Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 406: Bạch Liễu có tốt không?



Chương 477 – Bạch Liễu có tốt không?

(*) Nguyên văn : 你觉得这个白柳,他是一个好孩子吗?

"Trốn cái gì mà trốn!" Phương Điểm nhảy mấy bước tới trước mặt Bạch Liễu, xoa xoa nắn nắn khuôn mặt của hắn, xoa nắn đã tay rồi lại trầm ngâm nhìn khuôn mặt bị biến dạng của Bạch Liễu, "Sao thế này, mới mấy tiếng không gặp mà cảm giác như cậu trưởng thành hơn rất nhiều rồi ấy."

Cho dù chỉ là trong trò chơi, nhưng đối mặt với ánh nhìn sâu xa của Phương Điểm cũng khiến Bạch Liễu cảm thấy sống lưng căng thẳng.

Từ nhỏ đến lớn Bạch Liễu đã trải qua cảm giác người này dường như không biết gì cả, nhưng đồng thời cũng có cảm giác kỳ quái khi bị cô nhìn thấu không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu như Hắc Đào đơn thuần có trực giác của động vật hoang dã, thì Phương Điểm là động vật trực giác có thể tự suy nghĩ, nguy hiểm và đáng sợ gấp đôi so với Hắc Đào, Bạch Liễu hầu như chưa bao giờ lừa dối thành công trước mặt Phương Điểm.

Hơn nữa lần nào Phương Điểm cũng đều có thể suy đoán chính xác Bạch Liễu đang lừa dối chuyện gì và đang suy nghĩ cái gì, dẫn đến có khoảng thời gian Bạch Liễu cũng phải ngậm ngùi thay cho Lục Dịch Trạm.

..... Sớm chiều ở chung với loại người này, Lục Dịch Trạm, cũng may cậu là người tốt đấy.

Bạch Liễu dời tầm mắt, bình tĩnh lái sang chuyện khác: "Đi thôi, mới mấy tiếng thì tôi trưởng thành được bao nhiêu chứ?"

"Ờmmm....." Phương Điểm sờ sờ cằm, cô nhìn chằm chằm Bạch Liễu một hồi rồi phán một câu, "Bây giờ cứ có cảm giác như cậu 23, 24 tuổi rồi ấy, chững chạc lắm."

Bạch Liễu 24 tuổi: "................."

"Nhưng chắc là chị nghĩ nhiều thôi!" Phương Điểm cười hì hì nắm lấy bả vai Bạch Liễu, "Đi đi đi, chúng ta đi xem lão Lục lên đài diễn thuyết nào!"

"Lục Dịch Trạm lên đài diễn thuyết?" Bạch Liễu im lìm nối tiếp đề tài, "Chị là top 1 kia mà? Sao trường lại chọn cậu ấy lên phát biểu?"

Phương Điểm hờ hững xua xua tay: "Phì, lúc trước đang chơi bóng thì đánh trúng một đứa học sinh, phụ huynh nhà nó quậy tung cả lên nên bị thay rồi."

Bạch Liễu mơ hồ nhớ đến chuyện gì đó, hắn hỏi: "Học sinh đó tên là gì?"

"Bào Khang Nhạc." Phương Điểm ngẫm nghĩ một hồi, cô nhìn về phía Bạch Liễu, "Hình như là học sinh của giáo viên tiếng Anh lớp cậu thì phải. Thằng nhóc đó bị chị đập một phát bóng bay thẳng vào giữa hai chân, dập cả mông xuống đất, mặt mũi trắng bệt sợ muốn tè cả ra quần. Mẹ nó muốn đến phòng học của chị gây chuyện, nhưng giáo viên bình thường thì không vào được khu lớp chuyên, thế nên bà ấy mới nháo không cho chị lên diễn thuyết trong đại hội."

Phương Điểm nhún vai bất cần: "Lúc ấy cái thằng nhóc tên Bào Khang Nhạc đó kêu la thảm thiết lắm, chị còn tưởng nó bị đập đến nỗi gãy cả xương rồi chứ."

Bạch Liễu: "......"

Giờ đây hắn đã biết Hầu Đồng mở miệng ngậm miệng đòi đánh đòi giết người ta là học theo ai rồi đó.