Đối phó với phản quân của Dự Vương, Lăng Nhữ Thành trước binh hậu lễ, sau khi mai phụ phản quân, ông ấy lại phái sứ thần đến đại doanh của phản quân một chuyến, thông báo Hoa Dương trưởng công chúa muốn đàm phán hòa bình với hắn ta.
Màn đêm buông xuống, trong doanh trướng của Dự Vương, Cảnh Vương, chủ soái Quách Kế Tiên đều ở đây.
Vừa mới chịu một trận thua, vẻ mặt của Quách Kế Tiên cứng lại, sắc mặt của Cảnh Vương cũng khó nhìn, Dự Vương thì bị dọa sợ.
Mấy ngày trước đại quân đánh đâu thắng đó, Dự Vương nằm mơ đều là bản thân ngồi lên ngai vàng, nhưng hôm nay thảm bại, mộng đẹp của Dự Vương thoáng chốc biến thành ác mộng.
Sau khi sứ thần của triều đình rời khỏi, Dự Vương nhìn công văn trong tay, hai con mắt bị thịt của cả khuôn mặt chèn tới sắp biến thành hai sợi chỉ lén lút liếc nhìn Cảnh Vương, tuy hắn ta cái gì cũng không nói, nhưng ý rút lui đã thể hiện ra rõ ràng.
Cảnh Vương phát ra một tiếng cười nhạt: “Hiền chất hẳn là cho rằng, Thích thái hậu thật sự chịu tha cho ngươi?”
Dự Vương lẩm bẩm nói: “Trên văn sách này viết rõ ràng, bà ấy dám nuốt lời, chẳng phải là khiến bách tính thiên hạ khinh bỉ?”
Cảnh Vương: “Hiền chất thật sự quá ngây thơ, Thích thái hậu quen dùng loại thủ đoạn này, hiền chất tin hay không, ngươi thật sự đầu hàng rồi, Thích thái hậu đương nhiên sẽ ở trước mặt các đại thần làm bộ làm tịch, nhưng đám văn thần đó sẽ dùng nước bọt mắng chết ngươi nhấn chìm ngươi, sẽ dùng cái lưỡi ba tấc bất lạn của bọn họ khẩn cầu Thích thái hậu trị tội của ngươi, đến lúc đó, Thích thái hậu có bậc thang, bà ấy sao lại chừa lại đường sống cho ngươi?Mặc cho bên ngoài bảo vệ ngươi, cũng sẽ giam cầm ngươi, nhìn lại đều không cần bà ấy đích thân động tay, ra hiệu ngậm cho người ở dưới làm chút thủ đoạn, liền có thể tiễn ngươi đoàn tụ với phụ tử tiên đế.”
Dự Vương: …
Hắn lại nhìn sang Quách Kế Tiên.
Quách Kế Tiên đồng ý với ý kiến của Cảnh Vương, lúc này đầu hàng, có lẽ Dự Vương còn có một con đường sống, phản tướng này như hắn nhất định sẽ chịu kết cục chu di cửu tộc.
“Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, vương gia khồng cần phải lo lắng, dưới trướng vương gia vẫn còn mười bảy vạn đại quân, chỉ cần đánh tan mười vạn đại quân của Lăng Nhữ Thành, qua được Vũ ấp, thì có thể tiếp tục tiến về phía Bắc, có được Kinh Thành dễ như trở bàn tay.”
Trước tiên Quách Kế Tiên kiến nghị Cảnh Vương lui binh, lúc này đã không còn đường lui, đó chỉ có thể nghênh khó mà tiến lên.
Ở sâu trong nội tâm, Quách Kế Tiên cũng muốn thử giao chiến giữa hắn ta với Lăng Nhữ Thành, cuối cùng ai sẽ chết trong tay ai.
Dự Vương bị hai người thuyết phục rồi: “Vậy đàm phán hòa bình của ngày mai?”
