Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 2



Thẩm Kinh Diễn đã đi được mười phút, Thời Lễ vẫn chưa thể phản ứng lại, không hiểu tại sao giá trị cừu hận đột nhiên tăng lên, đang lúc buồn rầu, một người đàn ông trung niên râu cá trê đi tới, tấm áo choàng khoác bên ngoài áo sơ mi: "Thời tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia của trang viên Thẩm thị."

Thời Lễ vội từ trên giường đi xuống, kiểu áo nam trên người có chút dài, không lưu ý vướng vào, ổn định vài cái mới không bị vướng ngã: "Chào quản gia tiên sinh, tôi là Thời Lễ, ngài trực tiếp gọi thẳng tên tôi đi."

Cô về sau chính là ở dưới chướng người này kiếm ăn, thái độ tất nhiên phải tốt.

Quản gia mỉm cười: "Vậy được, Thời Lễ, hợp đồng lao động đã chuẩn bị tốt, điều nên nói Thẩm tiên sinh đã cùng cô nói, nếu không có dị nghị gì, vậy hãy đến kí hợp đồng đi."

"Được." Thời Lễ gật gật đầu, chờ quản gia đem hợp đồng lại đây, cũng không có nhìn kĩ, trực tiếp thẳng tay ký tên.

Quản gia chờ cô ký xong, liền đem hợp đồng thu hồi: "Đi thôi, làm xong thủ tục nhập chức, tôi mang cô đi xem ký túc xá."

Thời Lễ vội vàng gật đầu, dùng thời gian một giờ xử lý hết công việc, lúc sắp vào cửa phòng ký túc xá, liếc mắt một cái thấy được một chiếc giường gỗ một mét hai, nhìn nhìn trừ bỏ giường gỗ nhỏ còn có những vật dụng khác.

Bốn cái đinh ở trên tường móc nối, một cái đèn bàn cùng một chiếc điều hòa cũ.

Cô yên lặng nhìn về phía quản gia: "Ký túc xá người làm trong Thẩm gia đều như thế này sao?"

"Trong Thẩm gia chỉ có duy nhất một căn phòng như thế này." Quản gia hàm súc nói.

Thời Lễ đã hiểu, đây cũng coi như một phần trong việc muốn trả thù của Thẩm Kinh Diễn. Khá tốt, không sợ anh trả thù, chỉ sợ anh sẽ đem mình làm thành người xa lạ, cừu hận nghẹn ở trong lòng vẫn luôn tiêh giảm không được.

Cô lạc quan cười cười: "Đã biết, quản gia, hôm nay làm phiền ngài rồi."

Quản gia cho rằng cô muốn đại náo một hồi, không nghĩ tới lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy, tức khắc ánh mắt nhìn cô có thêm chút hảo cảm: "Trong lúc làm việc, cần phải luôn mặc đồng phục, hôm nay không tính, cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bắt đầu công việc, nên nhớ kĩ phải mặc."

"Được."

Thời Lễ cười tiễn đi quản gia, khi cửa đóng lại, mệt mỏi tức khắc toát ra, cô vừa mới hạ sốt, thân thể còn có chút vô lực, vừa rồi xử lý công việc, đều toàn dựa vào một hơi chống đỡ.

Cô ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, chú ý thấy bên trái tường có một cánh cửa, vừa rồi cô vẫn luôn đứng ở cửa, cũng không có phát hiện.

Thời Lễ tò mò đứng dậy, lấy tay kéo thử, mới phát hiện bên trong vậy mà là một gian vệ sinh, nước ấm bồn cầu bồn rửa tay đều có đủ, tuy rằng không gian rất nhỏ, nhưng đồ vật cần có lại không hề thiếu.

Tưởng tượng đến mỗi ngày không cần chạy đi tìm phòng tắm phòng vệ sinh, tâm tình Thời Lễ tức khắc tốt lên không ít. Đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường bắt đầu ngủ, một giấc ngủ cứ thế đến 6 giờ sáng hôm sau.

