Ta Say Giang Sơn Hay Mỹ Nhân

Chương 7: Tâm Cao Khí Ngạo (2)



Đôi cánh tay thon gầy trắng nõn vươn đến từ sau lưng hắn, vỗ nhè nhẹ: "Lập Thanh."

Lập Thanh thấy hơi ớn lạnh đánh mắt liếc nhìn, da thịt trắng nõn non mềm lộ ra dưới trăng. Đáy mắt hắn có chút chán ghét quay đầu, vẫn là dung mạo y hệt Văn Long nhưng tà khí lộ rõ. Lớp da không hòa nhập với thân thể phá ra tia sáng mỏng manh ma quái.

"Đệ sao thế, đêm hôm còn đi ra ngoài." Nó học bộ dạng của y mỉm cười ôn hòa, mi mắt rũ xuống che giấu sát cơ. Bỗng, tiến một bước bàn tay sờ lên cổ hắn, vuốt ve: "Trời lạnh lắm, vào phòng đi."

Lập Thanh nương theo nó bước vào phòng, tạm thời vẫn chưa biết Văn Long què kia đang ở đâu. Hắn phải nhận nhịn tỏ ra hợp tác.

Giọng nói của nó hư hư thực thực êm dịu như một khúc ru, mỗi lúc thì thầm bên tai đều thổi một làn gió mơn trớn bên cổ. Văn Long không thấp hơn hắn, con yêu này là cố ý thổi mê hương quấn quanh hắn.

Đôi môi mỏng mang sắc anh đào lẩm bẩm gì đó, hắn càng nhìn càng cuốn, người như mê man. Hắn giật mình nhớ ra chuyện quan trọng liền vội hất nó ra. Dáng người ngọc thụ lâm phong hơi chao đảo, môi mím lại ủy khuất, mắt phượng rưng rưng: "Đệ làm sao thế?"

Lập Thanh chưa từng thấy bộ dạng Văn Long như thế, hơi cao hứng: "Tu vi của ngươi kém cỏi như thế cũng khống chế được y à? Còn không mau giao người ra, ta nhất định đem cái mạng giẻ lau của ngươi xuống mười tám tần địa ngục."

'Văn Long' chớp chớp mắt tủi thân, khi thấy hắn rút kiếm ra tỏ thái độ 'ta đây mà thèm lôi co với ngươi à'. Nó đành nhếch miệng trưng ra đôi mắt sắc sảo: "Đừng nóng đừng nóng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ta chỉ ăn mấy hồn tàn thôi đâu liên quan gì đến các người mà đuổi cùng giết tận vậy." Nó chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ: "Hay là để ta lấy công chuộc tội dẫn các ngươi đi tìm mạch ma, các ngươi đừng truy sát ta nữa."

Lập Thanh hơi đảo mắt

Nó hơi bất mãn: "Lẽ nào ngươi không lo cho đồng minh của mình sao, có chết ta cũng bắt hắn lót xác."

Hắn cười: "Ta đang nghĩ nên chặt tay trái hay tay phải của ngươi trước."

Giữa canh khuya, trong khách điếm vẫn chìm trong im lặng hệt như chẳng có gì xảy ra. Lập Thanh từng bước dồn yêu tà ngu ngốc đến bên cái giếng cũ kỹ. Cái giếng chết đã bị bỏ hoang từ lâu cỏ dại mọc đến ngang eo, một góc giếng đã sụp đổ. Lúc vừa đến hắn và Văn Long đều chú ý đến nó, giờ phút này bên dưới có hơi thở của người sống.



Hắn khoanh tay ung dung đi từng bước: "Y vẫn hay nói với ta vạn vật trên đời này phàm là sinh mệnh đều là đáng quý. Thế gian này cao quý như hoàng tộc, thấp cổ bé họng như dân đen nghèo khó, họ đều có trách nhiệm và nghĩa vụ riêng của mình. Ngươi thấy có đúng không? "

Yêu tà chạm phải thành giếng xập xệ, vụn đá liền rơi lả tả xuống giếng hoang khô cạn tạo từng hồi âm thanh vang vọng u u. Nó nuốt nước miếng nhìn vẻ như cười như không của hắn: "Phải, phải, phải... ta cũng có sinh mệnh, chỉ là nhất thời lầm đường mà thôi."

Hắn hơi nhíu mày tỏ ra suy tư nghiền ngẫm: "Nhưng y không có ở đây, ta làm sao biết thế nào mới gọi là sinh mệnh chứ? Ngươi chẳng qua là một bông hoa xương bồ héo mà thôi."

