Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 117



Chương 117

 

Thế nhưng, anh cũng không dám nghĩ như thế, chỉ cần nghĩ một chút thôi, thì lòng đã đau đến không chịu nổi.

 

“Tạ Minh Thành, anh là một người đàn ông đã có vợ, bây giờ anh lại đang làm gì thế hả?”

 

“Chỉ là trùng hợp nhìn thấy, nhìn thấy thế tôi không chịu được mà thôi” Mấy lời ngụy biện dư thừa này Lục Bách Thiên không tin lấy một chữ, nhưng anh ta thừa nhận, ban nãy anh ra có hơi quá mất kiểm soát, thiếu chút nữa đã làm ra chuyện mà bản thân không thể nào tha thứ được, từ trước đến giờ anh chưa từng có ý muốn cưỡng ép Mai Hoa.

 

Diệp Mai Hoa thấy bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, thở ra một hơi thật dài, rút cánh tay đang bị Tạ Minh Thành nắm chặt ra, đứng lùi lại một bước.

 

“Lục Bách Thiên, anh đi về trước đi, anh rời đi lâu như vậy rồi, bọn họ sẽ lo lắng đấy” Lục Bách Thiên nhìn Diệp Mai Hoa, miệng mấp máy, cuối cùng anh ta cười khổ, nói xin lỗi, lúc nãy…. Là tôi đã say rồi, nhưng mà, cho dù em không chọn tôi đi chăng nữa, tôi cũng hi vọng em có thể vui vẻ hạnh phúc” Mỗi một từ trong câu nói này đều là những lời khắc cốt ghi tâm từ trong lòng anh ta cả.

 

“Nhưng Tạ Minh Thành hắn ta chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt” Mà câu nói này của anh ta, mới đúng là những lời anh ta thật sự muốn nói.

 

Diệp Mai Hoa cũng chán không muốn nói nữa, cũng không muốn lấy anh ra làm một cái cớ nữa liền nói: “Không phải như những gì anh đang nghĩ đâu, tôi đi trước đây, anh ta còn được xem là em rể của tôi không có như anh nghĩ đâu” Câu cuối cùng này cũng đã thuyết phục được Lục Bách Thiên, anh ta nhìn Diệp Mai Hoa một cái thật sâu, sau đó quay lưng rời đi, anh ta không nỡ làm cho cô thấy khó xử.

 

Thấy người đã rời đi rồi, Mai Hoa cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ánh mắt lại quét trúng tên Tạ Minh Thành, cơn tức giận phút chốc lại phải đè xuống nhịn lại.

 

Sao cô lại quên được cái tên phiền phức này vẫn còn ở đây chứ?

 

“Anh đến để bắt gian sao? Tôi đưa anh đi, chính là ở đây, chuyện còn lại tôi sẽ không nhúng tay vào nữa” Nói xong, cô định đưa mọi người đi đến đó, nhưng câu tiếp theo của Tạ Minh Thành đã khiến cô khựng lại.

 

“Tên đó là người do tôi sắp xếp” Diệp Mai Hoa giống như bị anh làm cho đông cứng, cô ngơ ra một lúc lâu mới từ từ phản ứng được những lời của anh là có ý gì, gương mặt cô tràn đầy kinh ngạc.

 

“Người, người đó là do anh sắp xếp? Ý của anh là muốn nói, anh đã biết chuyện này từ sớm rồi? Tên thư sinh trắng trẻo đó…”

 

“Đúng vậy” Diệp Mai Hoa dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn Tạ Minh Thành.

 

“Anh có bị bệnh không vậy? Tự cắm sừng lên đầu mình sao?” Tạ Minh Thành dựa lưng lên tường, thái độ thù địch lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một sự lười biếng đầy bí hiểm, đứng ở nơi nửa tối nửa sáng dưới ánh đèn, càng thể hiện được khí chất nam tính quý tộc của anh.

 

“Cô ta không xứng ngồi lên vị trí bà chủ nhà họ Tạ” Diệp Mai Hoa trề môi, cảm thấy bản thân mình đã phí công phí sức lo chuyện bao đồng rồi.

 

“Xem như tôi nhiều chuyện xen vào chuyện của anh đi, anh nói đây là người của anh sớm hơn một tí là được rồi, làm gì mà phải chạy đến đây chứ?” Cái này gọi là ăn no rửng mỡ sao?

 

Cũng không đúng, một con người bình thường có ai lại đi sắp xếp cho vợ sắp cưới của mình ngoại tình chứ? Trừ phi…

 

Anh ra vốn không muốn có người vợ sắp cưới này.

 

Trong chớp mắt, Diệp Mai Hoa đã hiểu được hành động này của anh ta là muốn làm gì rồi, một cơn lạnh từ dưới chân cô lan đi toàn thân.

 

Cô nhìn chăm chằm vào Tạ Minh Thành đang đứng nơi nửa tối nửa sáng, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ, lại có thể dùng loại thủ đoạn này để tính kế, nắm đẳng chuôi người khác, cô bắt đâu cảm thấy thương hại cho Diệp Mai Nhung rồi.

 

Tạ Minh Thành đã chú ý thấy ánh mắt của cô, bật cười thành tiếng, hỏi: “Cô đang thương hại cho cô ta sao?” Diệp Mai Hoa hơi trề môi, nói: “Không phải. Tôi không có thương hại nó, nếu nhưng nó chưa từng rung động thì nó cũng sẽ không phải rơi vào bước đường này” Quả thực chân tướng mọi việc đã rành rành ra đó, nhưng thủ đoạn tàn ác của Tạ Minh Thành còn khiến cho người ta run sợ hơn nữa.

 

Tạ Minh Thành thẳng người lên, châm chậm nói: “Cô không nỡ rời xa tên Lục Bách Thiên đó sao?”

 

“Không có. Anh đừng có hiểu lầm, chúng tôi không có quan hệ gì cả”

 

“Không phải người yêu cũ sao?” Diệp Mai Hoa nghe đến đây có chút bực bội: “Anh đừng có hở một chút là đi điều tra đến gốc rễ ông bà của người ta có được hay không”

 

“Tôi không thích người khác nói dối tôi” Nhất là em nói dối tôi.