Ngủ no làm tinh thần tốt lên nhiều, sờ đến cái bụng đói, rửa mặt một chút liền đem áo ngủ cởi ra ngoài, trực tiếp mặc lên đồng phục.

Cô ngày hôm qua còn nghĩ đem áo ngủ trả lại cho Thẩm Kinh Diễn, thuận tiện xoát thêm chút độ hảo cảm, nhưng nghĩ đến việc quần áo trên người không rõ tung tích, trừ bỏ bộ đồng phục, chỉ thừa lại bộ này, vì thế chỉ có thể giữ lại.

Đổi xong quần áo, đi đến trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trên gương, có chút không hài lòng với đồng phục. Cô có vóc dáng cân xứng, để ngày thường tiện vận động, vẫn luôn mặc áo thun rộng cùng quần jean.

Nhìn bộ đồng phục này mặc dù thiết kế thoải mái, nhưng vẫn là có chút ôm dáng, cô mặc lên hoàn toàn bại lộ hết đường cong, phác họa ra chiếc eo mảnh khảnh, đẹp thì đẹp, nhưng mà có chút lạ lẫm.

Còn không bằng áo thun với quần jean của chính mình.

Thời Lễ buông tiếng thở dài, cảm thấy hiện tại không phải là thời gian suy nghĩ việc này, đơn giản buộc tóc đuôi ngựa rồi ra cửa.

Chờ lúc cô đến trước cửa phòng ngủ của Thẩm Kinh Diễn, anh vừa vặn từ trong phòng đi ra, hai người liếc nhau, Thời Lễ trong đầu hiện lên nhắc nhở.

Nam phụ giá trị cừu hận: 120%

Đã qua một đêm, như thế nào vẫn không có thấp xuông một chút? Thời Lễ yên lặng thở dài một tiếng, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy ánh mắt không vui của đối phương.

"Đi thay đồ."

".. Hả?" Anh nói xong, Thời Lê vẫn chưa phản ứng lại, chờ đến khi thấy được sự không vui trên mặt, mới biết anh đang nói đến đồng phục, khô khốc cười một tiếng, "Vì cái gì lại phải thay?"

"Cô nghĩ mặc lên bộ đồ này thì chính là người làm của Thẩm gia?" Thẩm Kinh Diễn mắt lộ ra sự trào phúng.

Thời Lễ biểu tình hơi cương: "Đây là quần áo được phát hôm qua.."

"Ném." Thẩm Kinh Diễn mặt lạnh băng.

Thời Lễ lại cương một phần: "Tôi chính là không muốn thay đấy." Vừa dứt lời, giá trị cừu hận lại tăng một số, cô vội nói, "Thay thay, tôi đây liền đi thay!"

Thẩm Kinh Diễn nâng lên mí mắt, đạm mạc quét qua Thời Lễ, rốt cuộc cho cô một ánh mắt. Thời Lễ ngượng ngùng một lát, liền đi về phòng thay đồ.

Mười phút sau, lần nữa trở lại trước cửa phòng ngủ Thẩm Kinh Diễn, đối phương đã không thấy, chỉ còn quản gia chờ tại chỗ, nhìn đến quần áo cô với biểu tình kì dị: "Tại sao lại mặc như vậy?"

Thời Lễ nhìn đến áo ngủ kiểu nam trên người mình, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: "Tôi thật sự không còn bộ nào khác."

".. Thẩm tiên sinh muốn cô đem cỏ dại trong vườn hoa nhổ sạch sẽ, rồi vun thêm chút đất, khi nào làm xong mới được ăn cơm." Quản gia khôi phục bình tĩnh.

Thời Lễ gật đầu, nhận lấy xẻng cùng quốc di dời đến vườn hoa.

Tháng bảy tháng tám, luôn là thời điểm nắng độc nhất, mặc dù vẫn là sáng sớm, nhưng mặt đất cũng đã khô đến muốn bốc hơi. Thời Lễ đến vườn hoa liền bắt đầu chăm chỉ làm việc, không lâu sau áo ngủ cũng ướt đẫm, dính sát vào trên người, nhìn đến diện tích vườn hoa, cô tiến hành không đến một phần năm.

