Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 209



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 209

Hình như có thứ gì đó không chịu được sự khống chế đã thay đổi rồi.

Diệp Mai Hoa thay xong quần áo, xuống lầu, thì thấy Tạ Minh Thành ngồi trước bàn ăn, chau mày, hình như không muốn ăn thức ăn trên bàn.

“Bệnh mà còn uống cà phê, anh không muốn khỏe lại hay sao?”

Đang nói, Diệp Mai Hoa đi qua đó, trực tiếp đem ly cà phê trong tay anh đi, đổi thành sữa nóng.

Tạ Minh Thành chau mày, nói: “Gan của cô đúng là đã to hơn rồi Diệp Mai Hoa không hề sợ hãi vẫn giữ nguyên thái độ mà nói: “Người bệnh thì phải có ý thức của người bệnh”

Nằm ngoài dự đoán, Tạ Minh Thành không có phản kháng, cũng không có nói chữ “cút” như mọi lần, nếu là lúc trước thì anh đã sớm mất kiên nhãn rồi.

Vẫn thấy được giữa chân mày của anh còn dấu hiệu bệnh, hạ sốt rồi, nhưng cảm lạnh vẫn chưa hết, làm cả người anh không có tinh thần gì mấy.

Tạ Minh Thành cầm ly sữa lên uống, chau mày, nhưng cũng đã nuốt xuống, nói: “Bọn trẻ đâu?”

Chú Chung cung kính nó đang học, có lẽ sắp kết thúc “ừ”

Diệp Mai Hoa cũng ngồi xuống ăn một chút, cái bụng của cô đói đến chịu không nổi.

“Bên Trúc Nhã…”

Tạ Minh Thành do dự một hồi, không có nói hết.

Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ còn Diệp Mai Hoa nuốt thức ăn trong miệng xuống, giả vờ vô ý nói: “Nó rất thích đi công viên chơi, hay là anh có thể dành chút thời gian ra dẫn nó đi chơi.”

Bây giờ, ý của Tạ Minh Thành là?

“Tình trạng sức khỏe của Trúc Nhã cũng không tệ, tủy xương thích hợp ở nước ngoài cũng cần có thời gian vận chuyển, sau khi chuyển đến có thể làm phẫu thuật ngay, nhưng, sau khi phẫu thuật rất có khả năng sẽ có phản ứng đào thải”

Câu nói này khiến tim của Diệp Mai Hoa rơi xuống đáy vực.

“Cho nên, tôi định cho Trúc Nhã vào trường mầm non, làm quen với bạn đồng lứa tuổi sẽ có ích cho tinh thần và sức khỏe của nó”

Cho dù là sau này phẫu thuật có xảy ra sự cố gì, Trúc Nhã cũng sẽ không thể nào mãi mãi cũng không có bạn bè.

Diệp Mai Hoa biết ý nghĩa khác mà anh nói, chỉ cảm thấy trong tim khó chịu vô cùng.

“Tiết học của Bách An cũng sắp kết thúc rồi, là con của tôi, nó sau này sẽ thừa kế cả cái Long Đằng, nó cần quen biết thêm nhiều người phù hợp. Còn nữa, trường học tôi cũng đã sắp xếp xong rồi”

“Là… Ở đâu?”

“Trường mầm non hoàng gia Khải Thụy”