Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 13: Ngày giữa đông



- Ờ... Hả? - Minh với Quý sững sờ, quay sang nhìn Quyền bằng ánh mắt không thể tin được - Ý mày là sao?

- Tao bảo rồi. - Quyền xoa xoa cổ tay, vẻ mặt thản nhiên. Nó rảo bước đi đến một góc khuất chẳng ai qua lại - Sau tối hôm nay tụi mày đừng đến tìm tao nữa.

Quý chớp mắt, thở một hơi thật dài. Đôi chân bước nhanh theo Quyền. Ánh mắt nó sâu hun hút không thấy đáy, tối và buồn hẳn đi:

- Bọn tao làm mày giận à? - Nó lẳng lặng nhận lấy cái cặp của Quyền từ tay Minh, hỏi một cách cẩn trọng, kín đáo dò xét ý tứ thằng bạn - Mày không thoải mái chỗ nào thì cứ bảo, bọn tao sẽ rút kinh nghiệm mà.

- Không. Bọn mày không hiểu à?

Quyền ngồi thụp xuống, giơ tay đỡ đầu. Trong giọng nói tràn ngập sự bất lực và chán nản:

- Chúng mày đếch nhớ là tao phải chạy nợ à?

Quyền cáu kỉnh. Và dường như tinh thần bị kích động mạnh, nó quát lên bất thình lình, mang theo thanh âm của sự vụn vỡ mơ hồ mà Minh và Quý không hiểu hết được. Chúng nó giật bắn mình. Từ trước đến giờ, hai thằng chưa bao giờ chứng kiến Quyền khó chịu hay gắt gỏng gì. Lúc nào thằng bé cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ còn hơn cả con gái.

- Hai đứa mày có biết nếu hôm nay bị chủ nợ nhà tao nhắm tới thì sẽ nhận hậu quả như nào không? Có biết từ lúc gặp tao đã phải cẩn thận xem xét xung quanh mới dám dắt chúng mày đi cùng tao không? Chúng mày không suy nghĩ sâu xa được tí đi à?

Minh nín lặng, nó không biết phải nói gì vào lúc này. Minh chỉ đứng đó như trời trồng, hai bàn tay nắm chặt lại. Quý lê chân sang chỗ khác, đứng tựa lưng vào bức tường được dán đủ thứ giấy quảng cáo chỗ cho vay, thông tin bán nhà, thông bể phốt,... và vẽ đầy những hình thù, chữ nghĩa kiểu cách kỳ lạ. Nó rút bao thuốc từ trong túi quần ra châm một điếu. Quý cụp mí mắt, thẫn thờ nhìn Quyền đang ngửa mặt nhìn trời, trong con ngươi đen huyền chỉ phản chiếu vầng trăng khuyết mờ nhạt giữa đêm khuya, cố vớt vát lại chút ánh sáng cho khuôn mặt sa sầm. Nó rít một hơi thuốc. Cả nó, cả Minh đều lạc trong mớ suy nghĩ miên man không điểm dừng.

Quyền đã bình tĩnh lại, nó không phát khùng lên như vừa nãy nữa. Thằng bé ngồi bệt xuống lề đường bất chấp bụi bẩn, bó gối nhìn xa xăm vào khoảng trời đen kịt chỉ le lói vài đốm sáng nho nhỏ tít trên cao. Quyền thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra nó không nên cáu bẳn với hai thằng bạn đã cất công vì nó đến thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó không muốn liên lụy tới bạn bè, cũng chẳng muốn bạn nó vì nó mà phải dính vào những chuyện không hay.

Quyền lại thở dài. Nó đưa mắt nhìn Quý, thằng nhóc này cũng đang nhìn nó chằm chằm, còn không thèm tránh đi. Tàn lửa màu đỏ cam cháy trên đầu lọc trong con hẻm vắng hoe tăm tối, làn khói mỏng chảy ra, uốn lượn trong không khí như con suối huyền ảo mà Quyền hay nhìn thấy trên nền trời sao vào mỗi đêm hè tháng 7 thuở ấu thơ ở quê nhà, mái tóc ánh lên màu đỏ rượu dưới cột đèn đường vàng vọt, và khuyên tai đá màu đen bóng lóe lên, nhìn Quý như đốm lửa ấm nóng bập bùng ở cự ly gần, làm cho khóe mắt Quyền đỏ ửng.