Đối với cô, việc gì có thể lười liền lười, không có loại tra tấn nào bằng việc đứng dưới nắng làm nông, Thẩm Kinh Diễn tàn nhẫn thật tàn nhẫn, đối với cô cũng đủ ác.

Mặt trời dần dần lên cao, độ ẩm cũng càng lúc càng cao, Thời Lễ liếm liếm môi, tính toán đi nghỉ ngơi vài phút, kết quả vừa quay đầu lại, liền đối diện với tầm mắt Thẩm Kinh Diễn.

Giờ phút này Thẩm Kinh Diễn đang đứng sát cửa sổ lầu hai không xa, không biết nhìn cô đã bao lâu.

"Kinh Diễn." Thời Lễ cười cùng anh chào hỏi.

Nam phụ giá trị cừu hận: 130%

Thời Lễ: "!"

Vừa rồi còn 120, như thế nào nháy mắt 130? Nghĩ đến ngày hôm qua, hình như là bởi vì.. Cô nhanh chóng thu lại biểu tình, không dám lại cười.

Nam phụ giá trị cừu hận: 129%

Thời Lễ khóe miệng giật giật, ngay trước mắt anh không dám đi nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục. Mặt trời chói chang, người đẫm mồ hôi như vừa tắm, đầu ập đến cơn choáng váng, rốt cuộc ở một lần dùng sức quá mạnh khi đứng dậy, không cẩn thận té ngã một cái, kết quả vừa vặn làm đổ một chậu hoa nhỏ.

Nghĩ đến sở thích yêu hoa cỏ của Thẩm Kinh Diễn, Thời Lễ nuốt xuống nước miếng, thật cẩn thận quay đầu nhìn hướng cửa sổ, Thẩm Kinh Diễn vẫn đứng ở đó.

Nam phụ giá trị cừu hận: 100%

Thời Lễ: "?" Như thế nào giảm xuống?

Cô kinh ngạc trong chớp mắt, tự hỏi chính mình tình huống hiện tại, có chút hiểu rõ. Vì nghiệm chứng ý nghĩ của chính mình, cô xem chuẩn thời cơ, cố tình ở trước mặt anh ngã một cái.

Ngã trên đất, đau đớn hô một tiếng, tiếp theo trộm ngẩng đầu quan sát phản ứng của Thẩm Kinh Diễn, quả nhiên nhìn đến giá trị cừu hận giảm một số.

* * *Quả nhiên cô càng thảm, giá trị cừu hận của nam phụ giảm càng nhanh.

Rút ra được kết luận này, Thời Lễ càng chăm chỉ làm việc, cách vài phút liền té ngã, té xỉu phô diễn kĩ thuật ăn vạ, nỗ lực như vậy nhưng khi ngẩng đầu lên thì Thẩm Kinh Diễn đã không thấy.

Nhìn cửa sổ trống không, Thời Lễ trầm mặc trong chớp mắt, nhận mệnh tiếp tục làm việc, chờ đến lúc sửa sang xong vườn hoa thì đã là ba giờ chiều. Cô đói đến độ muốn ngất, đi cửa sau nhà ăn tìm kiếm, lại cái gì cũng chưa tìm được.

"Nhà ăn hai giờ rưỡi đã bắt đầu chia cơm, cô gái đến muộn rồi." Bác gái phòng bếp vui tươi hớn hở nói.

Thời Lễ lấy lòng hỏi: "Cháu vừa rồi vẫn luôn làm việc, cho nên mới tới chậm, có thể châm chước cấp chút đồ ăn không ạ?"

"Không thể." Bác gái phòng bếp nháy mắt mặt vô biểu tình.

Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc liếc nhìn bác gái phòng bếp một cái, ngồi ở nhà ăn nhìn chính mình trên mặt bàn phát ngốc.

"Thời Lễ?" Âm thanh quản gia vang lên.

Thời Lễ vội đứng lên: "Chào quản gia."

Quản gia nhìn xung quanh một vòng: "Cô không ăn cơm?"

