Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 7



"Thẩm tiên sinh không cho chúng tôi vào, giờ chỉ có cô mới có thể chăm sóc cậu ấy." Quản gia sầu lo buông tiếng thở dài.

Thời Lễ khó khăn cười một tiếng: "Chỉ sợ là không được, anh ấy đến mấy người cũng không muốn thấy, chẳng lẽ lại muốn thấy tôi, ngài cũng biết anh ấy có bao nhiêu chán ghét tôi."

"Nếu cậu ấy chán ghét cô, thì đã sớm đem cô đuổi đi, như thế nào còn giữ cô ở lại, còn ăn đồ ăn cô làm?" Quản gia hỏi lại.

Thời Lễ: "..."

Đó là vì đối với tôi yêu hận đan xen thôi, nếu như cô ngay lúc này xuất hiện cạnh anh, làm anh nhớ lại việc lúc trước, không chừng cũng chỉ dư lại hận.

Nhưng mà nếu cô hoàn toàn cự tuyệt, chờ đến khi Thẩm Kinh Diễn khỏi bệnh, biết quản gia tới tìm cô, chỉ sợ lại nghĩ tằng cô ghét bỏ anh bệnh, đến lúc đó lại càng khó khăn hơn.

Thời Lễ thở dài một tiếng, cảm giác mình vẫn là không thể trốn tránh được.

Quản gia thấy cô không nói, vội nói: "Bữa tối sau bếp đã chuẩn bị, chờ cô cho cậu ấy uống thuốc xong, thì nên đọc qua giáo trình mát xa.."

"Tôi trước kia đã làm qua, không cần phải học." Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc ngắt lời quản gia, ý tứ chính là đã đồng ý.

Quản gia thở nhẹ một hơi, chạy nhanh đưa cô đến biệt thự của Thẩm Kinh Diễn, hai người dùng thời gian ngắn nhất đến trước cửa nơi Thẩm Kinh Diễn ở.

"Vậy cảm ơn cô trước." Quản gia thấp thỏm nhìn cô.

Thời Lễ gật đầu, tay tiếp nhận khay, hít sâu đẩy cửa ra. Đám người quản gia tức khắc lui lại mấy bước, cùng cô cách xa, giống như đây không phải cánh cửa bình thường, mà là huyệt động ác long.

Thời Lễ khóe miệng trừu trừu, bình phục tâm tình đẩy hẳn cửa ra, tay chân nhẹ nhàng đi vào.

Quản gia nhìn mọi người xung quanh: "Được rồi, nơi đây giao cho Thời tiểu thư phụ trách, tất cả không có việc gì liền trở về đi."

"Vâng, vâng."

Trước cửa nhanh chóng trống không, quản gia buông tiếng thở dài, đi lên trước đóng cửa, lúc này mới xoay người rời đi.

Phòng ngủ không bật đèn, Thời Lễ nương theo ánh đèn ngoài cửa đi tới, hiện giờ quản gia đem cửa đóng lại, trong phòng tức khắc một khoảng hắc ám.

Cô dứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới thích ứng được, nhưng mà xem vẫn không rõ ràng, chỉ có thể từng bước nhỏ mà đi.

Trong phòng thập phần an tĩnh, trừ bỏ âm thanh hô hấp thô nặng của Thẩm Kinh Diễn, cơ hồ không có âm thanh nào khác, Thời Lễ trái tim treo cao, nhẹ nhàng đem khay đặt tới trên bàn, sờ soạng hướng mép giường đi đến.

Thẩm Kinh Diễn bị ốm đau tra tấn, cảm giác có chút chậm lại, nhưng khi có người tới gần vẫn nhận ra, không kiên nhẫn nói: "Đi ra ngoài."

Thời Lễ nuốt xuống nước miếng, cọ tới cọ lui dịch đến trước một bước.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, hé ra đôi mắt nhìn về phía cô, tuy chỉ nhìn đến hình dáng, nhưng vẫn tức khắc nhận ra đây là ai, quanh người hô hấp tức khắc nặng đi, cả người đều lộ ra sự cố chấp điên cuồng: "Cút đi!"

Thời Lễ không cần bật đèn, nhưng vẫn biết mắt anh giờ đây phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt tràn đầy hận ý, nghĩ đến giá trị cừu hận vất vả giảm xuống kia, lúc này chắc đã tăng lên không ít.

Cô nếu đã tới, liền không thể lại đi ra ngoài, nếu không anh chỉ biết càng hận chính mình.

".. Kinh Diễn, tôi đến xem anh." Thời Lễ nhỏ giọng nói.

Thẩm Kinh Diễn chống một hơi rống giận: "Cút! Cút đi!"

"Tôi sẽ không đi.." Thời Lễ nói, liền muốn đi bật đèn.

