Thẩm Kinh Diễn sau khi khỏi bệnh, giá trị cừu hận liền tiến vào trạng thái đình trệ, mặc kệ Thời Lễ nỗ lực ra sao, đều chỉ ở số 70%.
Mặc dù giá trị cừu hận không giảm, nhưng thái độ của Thẩm Kinh Diễn đối với cô lại tốt hơn rất nhiều, rõ ràng nhất chính là, sống ở Thẩm gia lâu như vậy, cô cuối cùng cũng có cho mình mấy bộ quần áo để mặc.
Nhớ lại khi mấy hòm quần áo được đưa đến phòng cô, Thời Lễ cảm động muốn khóc, lập tức đem áo ngủ giống bao tải trên người cởi ra, đổi thành quần áo mới, nhảy nhót đi phòng Thẩm Kinh Diễn cảm tạ.
Thẩm Kinh Diễn đang ngồi ở thư phòng, lúc này không phải nhìn văn kiện, mà là cầm bút vẽ tranh. Nghe được lời cảm ơn dõng dạc hùng hồn của Thời Lễ ở đừng sau, anh cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: "Không cần cảm ơn tôi, quần áo là bên hợp tác với Thẩm gia đưa tới, ném đi lại không thích hợp, vậy nên mới cho cô."
* * * Ồ, mấy loại quần áo được đưa đến này, đều có chuẩn số đo và phong cách cô thích. Thời Lễ vừa chửi thầm một câu, Thẩm Kinh Diễn liền như có cảm giác ngẩng đầu nhìn về phía cô, cô chột dạ cười cười: ".. Dù sao cũng phải cảm ơn anh, quần áo này tôi mặc thấy tự tại hơn nhiều."
"Như thế nào, mặc quần áo không được tự nhiên?" Thẩm Kinh Diễn ánh mắt nặng nề.
Nam phụ giá trị cừu hận: 70%
Xem ra không tức giận, Thời Lễ nháy nháy mắt: "Có chút."
Thẩm Kinh diễn cười lạnh một tiếng, không cùng cô so đo.
Thời Lễ thấy anh lại chuyên chú vẽ tranh, không nhịn được trộm dịch lên phía trước vài bước, nhón chân duỗi dài cổ nghé. Thẩm Kinh Diễn nâng lên mí mắt nhìn cô, Thời Lễ nhanh chóng nhìn về phía cửa sổ, giả bộ ngắm phong cảnh.
"Muốn xem thì tới đây xem." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ lập tức cười nở hoa, vòng qua bàn đến bên người anh, ngoài miệng nói: "Kỳ thật tôi không muốn nhìn, nhưng nếu anh muốn tôi xem, thì tôi có thể xem một.. Anh thiết kế phòng ở?"
Cô nhìn trên bản vẽ là các loại đường cong kiến trúc, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
"Ừ, trước đơn giản vẽ thiết kế, kế tiếp sẽ giao cho nhân viên chuyên nghiệp," Thẩm Kinh Diễn nói xong nhìn về phía cô, "Cô cảm thấy thế nào?"
"Có chút.. Đặc biệt?" Thời Lễ một lời khó nói hết trả lời, kỳ thật Thẩm Kinh Diễn vẽ cũng không tồi, thông qua đường cong đơn giản, liền sáng tỏ ý tưởng của anh.
Nhưng mà chính là bởi vì điều sáng tỏ này, cô mới có thể nhanh chóng xem hiểu bản thiết kế, cũng bởi vậy sinh ra một cảm giác không quá thoải mái.
Căn nhà anh thiết kế tổng cộng ba tầng, ngoại hình ngăn nắp, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là quá ít cửa sổ, nhìn vào có chút áp lực. Đến cả thiết kế bên trong cũng càng kỳ quái, lầu ba có đủ phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm, có thể nói cái gì cần đều có, nhưng mà lầu hai với lầu một lại trống không, tựa như không có sử dụng bất cứ thứ gì.
Hơn nữa thần kỳ nhất chính là, không biết có phải chưa vẽ xong hay không, trong đó chỉ có một thang máy, nhưng lại không có cầu thang.
"Cô không thích?" Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt hỏi.
Thời Lễ hoàn hồn, do dự một chút thành thật trả lời: "Tôi cảm thấy quá ít cửa sổ, không đủ thoáng."
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy, ngón tay thon dài nắm bút chì, vẽ ở lầu ba một cái cửa sổ sát đất. Thời Lễ không nghĩ tới anh sẽ nghe theo lời cô khuyên, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút vi diệu.
"Còn gì nữa?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ khụ một tiếng, vội nói: "Còn không có cầu thang."
"Không cần."
Thời Lễ: ".. Hả?"
"Thang máy là đủ rồi." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh giải thích.
