Một vài âm thanh rơi xuống rất mạnh vang lên, Bạch Hiển ngã lên người Vương Kha, "Ngao! Tiểu Kha, áo của mình bị đè rồi!"
Vương Kha đau đớn nói, "Mình, mình cũng bị cậu đè lên mà!"
Bạch Quỳnh cùng Đường Ninh cố nín cười, mỗi người kéo họ đứng dậy, "Có sao không?"
Hai người ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó một sờ mông một người sờ cổ tay.
Bạch Hiển cảm thấy cổ tay đau nhói, nhìn lên thấy lòng bàn tay đã bị những đường vân của xích sắt cào rách vài vết, còn cổ tay thì vừa đập xuống đất nên hơi sưng đỏ.
Mấy người xung quanh đều sửng sốt, nhưng Bạch Hiển nhanh chóng thu tay lại, ngẩng đầu cười: "Không sao, chỉ bị trật thôi, đợi ra ngoài tôi sẽ kêu Lam Giáng chữa trị."
Phía sau, Ngọc Bích và Mạc Tư vẫn đang chiến đấu với dơi mặt quỷ đột nhiên gầm lên một tiếng, va chạm với sóng âm của dơi mặt quỷ liền làm cho cây cầu bay thẳng lên 90°, sau đó theo quán tính đánh về phía đám dơi mặt quỷ.
Lúc này, bọn dơi mặt quỷ hoảng loạn né tránh, đội hình bị xáo trộn, Mạc Tư đánh một đường trượt, bay về phía Bạch Hiển, Ngọc Bích cẩn thận dùng móng sau chạm vào xích sắt, chỉ có điều ánh mắt lại hướng về Bạch Hiển đầy cầu cứu.
Bạch Hiển chột dạ thu hồi nó về Long Đảo, quay đầu nhìn về phía Mạc Tư, "Mạc Tư! Phun lửa!"
Một ngọn lửa rồng nhằm thẳng về phía dơi mặt quỷ, bọn Bạch Hiển cùng quay đầu, nhìn về phía kiến trúc phía sau.
Đó cũng là một cánh cửa đồng, chỉ có điều hoa văn trên đó biến thành dơi mặt quỷ rất quen thuộc, Bạch Hổ cùng Khiếu Thiên được thả ra, phòng thủ cùng Mạc Tư.
Mọi người ngay lập tức căng thẳng xem xét xung quanh, cánh cửa đồng còn quấn rất nhiều dây leo không rõ nguồn gốc, mấy nụ hoa đỏ đang treo lơ lửng như muốn rụng.
Cả hai bên cánh cửa còn có vô số tảng đá, hoàn toàn chặn đứng tình hình phía sau, nhưng Bạch Hiển lại lùi về phía sau nhìn chằm chằm vào tảng đá, trực tiếp triệu hồi Lam Giáng. Cùng lúc đó, ở những khe hở của tảng đá xuất hiện những con rắn độc màu vàng đen, lao thẳng về phía bọn họ.
!!
Tất cả mọi người ngay lập tức đứng dựa lưng vào nhau, phía trước là đàn rắn độc, phía sau là đàn dơi, trong đầu bọn họ đều hiện lên một ý nghĩ: Cuộc chơi này thực vui!
Huyết mạch áp chế của Lam Giáng khiến cho tốc độ di chuyển của lũ rắn chậm lại, tốc độ càng lúc càng chậm cuối cùng chỉ có thể quằn quại xung quanh họ.
Nhưng rất nhanh, mùi máu trên tay bọn họ khiến cho lũ rắn không quan tâm tới huyết mạch áp chế nữa, đều nhanh chóng cắn về phía bọn họ, Lam Giáng đột ngột vung đuôi, trực tiếp hất bay hàng chục con rắn.
Bạch Hiển hô lên: "Ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống! Lăng tỷ, hãy để hoa tinh linh thúc đẩy những đóa hoa nở ra!"
*Ý muốn nói dù có khó khăn tuyệt vọng như thế nào cũng phải tìm mọi cách để vượt qua.
Lăng Vị cũng thấy được trên cửa có những nụ hoa màu đỏ, cô triệu hồi hoa tinh linh đến gần cửa đồng, gần như ngay lập tức, đám rắn dưới đất quay về hướng hoa tinh linh, cố gắng ngăn cản nó đến gần những bông hoa.
Tuyết Hào từ giữa không trung lao xuống, bắt một con rắn độc đang nhảy lên, ném xuống vực sâu.
Khiếu Thiên quay đầu, bắt đầu tạo ra sương lạnh, khiến cho tốc độ của đàn rắn chậm lại, sau đó lập tức quay lại trợ giúp Mạc Tư đánh dơi mặt quỷ.
Đôi mắt của Bạch Hổ tỏa ra kim quang, toàn thân được bao bọc bởi một lớp ánh sáng vàng, trực tiếp lao vào đám rắn, móng vuốt to mỗi lần vỗ xuống đều là một lần tấn công diện rộng. Hoa tinh linh nhân cơ hội bay đến chỗ nụ hoa, bắt đầu sử dụng năng lượng hệ mộc thúc đẩy hoa nở.