Quyền đứng lên, phủi đi đất cát bám quanh mông. Nó rút cái cặp từ trong tay Minh vẫn còn đang ngơ ngẩn, khoác lên vai. Trước khi đi ra khỏi con ngõ vắng, nó bước vội lại ôm chặt Minh với Quý một lần nữa. Trước khi hai thằng kịp thoát ra khỏi trạng thái bất ngờ, Quyền đi thẳng, bỏ lại đằng sau một câu nói nhẹ như gió thổi thoáng qua:

- Tao đi đây. Bọn mày về cẩn thận. Cứ coi như tụi mày chưa từng gặp tao đi.

Đến lúc hai đứa nó phản ứng lại, thì Quyền đã khuất dạng ở nơi nào. Minh vội vàng chạy ra con phố tấp nập người đi đường, nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy Quyền đâu, nó đã hòa vào đám đông và biến mất ở chỗ nào cũng chả ai hay.

Dòng người vẫn ngược xuôi, đông đúc và hối hả. Lắm người nên không khí lúc này nóng hơn lúc trong ngõ nhiều. Tiếng cười nói, trò chuyện ầm ĩ cùng các âm thanh của phương tiện đi lại tuýt còi inh ỏi, tiếng hàng quán làm đồ ăn kêu loảng xoảng,...Minh chợt thấy sao lạc lõng quá đỗi. Không khí chơi bời vui vẻ và huyên náo xung quanh chẳng ăn nhập gì với tình trạng của nó và Quý.

Quý yên lặng không nói năng lời nào, lôi Minh vẫn còn thất thần về khách sạn ở hướng ngược đường với cái quán mà chúng nó ăn lúc nãy. Nó ngoảnh đầu nhìn lại, nơi chúng nó từng ngồi đã có người điền vào chỗ trống, những người ở đó nó không quen, và người mà chúng nó mong ngóng mới chỉ gặp lại trong một khắc ngắn ngủi cũng đã không còn dấu vết nào ở gần đây nữa.

***

Minh thở dài. Nó hướng ánh mắt xa xăm nhìn về phía tòa Landmark 81 sừng sững cao ngất phía đằng xa, thông qua khung cửa kính của phòng khách sạn. Nơi ấy màu đèn xanh tím đỏ vàng sáng lung linh, nổi bật trong cả khoảng trời đêm đen lồng lộng gió, tựa ngôi sao rực rỡ nhất giữa thành phố hoa lệ lúc về đêm.

Đối ngược hoàn toàn với những kiếp người lang thang vô định dưới chân của tòa nhà cao nhất Việt Nam này.

Sài Gòn những ngày cuối năm không lạnh như nơi nó sinh ra và lớn lên.

Hà Nội mùa này lạnh lắm, đôi khi có cả mưa, dai dẳng và ẩm ướt suốt cả ngày. Cái lạnh lẽo của đất kinh kỳ từ trong không khí đầy sương giăng mờ mịt thấm vào từng thớ thịt mà chẳng cần gió tấp vào người. Chỉ có rét và rét buốt, đến mức có thể thở ra cả khói, hai tay để ngoài trời thì tê cóng đến mất cảm giác, run lập cập như bị bệnh Parkinson. Không ít lần bọn học sinh ngoài Bắc như Minh được cho nghỉ đông vì cái lạnh khắc nghiệt. Sắc trời ảm đạm xám xịt mang một màu trầm buồn lắng đọng, phủ lấy từng khung cảnh của đất Thủ đô.