Vốn dĩ Thẩm Kinh Diễn đã không còn sức lực, nhận thấy được động tác của cô đột nhiên đứng dậy, chống giường hướng chỗ công tắc nhào tới, Thời Lễ hoảng sợ, vội vàng đứng yên, mà Thẩm Kinh Diễn cũng vì dùng hết tia sức lực cuối cùng, sau đó liền thật mạnh ngã xuống.

Thời Lễ cả kinh: "Kinh Diễn!"

"Cút.." Thẩm Kinh Diễn suy yếu mở miệng, lại bởi vì nói quá nhỏ, không thể đuổi được cô ra.

Thời Lễ lúc đó không nghe được, cau mày ngồi xổm xuống muốn đỡ anh lên, tay chạm vào anh, sờ đến được lượng lớn mồ hôi, tức khắc sợ đến ngây người.

Nhớ rõ trước kia điều kiện sinh hoạt không tốt, anh bệnh cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy, hiện tại tỉ mỉ điều dưỡng, như thế nào càng ngày càng kém.

"Buông tôi ra." Trong thanh âm Thẩm Kinh Diễn tràn ngập chán ghét.

Thời Lễ hoàn hồn, thử đem anh nâng dậy, chỉ là thử hai lần cũng không thành công, đành phải đỡ anh điều chỉnh dáng ngồi thoải mái, tính toán khi anh khôi phục sức lực sẽ dìu lại giường nằm.

Anh không muốn bật đèn, Thời Lễ cũng đành nghe theo, đứng dậy sờ khăn trải giường, quả nhiên mặt trên cũng ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi của Thẩm Kinh Diễn.

* * *Nằm ở chỗ như vậy, có thể thoải mái sao?

Thời Lễ buông tiếng thở dài, sờ soạng đi hướng phòng để quần áo, tìm kiếm thật lâu mới tìm được khăn trải giường mới, cầm đến giường thay đổi. Chỉ là đổi khăn trải giường còn chưa đủ, cô dứt khoát đem chăn gối đều đổi đi, vừa rồi trên giường còn mùi mồ hôi, lập tức liền thông thoáng.

Thời điểm cô làm những việc này, Thẩm Kinh Diễn sức lực khôi phục chút, thanh âm lạnh nhạt mở miệng: "Hiện tại đi ra ngoài, tôi sẽ không cùng cô so đo, nếu không tự gánh lấy hậu quả."

Thời Lễ ỷ vào trong phòng tối, lập tức trợn trắng mắt với người nào đó ngồi dưới đất, sau đó cũng không quay đầu lại đi phòng tắm, bưng một chậu nước ấm cùng khăn lông đi ra.

"Thời Lễ, đi ra ngoài." Thẩm Kinh Diễn ngữ khí càng lúc càng lạnh hơn, tùy thời có thể đem Thời Lễ đông chết.

Thời Lễ lại rõ ràng anh lúc này chỉ là con hổ giấy, bởi vậy cũng không quan tâm đến lời uy hiếp, đem nước cùng khắn lông đặt trên mặt đất, liền duỗi tay muốn cởi áo anh.

Ý thức được cô muốn làm gì, Thẩm Kinh Diễn hô hấp dồn dập hơn, một bên duỗi tay che cổ áo, một bên lạnh lùng nói: "Cút đi!"

"Tôi sẽ không đi." Thời Lễ rốt cuộc mở miệng, "Tôi sẽ không mặc kệ anh, cho nên không cần phí lời."

"Thời Lễ, cô đừng có quá mức, tin hay không tôi đuổi cô khỏi Thẩm gia.."

"Tin tin tin, nhưng hiện tại đừng nghĩ đuổi được tôi." Thời Lễ phí sức lực thật lớn, mới nhịn xuống việc chửi thề, đem bộ dáng đáng thương bày ra.

Hai người khi nói chuyện, cô đã đem bốn năm cái cúc áo của anh cởi ra, bởi vì Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn giãy giụa, làm cô chiếm của anh rất nhiều tiện nghi.

Rõ ràng là đàn ông, mà làn da còn tốt như vậy, vừa trắng vừa mịn, nếu mở đèn, hẳn là cũng có thể làm chói mắt.. Dừng lại, hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc này, Thời Lễ khụ một tiếng, nhanh chóng ngừng nghĩ.

Sau khi chiếc cúc cuối cùng cởi bỏ, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên kịch liệt giãy giụa, nhưng ở trong mắt Thời Lễ, chỉ là con cá trên thớt, một tay liền trấn áp được.

Thẩm Kinh Diễn cũng ý thức được chênh lệch về sức lực, đáy lòng không ngừng cuồn cuộn phẫn nộ, dần dần lại lẫn thêm chút cảm xúc khác. Anh bắt đầu trầm mặc phản kháng, mặc kệ sự trấn áp của Thời Lễ, cũng đều không từ bỏ, chỉ là sức lực càng ngày càng nhỏ, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, thỉnh thoảng vài tiếng ho khan, nghe đến yếu ớt đáng thương lại bất lực.

