt nghiêm túc jpg.)