Minh chợt nhớ tới một ngày đầu đông của lớp 10, gió mùa đông bắc bắt đầu hành trình ba tháng của mình, lướt từng đợt từng đợt trên các nẻo đường. Gió chạy những bước mạnh bạo trên sân trường, lùa cả vào trong lớp, Minh vội thu người vào sâu trong lớp áo khoác lông dày, chỉ để lộ ra khuôn mặt, và đầu thì vẫn phải đội mũ áo được viền lông ấm. Nó kéo khóa chiếc áo gió đồng phục lên sát nút, chạy xuống canteen trường, với ý định mua một bịch sữa đậu nành để uống cho ấm bụng. Các cô trong canteen trường cấp 3 của Minh thường làm cơm, làm đậu nên nhân tiện làm luôn cả sữa đậu

Minh chạy từ tầng 3 xuống sân, băng qua hàng cây bàng cao lớn giữa sân trường. Khi đi đến gần canteen, nó chợt thấy một người quen quen ngồi trên ghế đá trước bồn cây đang lúi húi làm gì đó.

Minh khựng lại, nó bước lại gần ghế đá để xác nhận kỹ hơn.

Như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Quyền quay đầu lại theo bản năng. Bị Quyền nhìn lại mà không kịp đoán trước, thằng Minh giật mình như thể vừa làm chuyện xấu gì đó, dù rằng nó chẳng làm gì có lỗi hay đáng để sợ hãi khi bị bắt gặp cả. Nó ngượng nghịu giơ tay ra chào:

- Hê? Chào Quyền nha!

Quyền cũng giật mình khi nhìn thấy thằng bạn, nó hơi hốt hoảng giấu cuộn len màu xanh da trời vào trong áo nhưng không kịp. Cuộn len tròn và kim đan inox rơi ra khỏi lòng nó, lăn tới bên chân Minh, kéo theo cả sợi dài Quyền đang đan dở. Minh loáng thoáng nhìn thấy, đó hình như là một chiếc áo len cổ lọ.

Minh chỉ liếc sơ qua, rồi vội dời tầm mắt đi ngay. Nó nắm bàn tay, đưa lên miệng đỡ cơn ho khan, rồi bước lại gần vỗ vai Quyền rủ rê:

- Mày... À không? - Minh gãi đầu, sửa lại xưng hô - Quyền có muốn đi xuống canteen với mình không?

- Cũng được. - Quyền gật đầu, híp mắt cười hiền. Nó cất gọn đống đồ vào cái túi vải, khoác một bên vai, đi cùng đứa bạn.

Trên đường đi, hai thằng không nói với nhau thêm một câu nào. Tự nhiên Minh cảm thấy không khi giữa hai đứa bây giờ thật sượng sùng.

Trong lớp Minh không chơi với những đứa làm trong ban cán sự nhiều. Bọn nó chủ yếu hợp tác với nhau trong các công việc, phong trào chung của lớp, của trường, hoặc trong các bài kiểm tra, thi cử, còn chơi thì cũng chả thân thiết gì mấy. Đặc biệt là Quyền.

Quyền được cả lớp nó bầu làm lớp phó với lý do rất đơn giản. Điểm thi đầu vào của Quyền đứng thứ ba trong lớp, trong khi đứa đứng đầu và thứ hai thì không chịu làm bất kỳ một chức tước nào và bận đăng ký học đội tuyển ngay từ đầu năm học. Và Quyền rất hiền, hiền như cục đất. Lớp Minh nghĩ rằng để một người lành tính như thế làm lớp phó học tập thì sẽ bao che được cho chúng nó nếu có đứa nào quên mang vở bài tập, hoặc chưa làm bài, chưa học thuộc bài.

Ấn tượng của Minh về Quyền từ khi bắt đầu năm học đến giờ không nhiều, là vì Quyền ngoan quá, ngoan như một con cún nhỏ, không hợp với tính cách lúc nào cũng như ngọn đuốc cháy bỏng của Minh. Từ khi học chung với Quyền, Minh chưa từng nghe thấy thằng này nói một từ tục tĩu hay chửi một câu gắt gỏng nào, nó mẫu mực đến độ Minh cứ ngỡ lớp phó lớp nó là người sắp xuất gia chưa xuống tóc. Tới nỗi mà cả lớp Minh, và tất cả những đứa khác mà tiếp xúc với Quyền thì không bao giờ dám nói tục chửi thề với nó, hay thậm chí là xưng mày - tao với Quyền. Mỗi lần lỡ miệng nói ra những lời đó, chúng nó đều cảm thấy mình như tội đồ vậy và phải nhanh chóng sửa lời ngay nếu như không muốn xuống địa phủ bị rút lưỡi.