Thời Lễ nhíu mày: "Nếu không may xảy ra hỏa hoạn thì làm sao, hoặc là mất điện?" Nơi bọn họ ở tương đối vững vàng, không cần lo lắng đến các vấn đề về bão lũ động đất.
Thẩm Kinh Diễn như suy tư nhìn cô một cái, ở lầu ba vẽ thêm mấy quả cầu nhỏ.
Thời Lễ tò mò: "Đậy là cái gì?"
"Thiết bị dập lửa." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ: "..."
Đã nhìn ra, anh chính là không muốn có cầu thang.
Thời gian kế tiếp, Thẩm Kinh Diễn tiếp tục chuyên chú với bản thiết kế, Thời Lễ ghé vào bên cạnh xem, thỉnh thoảng bị anh hỏi vài câu ý kiến, cô đều căn cứ vào suy nghĩ của chính mình trả lời, đến khi Thẩm Kinh Diên nghe theo cô, vậy không phải cô có thể khống chế sự việc sao?
Hai người bởi vì một bản thiết kế, ở trong phòng cả một buổi chiều, chờ đến khi hoàn thành, Thời Lễ nhịn không được nói: "Anh xác định muốn làm một căn nhà như thế này sao?"
"Làm sao?" Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô.
Thời Lễ ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ là thuận miệng nói, anh đừng để ý, tôi chỉ là cảm thấy.. Căn nhà này giống như là một cái lồng chim."
Hình dạng không phải giống, nhưng lại cho cô một cảm giác rất giống, rõ ràng chỉ là những thiết kế không hợp lý, nhưng lại có một loại cảm giác muốn đem cái gì đó nuôi nhốt bên trong.
Thẩm Kinh Diễn lẳng lặng nhìn chằm chằm bản vẽ thật lâu, đột nhiên nói một câu: "Không nhất định là sẽ dùng đến."
"Hả?"
"Chỉ là dùng để thử sức mà thôi." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ không quá hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ là vẻ mặt anh lại làm cô cả người lạnh run, cô run lên một chút, ngượng ngùng mở miệng: "Anh đói bụng chưa, để tôi đi nấu cơm cho anh."
"Để phòng bếp làm." Thẩm Kinh Diễn nói, che lại bản vẽ, cất vào trong ngăn kéo.
Thời Lễ nghe vậy gật đầu, ghé vào bên cạnh anh nói chuyện phiếm, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, liền cùng anh đi tới nhà ăn. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kinh Diễn rất ít để cô nấu cơm, nhưng cũng chưa từng đuổi cô trở về nhà ăn, cho nên cô liền da mặt dày cùng anh đi ăn cơm, kỳ lạ chính là, Thẩm Kinh Diễn thế nhưng ngầm đồng ý.
Thời điểm buổi tối, Thời Lễ liền trộm ngắm Thẩm Kinh Diễn, càng xem trong lòng càng nghi hoặc, rõ ràng hai người ở chung so với trước kia hài hòa rất nhiều, thậm chí có thể ăn cơm cùng một bàn, cũng không biết vì sao, giá trị cừu hận vẫn luôn ở 70%, không bao giờ chịu giảm xuống.
* * * Không lẽ là yêu cầu cái gì đó kích thích hơn?
Đúng lúc cô đang tự hỏi có nên thêm kích thích mới, thì chỗ sâu nhất bên trong trang viên Thẩm gia đột nhiên bắt đầu khởi công. Cô tò mò chạy tới xem, trở về liền cùng Thẩm Kinh Diễn nói: "Chỗ kia đó, là đang thi công căn nhà chúng ta thiết kế sao?"
"Chúng ta?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên, tôi cũng có tham dự thiết kế."
Vừa dứt lời, nam phụ giá trị cừu hận: 69%
Thời Lễ: "!"
Đã rất nhiều ngày không có biến động, giá trị cừu hận đột nhiên giảm một số.
Thời Lễ khiếp sợ rất nhiều, cẩn thận hỏi chính mình vừa nãy đã nói cái gì, vì thế cẩn thận cân nhắc lời rồi mới nói: "Không nghĩ tới khởi công sớm như vậy, tôi có chút vui vẻ, rất giống cảm giác thành tựu."
Nam phụ giá trị cừu hận: 68%
Thời Lễ: "!"
Tuy rằng không biết giá trị cừu hận vì sao giảm, nhưng đối với Thời Lễ mà nói, đây chính là một việc tốt, cô kiềm chế kích động, bắt đầu ba hoa khen căn nhà này, mà giá trị cừu hận cũng bởi vậy không ngừng giảm xuống.
Thời Lễ cảm xúc dâng trào, vén tay áo tính toán tiếp tục, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi: "Nếu tốt như vậy, cô nguyện ý ở?"