"Tôi đã tới chậm." Thời Lễ cười khổ một tiếng.

Quản gia châm chước một lát: "Thẩm tiên sinh vừa dùng xong cơm trưa, nếu cô không ngại thì đến ăn đi."

"Đương nhiên không ngại!" Thời Lễ trước kia ăn không ít cơm thừa của Thẩm Kinh Diễn, như thế nào sẽ để ý.

Quản gia cười cười, đi đến sau bếp cầm ra một cái hộp cơm, đem đồ ăn tất cả đều để trên bàn.

Thời Lễ nhìn một đống đồ ăn, có chút hoài nghi: "Đây thật sự là đồ ăn thừa? Sao tôi cảm thấy như chưa ai động qua vậy?"

Quản gia buông tiếng thở dài: "Thẩm tiên sinh ăn uống vẫn luôn không tốt."

"Về sau đừng cho anh ấy ăn cá, dù có làm tốt thế nào, anh ấy cũng cảm thấy có mùi tanh." Thời Lễ nói rồi cầm lấy đũa, nếm thử mấy miếng khác rồi bổ sung, "Còn có, mấy thứ này đều quá thanh đạm, anh ấy nhiều năm uống thuốc, trong miệng phỏng chừng sẽ luôn cảm thấy đắng, mấy thứ này hương vị không thắng được cay đắng, anh ấy khẳng định không thích, về sau nên làm chút hương vị nặng đi."

"Thẩm tiên sinh thân thể không tốt, không thể ăn đồ ăn vị quá nặng." Quản gia nhíu mày.

Thời Lễ cười cười: "So sánh với việc ăn đồ ăn không chất lượng, ăn chút dầu muối tương giấm cũng không có vấn đề gì, cũng không phải bắt anh ấy ăn nồi lẩu cay."

Quản gia ánh mắt dừng trên người cô, thử: "Cô giống như đối với Thẩm tiên sinh rất quen thuộc?"

"Đúng vậy." Thời Lễ không nghĩ nhiều trả lời.

Quản gia nắm được câu trả lời: "Khó trách Thẩm tiên sinh đối với cô đặc biệt như vậy."

Có thể không đặc biệt sao, hận ý nhiều như vậy cơ mà. Thời Lễ cười khổ một tiếng, hơi hơi lắc đầu, tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì.

Chạng vạng tối, Thẩm Kinh Diễn lại kêu cô qua, nhưng không chờ cô đến gần, biểu tình liền lạnh xuống: "Đứng lại."

Thời Lễ lập tức đứng yên, nhìn đến giá trị cừu hận chỉ còn lại 95% mà vui sướng.

Thẩm Kinh Diễn lại không vui sướng như vậy: "Hương vị gì đây?"

Thời Lễ nghi hoặc một cái chớp mắt, ngửi ngửi quần áo chính mình, thành thật trả lời: "Mùi mồ hôi."

Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm nhìn về phía cô: "Cố ý đến ghê tởm tôi?"

".. Là anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi lúc nãy trở về tắm, nhưng là không có thừa quần áo, chỉ có thể tiếp tục mặc bộ này." Thời Lễ bất đắc dĩ trả lời.

Thẩm Kinh Diễn đạm mạc liếc nhìn, ánh mắt dừng ở trên tay cô, thấy được mặt trên miệng vết thương. Nguyên bản chỉ là bóng nước nhỏ, nhưng Thời Lễ khi tắm không cẩn thận gãi mạnh hai cái, liền phát triển trở thành miệng vết thương.

Nam phụ giá trị cừu hận: 93%

Thời Lễ: "?" Đột nhiên giảm xuống, chẳng lẽ là do cô không có quần áo mặc?

"Đi ra ngoài." Thẩm Kinh Diễn không muốn lại nhìn thấy cô.

Thời Lễ lúng ta lúng túng gật đầu, xoay người rời đi, mới vừa đi ra ngoài, nhìn đến một người đầu bếp đẩy toa ăn, bên trên bày đồ ăn thanh đạm, quản gia đi theo bên cạnh.