Nếu nói đến điểm làm cho Minh nhớ tới thằng bạn khá mờ nhạt này, ngoại trừ việc nó học giỏi, thì ngoại hình của Quyền được Minh đánh giá là "sáng sủa, thông minh", nói một cách không chính thức là khá điển trai. Bởi ban đầu Minh không chấp nhận lại có đứa mà có thể so được độ đẹp trai nhất lớp với nó, trừ Quý, vì thằng này thuộc dạng thượng đẳng. Quý không để lời người khác nói vào tai, không thèm để ý tới nhan sắc người khác, cũng không cần ai công nhận nó đẹp, trừ người mà nó thích.

Với mái tóc được cắt gọn gàng, làn da trắng trẻo, nét mặt thư sinh và đôi mắt cong cong luôn lộ ý cười, nói chuyện luôn lễ độ và điềm đạm, trên người Quyền luôn tỏa ra cái năng lượng mà chúng bạn hay gọi là chuẩn bị bước lên ngồi vào tòa sen.

Nhưng với bản tính lắm điều của mình, Minh nhanh chóng quay sang tía lia với Quyền, phá tan cái im lặng này:

- Quyền biết đan len à? Quyền đang đan áo hả?

- Ừm. Cũng có biết qua một chút.

Minh nghía mắt vào trong cái túi vải, hớn hở vỗ vai Quyền:

- Cho mình mượn xem chút được không. Mình không làm hư hỏng gì đâu.

Quyền muốn từ chối, nhưng nhìn thấy cả sự thích thú tràn ra khỏi đôi mắt của Minh lại thôi. Nó ngập ngừng lôi cái áo màu xanh mới thành hình một nửa, đưa Minh sờ thử.

Thằng Minh chẳng có vẻ gì là khách sáo cả, cái ngượng ngùng ban nãy bị nó vứt đi đâu mất. Nó tự nhiên cầm lấy cả cái áo lên nhìn ngắm một lúc, rồi đưa trả lại Quyền, xuýt xoa khen ngợi:

- Quyền khéo tay thật đấy! Mình không biết làm mấy đồ thủ công này đâu. À có, nhưng từ hồi tiểu học hay lớp 6 gì đấy cơ. - Minh từ từ hồi tưởng - Có mấy bài kỹ thuật thêu thùa may vá với môn công nghệ làm cải muối chua thì làm thôi. Chứ tao, à nhầm, mình chỉ biết chiết cành, ghép cây hoặc lắp ghép mô hình ấy.

- Thế thì giỏi mà. - Quyền nhỏ nhẹ đáp, kéo cao cổ áo đồng phục - Mình thì mỗi thứ biết một tí thôi, cũng chẳng phải giỏi giang gì đâu.

- Có đâu. - Minh bắt tay ra sau gáy, tựa đầu vào, vừa đi vừa nói - Quyền học cũng giỏi, chăm chỉ nữa, lại còn được lòng thầy cô, cũng có tiếng nói trong lớp. Mày... Quyền toàn diện phết đấy. Đừng khiêm tốn quá mấy đứa báo đời như mình lại suy nghĩ.

Quyền chớp mắt nhìn thằng bạn cùng lớp đang huyên thuyên, nó cười nhẹ, gật gù:

- Thế thì mình cảm ơn nhé! Mình cứ tự chê thế thôi chứ được khen là mình khoái lắm.

- Ồ... - Minh dài giọng, như đang nghiền ngẫm gì đó, ngoặt bước vào quầy bán sữa đậu nành, đồ ăn sáng - Quyền cũng thú vị phết nhỉ?

