Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 119



Chương 119

 

“Ừ, đang ở quán bar Trường Nhạc, bây giờ anh qua đây thì có lẽ vẫn kịp nhìn thấy đấy, bắt gian tại trận luôn?”

 

“Cô uống rượu à?”

 

Cái đầu người này không có vấn đề gì đấy chứ?

 

Diệp Mai Hoa rất nhẫn nại nói: “Tạ Minh Thành, bây giờ không phải lúc quan tâm tôi có uống rượu hay không, chuyện nên quan tâm là cô vợ chưa cưới của anh” Tạ Minh Thành cong khóe miệng cười một tiếng, nó ở đấy” Sau đó điện thoại liền bị cúp.

 

Vẻ mặt Diệp Mai Hoa khó hiểu, cô cười cười, không hề để ý tới.

 

Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Mai Hoa trực tiếp lao thẳng vào vòng tay của một người nồng nặc mùi rưỡi lẫn mùi chanh, người đó liền ôm chặt lấy cô.

 

Diệp Mai Hoa bị dọa sợ, vừa ý thức được phải đẩy người đó ra, bên rai đã truyền đến giọng nói khàn khàn “Mai Hoa, Mai Hoa, Mai Hoa…” Một lần lại một lần, người đó gọi tên của cô, trong giọng nỉ non còn mang theo sự đau khổ.

 

Diệp Mai Hoa hơi sững người dừng lại động tác đẩy ra.

 

Lục Bách Thiên gắt gao ôm chặt lấy cô, ở trong một góc rẽ tối ăm, dường như giây phút này thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, mà anh ấy cũng hận không thể để thế giới chỉ còn lại bọn họ, có như vậy, người anh ấy yêu sẽ không tàn nhãn rời đi như vậy.

 

“Mai Hoa, đừng đi có được không…

 

Diệp Mai Hoa thở dài một hơi, nói: “Lục Bách Thiên, anh uống say rồi” Mai Hoa, đừng đi, em đừng đi mà.

 

Cứ hễ mở miệng là lại phả ra nồng nặc mùi rượu, suýt nữa thì xông chết cô rồi.

 

“Lục Bách Thiên, anh buông tay ra đã, anh uống say nên nói linh tinh rồi, anh buông tôi ra đã” Lục Bách Thiên lại gắt gao ôm chặt lấy cô hơn, giống như người anh ôm trong lòng này là báo bối quan trọng nhất.

 

“Mai Hoa, điểm nào anh làm vẫn chưa đủ tốt, em nói cho anh đi, chỗ nào anh không bì được với tên kia, anh sẽ thay đổi”

 

“Lục Bách Thiên, anh đang nói linh tinh cái gì thế?”

 

“Em đừng chọn người đó có được không? Em ở lại với anh đi, em muốn anh thay đổi cái gì anh sẽ thay đổi cái đó”

 

“Lục Bách Thiên!”

 

“Anh sẽ làm tốt hơn anh ta nhiều, sáu năm, anh cứ ngây.

 

ngốc ở nước ngoài sáu năm trời là bởi vì đến khi trở về có thể cho em một nơi che chắn, Mai Hoa, em đừng đẩy anh ra, nếu mất đi em, anh không biết anh phải kiên trì như thế nào…

 

Lục Bách Thiên cảm thấy miệng mình rất đắng, còn đắng hơn cả rượu, sự hỗn loạn trong đầu lúc này cũng chỉ còn lại một suy nghĩ, Mai Hoa của anh thuộc về người khác rồi, cô ấy muốn rời khỏi anh rồi.

 

Sáu năm, có vô số những đêm anh đều chỉ dựa vào suy nghĩ duy nhất này mà chống đỡ, để có thể tích góp đủ vốn liếng, anh không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ gia đình, cho nên tất cả những thứ anh có, đều là do bản thân tự đánh đổi được.

 

Nhưng đột nhiên, nguồn gốc của sự kiên trì bấy lâu nay, đi mất rồi.

 

Anh không biết phải làm thế nào để thừa nhận sự mất mát này nữa.

 

Hơi rượu xông lên đầu, sự lý trí mà anh ấy vẫn luôn lấy làm tự hào từng chút rạn nứt, chỉ còn lại sự xúc động chỉ phối cả thân thể, không màng đến phong độ, chỉ muốn hung hăng ôm chặt lấy người mình yêu.

 

Diệp Mai Hoa có chút bực, nói: “Lục Bách Thiên, đừng uống say rồi phát điên như vậy, buông tay ra, sẽ có người nhìn thấy đấy!”

 

“Mai Hoa, em cho anh một chút thời gian thôi, anh sẽ chứng minh được bản thân mình, em đừng từ bỏ anh nhanh như vậy, em cho anh thêm một chút thời gian nữa là được…” Lục Bách Thiên thả lỏng tay, ánh mắt ôn nhu trước kia bây giờ lại tràn đầy tuyệt vọng cùng chua xót, còn có một tia khẩn cầu.