Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 232



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 232

Sắp phá sản…

Lại đến đây trong thời khắc này.

“Mai Hoa, cô đứng đó làm gì? Đi thôi, một mình tôi không dám qua đó, tôi sợ, nghe nói dạo gần đây thường xuyên có người đến làm loạn, có lẽ là những cổ đông đó đã bất mãn”

“Ừ, đến đây”

Hai người đi vào công ty, sau khi nói với quầy tiếp tân là người của An Tín, được tiếp đãi nhiệt tình nhất.

Cả chặng đường Diệp Mai Hoa đều cúi đầu, có chút hồn lìa khỏi xác.

Sau khi Diệp Văn Quân biết được người của An Tín đến, liền lập tức đến phòng họp, tuyệt đối không thể chậm trễ nữa, mà bản thân thì chỉnh đốn lại quần áo, xuất hiện với hình tượng đẹp nhất.

Tuy rằng, một tổng giám đốc của công ty sắp phá sản đã không còn hình tượng gì để nói nữa.

Trong phòng họp, Diệp Văn Quân vội vàng đi nghênh đón, bắt tay với Trịnh Mãn Tiên, sự chú ý đều dồn vào trên người Trịnh Mẫn Tiên, vốn không để ý người cúi đầu xuống đất ở phía sau.

“Là chứng khoán An Tín cho các cô đến phải không? Hoan nghênh hoan nghênh, vô cùng vinh hạnh khi thấy các cô đến, xin hỏi khi nào có thể góp vốn chỉ viện? Hiện tại là lúc cần sự giúp đỡ nhất, đại ơn đại đức của các người tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Diệp Văn Quân lúc này đã sớm không còn sự kiêu ngạo của lúc trước nữa, trong giai đoạn này ông ấy trải nghiệm được sự lạnh nóng của tình người, cho dù là bạn giao kết mấy đời cũng không có sắc mặt tốt, chỉ cần cứu được công ty, không cần nói đến kiêu ngạo, cho dù là kêu ông ấy quỳ xuống cũng có thể.

Trịnh Mẫn Tiên có chút khó xử, lời Trưởng phòng Khương căn dặn cô ấy không thể nào không nói.

Nếu muốn giúp công ty nhà họ Diệp, An Tín sẽ không phái bọn họ qua, một người bên phòng biên soạn cũng có thể đuổi công ty nhà họ Diệp đi, làm gì mà chi viện nữa chứ?

Giọng nói của Trịnh Mẫn Tiên có phần ray rứt mà nói: “Ông Diệp, rất xin lỗi, sự khó khăn của ông An Tín chúng tôi không thể giúp đỡ, chuyên gia phân tích của chúng tôi đã phân tích qua, kết quả cuối cùng là không được. Đây là báo cáo phân tích của chúng tôi, ông có thể xem thử, An Tín chúng tôi thật lòng xin lỗi”

Sau khi Diệp Văn Quân nghe xong, cả người ngớ ra, tưởng bản thân đã nghe lầm.

“Cô, cô nói cái gì? Ý này là sao?”

Trịnh Mẫn Tiên thẳng thắn nói trực tiếp hơn.

Nói xong, Trịnh Mẫn Tiên kéo lấy Diệp Mai Hoa vẫn luôn yên lặng ra ngoài.

Diệp Văn Quân đang trong cơn đả kích, không để ý đến người còn lại, đến khi Trịnh Mẫn Tiên lẩm bẩm nói: “Mai Hoa, Người này vừa rồi đã dọa chết tôi! Đến tuổi này đã có thể làm bố rồi! Còn bắt lấy tay của tôi!”

Diệp Văn Quân nghe thấy cái tên quen thuộc này, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thảng vào mặt của Diệp Mai Hoa, kinh ngạc thất thần, nói: “Mai Hoa?!”

Diệp Mai Hoa vốn tưởng có thể tránh đi, nhưng cũng đã bị nhận ra, trong lòng bắt đầu căng thẳng.