Một mùi thơm nồng nặc tràn ngập khoang mũi, khiến bọn họ choáng váng, Đưỡng Ninh lập tức hô lên, "Đừng hít vào!"
Mọi người lập tức làm theo chỉ dẫn, nhưng sau khi hít một hơi, tay chân lập tức đau nhức, yếu ớt, chỉ có thể dựa vào nhau.
Những con dơi mặt quỷ phía sau đột nhiên hoảng loạn, thậm chí bắt đầu va chạm vào nhau, khi quay đầu lại thì thấy chúng đang ngày càng rời xa, đàn rắn trên mặt đất dường như cũng bị ảnh hưởng bởi mùi hương, liên tục lùi lại.
Cuối cùng, khi những bông hoa hoàn toàn nở rộ, hương thơm mạnh mẽ đã đuổi được lũ rắn và lũ dơi ra xa, chúng hoảng sợ bỏ chạy về khe đá và vực thẳm.
Xung quanh lại rơi vào im lặng, Mạc Tư đã sớm dừng lại việc đốt lửa, họ rơi vào một mảnh tối tăm.
"Đùng" một tiếng, một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Bạch Hiển: "A!"
Mạc Tư lập tức tỉnh táo lập tức thắp lửa trên đuôi, bọn họ vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Hiển đang ngồi trên đất, cắn răng nhăn mặt, nghiêng người xoa mông.
Bạch Quỳnh buồn cười kéo hắn lên, "Sao vậy?"
Bạch Hiển lắc đầu, "Không có gì, đi thôi?"
Mùi hương trong không khí đã giảm đi khá nhiều sau khi hoa nở, ngẩng đầu nhìn lên, những bông hoa dường như đã có dấu hiệu héo rũ chỉ sau vài phút nở.
Bọn họ tiến lên kiểm tra, một khe hở xuất hiện bên cạnh cánh cửa, những bông hoa trên dây leo nhanh chóng héo đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một cảnh tượng thoáng qua diễn ra trước mắt họ.
Từ trước tới giờ bọn họ chưa bao giờ gặp phải một chuyện kì dị như vậy, im lặng một lúc lâu, vẫn là Đường Trữ lên tiếng đầu tiên, "Đi thôi, đã đến đây rồi, vào xem có gì."
Mọi người hợp sức đẩy cánh cửa đồng nặng nề, gió trong không khí thổi qua những ngọn đèn treo trên tường đá, ngay lập tức thắp sáng hai hàng nến.
Cảnh tượng bên trong khiến mọi người choáng váng, một cái huyệt mộ khổng lồ hiện ra trước mắt họ, mười mấy cột trụ nâng đỡ căn phòng mộ, cột cũng được làm bằng đồng, trên đó khắc đầy vảy rồng, bên cạnh là những chiếc quan tài nhỏ được bao quanh bởi một hình dạng giống như thất tinh[bảy ngôi sao], ở giữa là một chiếc quan tài khổng lồ, ước lượng dài tới hai ba mươi mét, rộng gần mười mét!
Bên cạnh chiếc quan tài khổng lồ còn có nhiều bức tượng đá, hình dáng của những bức tượng là những con rồng phương Đông mà Bạch Hiển vô cùng quen thuộc, trong đó con lớn nhất quấn quanh chiếc quan tài khổng lồ, đầu rồng vòng vào trong, dựa vào mặt quan tài.
Cảnh tượng đồ sộ như vậy khiến mọi người không nói nên lời.
Đột nhiên Mạnh Chương lên tiếng: "Tôi sẽ nói cho cậu biết lý do tại sao không thể cùng cậu nói chuyện. Nhìn nơi này khá giống với mộ thất của tổ long chuyển thế để lại, đã bao nhiêu năm rồi thì thực sự tôi không biết, trong quan tài có đồ vật, cậu có thể thử, chỉ cần dùng máu của cậu là được."
Bạch Hiển ngây người nhìn chiếc quan tài khổng lồ ở giữa, bước chân đi xuống, những người phía sau cũng vội vàng theo sau.
Đi xuống gần nhìn chiếc quan tài, mới biết nó thực sự lớn đến mức nào, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất, trên quan tài in đầy những hoa văn kỳ lạ, dường như là một loại chữ viết, Bạch Hiển cẩn thận nhận diện, phát hiện có vài chữ rất giống với chữ hoa, nhưng lại có vẻ không đúng.
Việt Trạch thì thào mở miệng: "Chúng ta có thể ghi lại cảnh tượng ở đây không?"
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Bạch Hiển, hắn là người duy nhất ở đây liên quan tới long tộc, Bạch Hiển cười khổ: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết, trước tiên ghi lại những văn tự này đi, sau đó có thể tự mình nghiên cứu, đừng nói ra bên ngoài."