- Tàm tạm. - Quyền không đứng xếp vào hàng mà đứng ngay bên cạnh Minh - Nhưng chắc cũng đủ để làm Minh hứng thú đấy.

Minh hơi ngả đầu về sau nhìn Quyền, đánh giá:

- Tao... à mình bắt đầu thấy thích nói chuyện với Quyền rồi đấy.

Quyền chỉ cười nhẹ, không nói gì. Nó lặng yên nhìn lên cành bàng trơ trụi, chỉ còn vài chiếc lá khô đã ngả sang màu nâu nhưng cuống vẫn còn xanh, chưa bị gió thổi lìa cành. Trong khoảng sân trường rộng lớn, xung quanh các bồn cây, lá rơi rụng thành từng cụm nghe xào xạc. Gió mùađông bắc ở miền ngoài khi nào cũng buốt giá, làm cho đám trẻ luôn trong tình trạng run cầm cập.

- Bác cho cháu một bịch sữa đậu nóng ạ. - Minh nói với vào trong quầy, lần tay trong túi quần lấy ra một tờ tiền polyme màu vàng.

- Đây. Mười nghìn.

- Cháu gửi ạ.

Minh lách ra sau, Quyền cũng cất bước đi theo.

- Quyền không mua gì à?

- Không. Mình không đói.

Chúng nó đi đến hiên trước tòa nhà ba tầng, rồi bắt đầu leo cầu thang. Tay vịn cầu thang bằng gỗ, đôi chỗ bị lệch khớp, hơi rung nhẹ khi có ai tì mạnh hoặc đu mạnh lên trên. Có thể là do đã cũ, hoặc cũng có thể bọn trẻ thường ngày hay trượt nhiều nên làm nó yếu đi.

Minh rẽ vào cửa sau của lớp, ngoảnh mặt sang nói với Quyền:

- Quyền uống chung với tụi tao không?

Minh bước tới bàn học, lôi ra ba cốc nhựa xin được dưới canteen, rót sữa vào ba cốc cho bằng nhau.

- Thôi. Minh uống đi. - Quyền lắc đầu, khom người cất cái túi vải vào ngăn bàn.

- Có gì đâu phải ngại.

Hình như Minh chỉ hỏi một câu cho gọi là đúng thủ tục và mang tính dân chủ, chứ tay nó thì đã đẩy cả cốc sữa đậu hẵng còn bốc khói về phía thằng bạn ngồi bàn dưới trước cả khi Quyền kịp từ chối.

- Uống đi, đừng từ chối. Quyền không uống cùng thì bọn mình cũng chả thể uống hết được cái bịch to đùng này đâu.

- Thế mình cảm ơn nhé. - Quyền không từ chối được sự nhiệt tình của Minh, nó nhận lấy cốc sữa nóng, hai bàn tay ôm vào thân cốc để ủ ấm - Có ai nữa hả?

- Ừ. Có thằng Quý đấy mà. Nó đi đâu rồi không biết.

Minh nhìn khắp lớp, ngó ra cả hành lang bên ngoài cũng chẳng thấy thằng bạn cùng bàn đâu. Nó vừa quay lại, toan rủ Quyền mặc xác thằng kia đi, tụi mình uống trước, thì đập vào mắt nó là góc nghiêng sườn mặt của Quý đang chúi người qua dọc bàn.

- Cho xin một cốc cái xem nào. - Quý huých vai Minh, thản nhiên với lấy một trong hai cốc còn lại xách theo. Nó đưa mắt sang bên cạnh thấy Quyền đang ngồi, lập tức thay đổi tông giọng lẫn thái độ cợt nhả, đon đả mời chào - Quyền cứ uống tự nhiên nhé, không phải giữ kẽ đâu.

- Mày mang đi đâu đấy?

- Tao mang cho Linh uống trước.

Minh nhăn mặt, nhìn Quý đang nhơn nhơn bằng ánh mắt khinh bỉ:

- Bố tổ cái thằng dại gái này lắm nữa! Một ít của mày là cả cốc đấy.