"Đương nhiên." Thời Lễ lập tức gật đầu. Tuy rằng phòng ở kỳ quái, lại còn ở nơi hẻo lánh trong Thẩm gia, hơn nữa xung quanh tất cả là rừng cây, quan trọng nhất là, từ phòng đến cổng lớn, đi đường phải hơn mười phút, cô vui vẻ đi ở mới là lạ.
Nam phụ giá trị cừu hận: 65%
* * * Bất quá nếu như giá trị cừu hận cứ theo đà này giảm xuống, cô cảm thấy đi ở vài ngày cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cô không quá rõ, giảm xuống nhanh như vậy, rốt cuộc là nguyên lý gì?
Thời Lễ mang vẻ mặt ngây thơ, nhìn đến biểu tình không rõ ý vị của Thẩm Kinh Diễn, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chỉ là không dám đi hỏi, đành phải đem nghi hoặc đều nghẹn ở trong lòng.
Khi giá trị cừu hận giảm xuống 65% lại tiếp tục trì trệ, Thời Lễ đành phải tiếp tục tự hỏi phương pháp nhanh chóng giảm xuống.
Đến thời gian cơm trưa, Thời Lễ ngồi bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, một bên ăn cơm một bên nghe anh cùng quản gia nói chuyện, thường thường gắp giúp anh một chút đồ ăn vào bát.
Thẩm Kinh Diễn nhìn như chuyên chú nói chuyện, nhưng mà mỗi khi Thời Lễ trộm thả rau xanh anh không thích vào bát, anh đều sẽ mặt vô biểu tình nhìn cô, Thời Lễ đành phải đem đồ ăn ăn luôn.
Quản gia làm bộ không thấy bộ dáng thân mật của bọn họ, nề nếp báo lại công tác, vội vã nói xong liền muốn tìm lý do rời đi, cự tuyệt ở lại xem bọn họ ngược cẩu.
Chỉ là chờ đi được một lúc, ông lại quay về: "Còn một việc nữa, hạng mục lần này của Chu tiên sinh rất thành công, hôm nay cố ý tới một chuyến, muốn mời ngài tới tiệc khánh công, chỉ là lúc đó ngài không có ở đây, cho nên tôi tới truyền đạt, ngài xem tôi nên trả lời ra sao?"
Ngón tay Thời Lễ gập lại, cảm thấy cảnh này có chút quen tai.
Không đợi cô nhớ lại, liền nghe được Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói: "Nếu mời, vậy đi thôi."
"Được." Quản gia gật gật đầu, xoay người rời đi.
Thời Lễ nhíu mày nhìn chằm chằm bát cơm, động tác ăn chậm đi, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, Chu tiên sinh này, không phải chính là nam chính sao?
Thẩm Kinh Diễn trong bộ tiểu thuyết này là nam phụ tuyến mười tám, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện giúp đỡ nam chính lúc khốn cùng, còn lại thời gian cơ hồ không miêu tả thêm về anh, duy nhất một lần có suất diễn tương đối nhiều, chính là ở tiệc khánh công bọn họ vừa nói.
Nam chủ sau khi được anh giúp đỡ, ở một hạng mục thu được thành công, đồng thời cũng đắc tội không ít người. Những người đó sẽ đợi bữa tiệc kết thúc rồi động thủ với nam chính, nam chính bởi vì có vòng hào quang nhân vật chính nên tránh được một kiếp, mà Thẩm Kinh Diễn trời xui đất khiến bị hạ trọng thương, lúc sau liền hoàn toàn offline.
Thời Lễ lúc trước vẫn luôn cảm thấy, cô sẽ đem giá trị cừu hận của nam phụ giảm còn không trước khi cốt truyện bắt đầu, cho nên cũng không quá để ý cốt truyện, không nghĩ tới lại ở chỗ này kéo dài lâu như vậy, đã sắp bắt đầu cốt truyện.
Cô có chút do dự nhìn mặt Thẩm Kinh Diễn, không biết có nên hay không khuyên anh đừng đi buổi tiệc này.
Bộ dáng muốn nói lại thôi của cô quá rõ ràng, Thẩm Kinh Diễn khóe mắt lạnh lùng: "Có chuyện liền nói."
".. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cái bữa tiệc này," Thời Lễ cười gượng một tiếng, "Anh thân thể vẫn chưa tốt, không quá thích hợp đi."
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn về phía cô.
Thời Lễ cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu là tụ hội, khẳng định sẽ có người kính rượu, uống vào ảnh hưởng tới sức khỏe, không uống lại ảnh hưởng đến quan hệ, chi bằng không đi, đỡ phải phiền toái.."
"Muốn tôi mang theo cô thì nói thẳng." Thẩm Kinh Diễn trào phúng đánh gãy, "Không cần quanh co lòng vòng."