Yêu tà không còn đường lui hơi ớn lạnh, thầm mắng mười tám đời tổ tông của hắn vào trong bụng. Môi cố gượng lên nụ cười: "Nhưng ta tu luyện thành người, cũng coi như có sinh mệnh rồi."

Hắn lắc đầu cười: "Với ta ngươi là vật chết rồi."

Yêu tà thật muốn ủy khuấy gào thét, cố gắng tỏ ra mềm mỏng: "Hai người không phải một đôi đạo lữ hay sao? Bạn của ngươi đang ở trong tay ta đấy. Chúng ta, chúng ta trao đổi đi."

Hắn nở nụ cười ma mãnh: "Nếu thật sự giữ người ngươi đã giao ra từ lâu rồi. Ta thấy có người muốn ngươi giữ chân ta đúng không?" Hắn nhanh chóng phủi đi lá chắn bảo vệ mạng mà con yêu tà bám lấy không buông: "Người đã không nằm trong tay ngươi ta còn sợ sao?"

Yêu tà nghe thế nhảy dựng: "Vậy... vậy ngươi mau đuổi theo đi."

"Không vội." Lập Thanh lấy trong áo ra cái bánh bao mình định mang về cho y. Là cái bánh cuối cùng của bà cụ bán đến khuya vẫn chưa dọn tiệm. Hắn bật cười xé vỏ bánh chậm rãi ăn: "So với việc tìm người ta hứng thú với bộ da của ngươi hơn đấy."

Yêu tà nhìn bộ dạng của mình, là ai nói với mình giả dạng Văn Long có thể lừa hắn. Còn nói không lừa được cũng chẳng sao, có dáng vẻ này hắn sẽ không nỡ ra tay đâu. Hừ, lừa đảo, chọc nhầm ổ ong, sắp bị lột da mất rồi.

Lập Thanh thử tưởng tượng nếu mình học được thứ này xuất hiện hù người kia một trận. Ha ha không chừng bị dọa đến lăn đùng ra đất ngất xỉu. Khi quyết định đi lên núi này hắn đã thầm giở trò lên người y, đến giờ vẫn không thấy có dấu hiệu gì, không cần lo.

Khoan đã, chân y bị gãy rồi mà? Lập Thanh vỗ trán chuyện quan trọng như thế mà cũng quên mất.

Lúc này Văn Long đang lần theo dấu vết âm hỏa phù tìm đến một căn nhà hoang. Y quơ tay phủi mấy mạng nhện giăng đầy cửa, vừa chạm cửa đã rơi xuống bụi bay đầy trời. Văn Long ho sặc sụa, giương kiếm đẩy các vật dụng cản đường.

Đuổi đến đây liền mất manh mối, trong căn nhà nhỏ này nhất định có huyền cơ. Có điều hiện giờ chân y di chuyển hơi khó khăn...

Căn nhà này thật quá yên ắng, một chút tiếng động cũng không có. Văn Long nhìn lá cây xung quanh không hề xao động, chẳng có tiếng gió. Y định cò cò chống cành cây vào trong bỗng nghe tiếng ai đó hét như heo chọc tiết: "Sao lại bỏ ta một mình trong đêm khuya vắng vẻ thế hả, ta nghỉ chơi với ngươi luôn."

Dứt lời hắn đã chạy đến nơi thở phì phò: "Con lợn què này cũng liều mạng quá."

"Chí chí chí." Tiểu hạc thò trong áo y ra vỗ vỗ kể công, là nó đưa y bay đến đây. Dựa vào y nhảy đến nơi tà túy không chừng đã tu luyện được thêm ngàn năm.



Lập Thanh nhét nửa cái bánh bao vào miệng y: "Sao rồi, đã tìm ra manh mối gì chưa?"

Văn Long hơi trợn mắt nhai hết bánh mới đáp: "Ta còn chưa bước qua bậc cửa."

Hắn vỗ nhẹ gò má y: "Tốt, sau này nhất định phải đợi ta."

Văn Long lườm hắn che gò má đỏ của mình, nhìn hắn bỗng phát hiện ra gì đó: "Lập Thanh, người đệ có tà khí."

"Ừ, con tiểu yêu ngươi bắt dẫn đường đấy."

Y sờ bên hông mình, quả nhiên túi tỏa linh nang đã mất. Văn Long cười khan theo sự dìu dắt của hắn bước vào trong nhà, không quên hỏi: "Lúc ta thức không nhìn thấy đệ đâu."

"Không thấy sao đói bụng đi mua bánh bao đấy."