Mọi người nghiêm túc gật đầu, lập tức bật não quang học lên và bắt đầu chụp ảnh.
Bạch Hiển đặt ngón tay lên chiếc quan tài, một chiếc quan tài đồng thau nặng nề, mang đầy dấu ấn lịch sử, trong lòng Bạch Hiển nghĩ đắc tội rồi, hai tay chống đỡ, nâng người đứng lên quan tài, cùng đối mặt với đầu rồng khổng lồ.
Cự long hơi há miệng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Hiển, thể hiện sức mạnh không giận mà uy của mình, Bạch Hiển thật cẩn thận đưa tay vào mũi rồng.
Không có bất kỳ phản ứng nào. Nhìn xuống mặt quan tài, phần lớn đã bị đầu rồng che mất, làm sao mà mở đây?
Bạch Hiển cảm thấy hoang mang. Đây có phải là máu của mình không, nhưng máu để đâu đây? Chẳng lẽ phải phủ kín mặt quan tài một lần?
Trong đầu tưởng tượng cảnh máu chảy thành dòng, Bạch Hiển rùng mình.
Thật sự không hiểu ý nghĩa của cái đầu rồng đang nhìn tới, cũng không tìm thấy công tắc ở dưới mặt quan tài, Bạch Hiển không suy nghĩ nữa, vươn tay chạm vào đầu rồng.
Hầu như ngay lập tức, một tiếng rồng gầm vang vọng trong ngôi mộ, dưới sự theo dõi căng thẳng của mọi người, một bình thủy tinh chứa chất lỏng đỏ rơi ra từ miệng rồng.
Bạch Hiển: ? ? ?
Còn chưa đợi mọi người phản ứng kịp, bên kia của ngôi mộ từ từ nhô lên một bức tường, một lối đi xuất hiện trước mắt họ.
Sự rung chuyển bất chợt xuất hiện, đá vụn trên đầu liên tục rơi xuống, rơi bên cạnh bọn họ, Bạch Hiển phản ứng nhanh chóng, túm lấy bình thủy tinh, quay lại nắm chặt tay của Vương Kha đang trèo lên, "Mau lên! Nơi này sắp sụp rồi! Lối này!"
Trận động đất càng ngày càng mạnh, khi tất cả bọn họ loạng choạng bước ra khỏi lăng mộ, đi vào thông đạo tối đen, cánh cửa phía sau "đông" một tiếng, hoàn toàn chặn lại thông đạo, bụi xung quanh lập tức bay lên.
Sự hỗn loạn bên trong vẫn tiếp diễn, nhưng không liên quan tới mấy người Bạch Hiển, khu vực xung quanh tối đen như mực, Đường Ninh thử duỗi chân thăm dò, "Tất cả đều là bậc thang, mọi người cẩn thận một chút."
Tất cả không nói nhiều, trực tiếp đi lên bậc thang.
Không biết đã đi được bao lâu, chân đã mỏi nhừ, bỗng dưng có chút ánh sáng từ trên đầu, mọi người lập tức phấn chấn, nhanh chóng chạy lên.
Sau khi đi đến lối ra, một luồng sáng chói mặt đập vào mắt, Đường Ninh theo bản năng nhắm mắt lại, dừng lại tại chỗ.
Bạch Hiển đang cúi đầu đi lên, va vào lưng của hắn, "A? A! Đường ca? Sao vậy?"
Trước mắt chỉ hiện lên một mảng màu trắng, Đường Ninh cẩn thận mở mắt, "Hình như phía trước là biển, trên đầu có mặt trời rất lớn, phản chiếu rất mạnh, các cậu chú ý."
Nhờ có sự nhắc nhở của Đường Ninh, những người phía sau đều nhắm chặt mắt lại để thích nghi với độ sáng chênh lệch lớn này.
Gió biển thổi qua cuốn đi không khí nặng nề trong mật thất, bên tai truyền tới tiếng sóng vỗ, Bạch Hiển tò mò mở mắt ra, hiện ra trước mắt hắn là một đại dương mênh mông, mặt biển trong xanh phản chiếu ánh nắng rực rỡ trên bầu trời.
Dưới chân là những hạt cát mềm mại, cách đó không xa có khoảng mười chiếc thuyền lớn neo đậu bên biển, sóng biển từng lớp từng lớp tràn tới, rồi lại rút về khi phủ lên cát.
Bọn họ lập tức ngồi xuống, lối đi phía sau tự động lún xuống khi tất cả họ ra ngoài, bị cát bên cạnh hoàn toàn che lấp.
Chu Ngạn đưa tay quét cát đi, bên dưới không còn thấy cánh cửa đâu cả, chỉ còn là những hạt cát vàng.
Bạch Hiển lấy nước và đồ ăn từ trong không gian, "Mau bổ sung thể lực, có vẻ chúng ta sắp tiến vào biển."
Việt Trạch uống một ngụm nước, "Có lẽ chúng ta còn phải đợi ở đây lâu lắm."