Thời lễ vừa thấy liền biết, hôm nay quản gia không để lời nói của cô ở trong lòng, tức khắc dừng chân, chờ sẵn ở cửa. Không đến hai mươi phút, quản gia cùng đầu bếp đi ra, đồ ăn trên toa không nhúc nhích mấy phần.

Quản gia cùng Thời Lễ liếc nhau, bất đắc dĩ cười cười.

"Tại sao ngài không dựa theo phương thức tôi nói thử một lần?" Thời Lễ nhịn không được hỏi.

Quản gia buông tiếng thở dài: "Thẩm tiên sinh thân thể không tốt, tôi không dám mạo hiểm."

Một khi đã như vậy, liền không có gì để nói. Thời Lễ lễ phép cười, liền đi đến nhà ăn ăn cơm tối.

Tuy rằng cơm trưa đã ăn no, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc cô phát huy ăn cơm tối, hơn nữa cô là người đến nhà ăn sớm nhất, lấy được thức ăn phong phú, một việc không tốt chính là, trên người cô có mùi mồ hôi, căn bản không ai muốn ngồi cùng, chỉ có thể ngồi một mình trong góc, vội vàng đem cơm ăn xong liền đi về phòng.

Vừa vào cửa, Thời Lễ đem quần áo trên người xuống giặt sạch, phơi trên cửa sổ rồi mở ra điều hòa, chờ cô tắm sạch sẽ đi ra, trong phòng đã tràn ngập mát mẻ.

Thả lỏng nằm trên giường, tay chân như rót chì giống nhau, miệng vết thương trên tay cũng ẩn ẩn đau, nhìn người giống như một phế nhân.

Nằm một lúc, mệt mỏi cả ngày làm cô nhanh chóng lâm vào ngủ say, có người gõ cửa cũng không biết.

Người làm gõ cửa vài phút, liền đi gặp Thẩm Kinh Diễn.

"Cô ấy thật sự không mở cửa?" Thẩm Kinh Diễn nói xong, nhíu mày ho khan vài tiếng, hô hấp có chút không thông.

Người làm xem một đống quần áo chồng chất trên đất: "Tôi gõ thật lâu, nói ngài tìm cô ấy, nhưng vẫn luôn không có mở cửa, cũng không nói lời nào."

Thẩm Kinh Diễn ánh mắt tối sầm xuống dưới: "Đã biết."

Người làm gật gật đầu, thấy anh không có phân phó, liền quay người rời đi.

Sắc trời hoàn toàn đen, trong phòng không bật đèn, Thẩm Kinh Diễn vẫn duy trì tư thế ngồi thật lâu, mãi cho đến khi bên ngoài đèn cũng đã tắt, anh lại ho một trận, mới lạnh mặt đi đến phòng Thời Lễ, đi đến trước cửa chuẩn bị mở khóa.

Cửa thế nhưng mở.

Thẩm Kinh Diễn trong mắt sắc lạnh lại tăng một phần, không chút do dự đẩy cửa ra, động tĩnh lớn làm Thời Lễ tỉnh giấc, mắt nhập nhèm nhìn ra cửa, thấy người đến là Thẩm Kinh Diễn cũng không có kinh ngạc, mơ mơ màng màng hỏi: "Kinh Diễn?"

Thẩm Kinh Diễn dừng lại bước chân, đánh mắt nhìn cô trên giường.

Thời Lễ hơi chút thanh tỉnh liền muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới đứng dậy, liền cảm giác trên người mát lạnh, cô dừng một lát, chậm chạp như máy móc gỉ sét cúi đầu.

Chỉ thấy khăn tắm trên người không biết khi nào tuột ra, chỉ hư hư che khuất phần eo trở xuống, còn lại bên trên nhìn không sót thứ gì.

Cô cứng đờ ngẩng đầu, cùng Thẩm Kinh Diễn xấu hổ cười: "Anh nghe tôi giải thích.."

Nam phụ giá trị cừu hận: 100%

Thời Lễ: "?"