Từ khi hắn đến có vẻ kết giới bên ngoài bị hủy, sương mù đã phủ kín khắp nơi gió thổi rét cắt thịt. Văn Long cầm lồng đèn chập chờn soi từng ngóc ngách nhà hoang tìm kiếm. Cánh rừng yên lặng không một bóng người, y nghĩ một lát rồi rút hoàng phù ra đốt lên.

Lập Thanh ở sau lưng nhìn bóng người không rời, hầu như y làm gì cũng khiến hắn thấy mê mẫn.

Văn Long tập trung đến gần như nín thở, khói mỏng tỏa ra như một hình hài quỷ dị bay lơ lững chằng chạm đất. Nhìn thoáng qua như tà túy cấp thấp đang bị gọi lên từ bên dưới bệ thờ đổ nát, Lập Thanh hơi cau mày đột nhiên chụp lấy hoàng phù đang cháy dở dang dập tắt trong tay.

Văn Long ngơ ngác nhìn hắn.

Chân mày hắn hơi giãn ra lật mặt ôm lấy y, mái tóc đen nhánh mềm hơn cả tơ phớt qua mặt hắn mang theo hương sen nhàn nhạt. Hắn tham lam hít hà một hồi, nhìn thấy bộ dạng sững ra không hiểu chuyện gì của y cười toe toét.

"Đệ phát hiện cái gì thì nói đi."

"Không có, ta sợ tàn lửa bén nhà hoang cháy."

Văn Long "..."

Văn Long cau mày biết hắn nói bừa, bất quá lúc này không phải để cãi nhau. Nếu hắn không nói chứng tỏ chuyện này không gấp, tạm thời chẳng ảnh hưởng thời cuộc. Khi quay đầu lại làn khói mỏng kia đã biến mất, y bắt hắn đến bệ thờ kiểm tra thật kỹ. Lập Thanh bĩu môi, vừa làm vừa lẩm bẩm mắng y bóc lột sức lao động.



Thật ra Lập Thanh phát hiện ra một điều quan trọng nhưng nói ra sợ kẻ nghe lén biết được, đành giấu cả y. Văn Long là người nhạy bén, sao cả lời nói đánh trống lảng không chút đầu tư của hắn một chút cũng không nhận ra? Y chọn cách im lặng không hỏi tới, hai bên đều hiểu ý nhau.

Trong khi đó Nhiếp Trạch Dương bị muỗi cắn kêu ca mãi, giấc mơ của hai người này chẳng chút thú vị. Bắt họ đi theo canh ngày đêm, nhìn họ tán tỉnh ân ái với nhau, còn thêm vị đồng chí không an phận bên cạnh.

"Đừng cáu, ngày mai mua túi hương xua đuổi côn trùng mới." Cái cũ trong lúc hắn cao hứng đùa giỡn, khiến cả hai lăn đùng xuống nước đã trở nên ướt nhẹp rồi.

Nhiếp Trạch Dương không nói tay cầm quạt nhanh hơn.

Lục Khuynh Tâm cười nhẹ hai tiếng rồi tỏ ra nghiêm túc lạ thường: "Có vẻ như khói ở dung nham có vấn đề, ta nhìn thấy trên người Văn Long dần có chút tà khí triền thân."

Người cũng đã chết rồi nhưng đây là đối tượng đã cất công chạy đến nhờ vã y. Là vì mình từng là người chết hay vì lí do khác nào đó cũng được. Nhiếp Trạch Dương thấy mình nên có trách nhiệm, hơi cau mày: "Mấy thứ này dễ ảnh hưởng đến tuổi thọ lắm."

Lục Khuynh Tâm sờ cằm: "Không sai, biết đâu hiện tượng lạ trong trạch là do con tà túy này gây ra."

"Vậy, có nên đi trước một bước theo con quỷ đó cho nhanh." Hai vị huynh đài này ít nhất phải ở đây ba tháng chờ chân lành. Lẽ nào họ cũng phải ở đây nhìn họ ngày ngày yêu đương nhăng nhít? Y có thể làm ngơ xem như coi kịch, vẫn đề ở chỗ người bên cạnh cũng muốn học theo hừ!

"Nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn." Lục Khuynh Tâm đè nén giọng xuống, âm thanh phát ra nặng nề làm gió rừng u u như có bạn. Thi nhau làm không gian trở nên âm u tĩnh mịt, Nhiếp Trạch Dương hơi căng thẳng theo cái ngoắc tay của hắn tiến gần.

"Chụt, ha ha ha coi bộ đệ dễ lừa hơn trước."

Nhiếp Trạch Dương liền cho hắn một đạp.

Lập Thanh nhạy bén quay đầu: "Ai?"