Còn ngoan cố.

Thời Lễ nhanh tay mạnh mẽ cởi bỏ áo trên, tiếp theo đôi tay tà ác nhắm ngay quần anh. Thẩm Kinh Diễn nhận thấy được việc cô muốn làm, rốt cuộc không khống chế được hỏa khí: "Thời Lễ!"

"Sức lực còn yếu, nếu không lau khô mồ hôi, sẽ lại cảm mạo." Thời Lễ một bên nghiêm trang nói chuyện, một bên không đứng đắn làm ướt khăn lông, sau khi vắt khô liền thô bạo hướng trên người anh lau.

"Thời Lễ, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi đây.. Sẽ đem cô đuổi đi khụ khụ.." Thẩm Kinh Diễn lặp lại câu nói, đến cuối cùng ho đến nỗi không nói ra được.

Thời Lễ nhẹ vỗ sau lưng anh, Thẩm Kinh Diễn suy yếu nói: "Đừng động vào tôi."

Thời Lễ trả lời anh bằng cách trực tiếp kéo người vào trong ngực, Thẩm Kinh Diễn bị ép buộc nằm trong ngực cô. Thời Lễ ban đầu chỉ muốn khống chế được anh, sẵn tiện làm động tác tiếp theo, lại quên nam nữ cơ thể cấu tạo không giống nhau, để anh trần trụi dán vào phần ngực mình, ngực tức khắc chịu đến một trận áp bách.

Hai người đồng thời cứng đờ, một lát sau Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi: "Thời Lễ.. Cô đến cùng muốn làm cái gì?"

".. Tôi nói tôi chỉ muốn giúp anh lau mồ hôi, anh tin không?" Thời Lễ không còn lời để nói, trước người truyền đến cảm giác xa lạ, nhưng lại không thể đem người đá văng ra.

Thẩm Kinh Diễn hít sâu một hơi, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên ho khụ lên. Thời Lễ theo bản năng một tay ôm sát, một tay vỗ lưng anh, Thẩm Kinh Diễn mới đầu còn muốn giãy giụa, dần dần hô hấp liền khó khăn, chỉ có thể nắm lấy góc áo cô liều mạng ho khan, gục lên bả vai cô cũng không biết.

Thời Lễ cảm giác được anh không động đậy, tức khắc trong lòng cả kinh, siết chặt gương mặt khiến cho anh hé miệng, bắt đầu giúp anh hô hấp. Thẩm Kinh Diễn vô lực cự tuyệt, nằm ở trong lòng cô một ngón tay cũng không động đậy.

Chậm rãi, anh ho khan nhỏ dần, Thời Lễ mới vừa truyền một hơi, anh cả người cứng đờ, tiếp theo giống như hồi quang phản chiếu đẩy ra Thời Lễ, cả người ngã trên mặt đất đồng thời ọe một tiếng nôn ra, trong phòng lập tức tràn ngập mùi nôn.

Thời Lễ vội tiến lên dìu anh, còn chưa đụng tới người, liền nghe được anh bình tĩnh mở miệng: "Đừng tới đây."

Không giống ngữ khí nói lúc nãy, không đặc biệt rõ ràng cảm xúc phập phồng, Thời Lễ thật sự không dám động. Trong phòng liền lâm vào an tĩnh, không biết qua bao lâu, Thẩm Kinh Diễn đạm mạc nói: "Đi ra ngoài."

Thời Lễ há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện, liền nghe được anh bổ sung một câu: "Đừng ép tôi lại càng hận cô."

Đây là lần đầu tiên anh nói ra chữ hận này với cô. Thời Lễ thần sắc khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu yên lặng đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến, Thẩm Kinh Diễn nghe tiếng bước chân cô đi xa, ngón tay không tự giác nắm chắt cổ tay áo.

Thời Lễ khi tới cửa, cũng không giống anh nghĩ mà rời đi, mà là đem cửa khóa trái, một lần nữa vòng trở về. Khi cô trở lại, Thẩm Kinh Diễn quỳ rạp trên mặt đất, áo ngủ to rộng khoác vội lên người làm lộ ra vòng eo gầy quá mức, anh phía sau lưng nhẹ nhàng run rẩy, bộ dạng đáng thương nói không nên lời.

Thời Lễ đứng hồi lâu, mới đi lên phía trước cầm tay anh, Thẩm Kinh Diễn cứng đờ trong nháy mắt, nhưng lại không có đẩy cô ra.

Trong bóng đêm, Thời Lễ rõ ràng nhìn đến anh đang run rẩy.

Cô thở dài một tiếng, rõ ràng sợ cô đi như vậy, vì sao lại phải khẩu thị tâm phi chứ?