Quyền che miệng cười khúc khích, gõ vai Minh hỏi:

- Thấy Quý có vẻ thích Linh hay sao ấy nhỉ? Làm gì cũng ưu tiên Linh trước?

- Ừ chuẩn mẹ rồi đấy. Nó cứ thấy Linh là lại vẫy đuôi vùn vụt ấy mà. - Minh nhún vai, đổ thêm ít sữa vào cốc - Thôi kệ nó đi Quyền, tụi mình uống hết. Cho nó nhịn.

Minh buộc thắt nút bịch sữa cho khỏi bị đổ ra, bỏ gọn vào bọc nilon. Nó quay sang trò chuyện với Quyền:

- Quyền đan áo để tự mặc hả? Cái áo vừa rồi ấy.

- À cũng có. Nhưng cái Minh thấy không phải đan để mặc.

- Vậy là để tặng cho ai hả?

- Cũng có thể xem là như thế.

Minh mở to mắt, "Ồ" một tiếng nhỏ. Rồi nó cầm cốc sữa lên tu một hơi hết nửa cốc. Vừa định lấy bịch sữa ra rót thêm thì đã có người hớt tay trên.

Quý rót gần đây cái cốc đã gần cạn, rồi mới đưa cho Minh đang giơ tay chờ nó một cách thiếu kiên nhẫn. Quý dời tầm mắt xuống bàn dưới, đến lúc này nó mới chú tâm vào Quyền. Cốc sữa của thằng bé vẫn còn nguyên vẹn, chẳng vơi đi tí nào. Quý đổi thành kiểu giọng vừa buồn, vừa nũng nịu lại xen chút cảm giác trêu đùa:

- Ơ... Quyền không uống hả? Quyền chê đồ tụi mình cho à?

Quyền giật mình, vội trả lời:

- À có chứ. - Như sợ hai đứa mời mình nãy giờ bị thất vọng, Quyền vội vàng húp gần cả nửa cốc trong một hớp - Ngon lắm! Cảm ơn hai bạn nhé!

Minh phì cười khi nhìn thấy Quyền đang lau vệt sữa lem ra hai bên mép. Quý gật gù, không hỏi thêm gì nữa. Nó ngồi phịch xuống ghế, lẳng lặng nhấm nháp cái vị ngọt ngào trong cái không khí hai cực đối lập của lớp học. Một bên thì tíu ta tíu tít trò chuyện ồn ào, còn một bên thì nằm ườn ra bàn để ngủ.

Một lát sau, Quý móc ra trong cặp ba cái bánh có nhân mứt dứa vàng ươm đựng trong hai cái gói nhỏ xinh xinh, đưa cho Quyền hai cái, còn Minh được nó miễn cưỡng thảy cho một cái vào đầu.

- Bánh dứa này ăn ngon lắm. Quyền thử xem. Ăn với sữa đậu cũng hợp đấy. Mình ăn không bị đau bụng, còn Quyền thì mình không biết.

Quyền tủm tỉm cười, xòe tay ra chụp lấy hai cái bánh. Nó cất một cái vào ngăn nhỏ của ba lô, bóc một cái ra ăn. Vị mứt dứa dẻo quẹo ngọt thanh không bị gắt, quyện với cốt bánh hơi bở, tan mềm trong miệng có vị bùi bùi làm Quyền thích chí. Nó loay hoay tìm trong cặp xem có gì đó để mời lại hai đứa bạn này không. Nhưng nó tìm mãi mà chẳng có gì cả, nên chỉ có thể cười trừ, ngỏ ý:

- Bánh ngon lắm. Ngày mai mình mang đồ lên rồi tụi mình cùng ăn nhé.

- Ui đừng khách sáo. Cứ thoải mái đi.

Quý phẩy tay, nhưng bị Minh đẩy ra ngay:

- Quyền đã có lòng thì tụi mình cũng có dạ vậy! Để mai mình mang dao sẵn nhé!

Ba thằng nhăn mặt cười khanh khách.

Minh chợt nhận ra, lớp phó học tập ngồi ngay sau nó cả nửa học kỳ này cũng không nhàm chán như nó tưởng.