Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 100



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 100

 

€ó người đi tới gõ vào kính xe.

 

Tạ Minh Thành kéo kính xuống, phía ngoài là một người đàn ông đẹp trai. Anh ta dựa vào cửa xe, thò nửa đầu vào, tay chống lên mép cửa kính xe.

 

“Cậu chủ Tạ, tôi phải tặng cậu cái này” Người đàn ông đó giơ ngón cái lên.

 

“Khúc cua vừa rồi, tôi rất phục cậu. Lâu lắm rồi cậu không tới đây, kể từ khi cậu nhóc đó ra đời, tôi còn tưởng cả đời này cậu cũng không đua xe nữa chứ” Tạ Minh Thành cười nói: “Cố Mộc Cường, cậu về nước khi nào thế?

 

Mới mấy ngày trước thôi, tôi vẫn chưa nói với ai, muốn ra ngoài thư giãn chút thì gặp cậu. Không ngờ là cậu chủ Tạ sẽ mang theo phụ nữ đi đua xe đấy.

 

Cố Mộc Cường nhìn Diệp Mai Hoa, nở một nụ cười mỉm.

 

“Ừ” Cố Mộc Cường nhìn về phía chiếc xe Maybach và nói: “Hơn nữa, tôi còn phải giúp cậu chứ, nghe nói có một đợt cậu huy động người để đi tìm ai đó, chắc không phải là..” Tạ Minh Thành không phủ nhận, chỉ là vẻ mặt trở nên trầm ngâm hơn.

 

“Cậu chủ Tạ vốn rất phong lưu, người phụ nữ này nhất định là cực phẩm rồi nhưng còn vợ sắp cưới của cậu thì sao?” Mặc dù Cố Mộc Cường không nghĩ rằng Diệp Mai Nhung có thể trói chặt được Tạ Minh Thành nhưng với tư cách là mẹ của con trai anh ấy thì cũng có ưu thế rất lớn.

 

Trước mặt người anh em thân thiết của mình, Tạ Minh Thành không muốn giấu giếm, trực tiếp nói: “Cô ấy mới là mẹ của Bách An” Cố Mộc Cường trợn trừng mắt, mặc kệ điếu thuốc rơi.

 

“Cậu nói gì cơ?”

 

“Sáu năm trước, có người mạo danh thay thế cô ấy” Cố Mộc Cường lại giơ ngón tay cái lên và nói: “Diệp Mai Nhung, cô ta được lắm! Ngay cả chuyện lừa cậu chủ Tạ cũng dám làm” Tạ Minh Thành sầm mặt lại, giơ chân định đá Cố Mộc Cường, anh ta nhanh chóng né được.

 

“Tức gì chứ, dự định tiếp theo của cậu là gì? Tôi nghe nói Diệp Mai Nhung đó rất thân thiết với người nhà của cậu, có chỗ dựa vững chắc như thế thì vị trí vợ sắp cưới của cô ta chắc như đỉnh đóng cột rồi” Tạ Minh Thành khẽ nhếch mép, vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Lưới đã giăng rồi”

 

“Không sợ có cá lọt lưới sao?”

 

“Ừ, vừa hay anh trở về” Cố Mộc Cường???

 

Làm sao anh ta có một loại cảm giác rõ ràng về việc bị sắp đặt.

 

Tạ Minh Thành nhìn vào chiếc xe bên đó, nói: “Động tác quá lớn sẽ king động con mồi, cá chết lưới rách. Giúp tôi bảo vệ cô ấy”

 

“Nhưng anh là cậu Tạ cơ mà, anh không bảo vệ được sao?” Tạ Minh Thành im lặng.

 

Sau đó, Cố Mộc Cường mới bất giác nhận ra rằng không phải anh ấy không bảo vệ được, mà là càng bảo vệ, chỉ sẽ khiến người phụ nữ đó càng gặp nguy hiểm, là một người không thể đánh bại nhưng sau khi đã có nhược điểm, chỉ sẽ mời gọi càng nhiều kẻ thù công kích vào nhược điểm đó.

 

Và đây cũng là lý do vì sao Tạ Minh Thành không trực tiếp nói thẳng ra.