Cảnh Vương: “Đàm phán hòa bình gì chứ, chẳng qua là việc mặt mũi thôi, Hoa Dương trưởng công chúa có thể khuyên ngươi đầu hàng, ngươi cũng có thể khuyên nàng ta cải tà quy chính. Nàng ta có lẽ là cốt nhục ruột thịt của tiên đế, nhưng tiểu hoàng đế thì chưa chắc, ngươi nói nàng ta chớ có vì người ngoại họ mà móc tim móc phổi, đem giang sơn của liệt tổ liệt tông dâng cho người khác.”
Mắt của Dự Vương sáng lên: “ Đúng vậy, nếu như nàng ta chịu truyền lệnh đại quân của Lăng Nhữ Thành đầu hàng với ta, vậy ta còn gì có thể sợ?”
Cảnh Vương: …
Đầu óc không bao nhiêu, ngược lại thật biết mơ mộng!
Huyện thành ở giữa núi Hổ Nhĩ và Vũ ấp, là một mảnh đất đai bằng phẳng bát ngát.
Buổi sáng hôm sau, Dự Vương thống lĩnh mười bảy vạn phản quan cùng với mười vạn đại quân do Lăng Nhữ Thành thống lĩnh, trực tiếp gặp mặt ở đây.
Hai quân cách nhau khoảng cách một dặm, ở giữa đã dựng một mui xe, bày một bàn trà hai cái ghế.
Bên đây Hoa Dương cưỡi ngựa, dẫn theo Trần Kính Tông, Lăng Nhữ Thành tiến về phía mui xe, Dự Vương bên đây cũng dẫn theo Cảnh Vương, Quách Kế Tiên tiến về phía giữa.
Rất nhanh, sáu người ở dưới mui xe chạm mặt.
Trần Kính Tông xuống ngựa trước, đến đỡ Hoa Dương.
Hoa Dương thì cao quý, Dự Vương thì quá mập, Quách Kế Tiên cũng đành đến đỡ hắn ta.
Dự Vương đứng vững rồi, hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Dương đã đi đến dưới mui xe, cả thân áo trắng càng hiện lên sự thanh lệ thoát tục của nàng, giống như Hằng Nga hạ phàm.
Dự Vương nghĩ thầm, tốt nhất Hoa Dương cũng không phải là cốt nhục ruột thịt của tiên đế, đợi hắn thành công, điều đầu tiên chính là sủng hạnh Hoa Dương.
“Nhiều năm không gặp, phong thái của muội muội vẫn tốt như thế.”
Đẩy Quách Kế Tiên ra, Dự Vương cười híp mắt đi về phía Hoa Dương.
Nàng nhớ Dự Vương lúc trước, tuy cũng mập, nhưng cũng chỉ là phú thái bình thường, trên mặt còn có thể nhìn ra vài phần phong thái của hoàng tử, sao lúc này lại mập thành một con heo rồi?
“Hài cốt của phụ hoàng chưa lạnh, vương huynh lại có thể vui tươi như vậy, có thể thấy huynh căn bản không để phụ hoàng vào trong mắt, khó trách dám khởi binh tạo phản.”
Dự Vương bị sự khinh bỉ xem thường trong mắt nàng làm cho sợ hãi, người cũng trở nên ngượng ngùng.
Thật ra từ nhỏ tới lớn, người ca ca này như hắn đã chưa từng ở trước mặt Hoa Dương thuận lợi ra oai của ca ca qua, mỗi lần gặp mặt, ánh mắt Hoa Dương nhìn hắn ta đều giống như nhìn một con châu chấu, xem thường khắc sâu vào trong cốt.
Dự Vương tuy không vui, thời gian dài rồi, lại cũng chẳng cảm thấy gì, ai khiến Hoa Dương xinh như tiên nữ vậy, ngay cả phụ hoàng trước mặt nàng cũng không có một chút uy nghiêm của hoàng đế.
Mới gặp mặt Dự Vương đã lép vế, Cảnh Vương cười nhạt một tiếng, nhìn Hoa Dương nói: “Tiên đế giữa lúc tráng niên chết không rõ nguyên nhân, Dự Vương vào kinh, chính là muốn đòi lại công đạo cho tiên đế.”
Hoa Dương nhìn về phía ông ấy, lạnh lùng nói: “Ta với Dự Vương nói chuyện, ngươi là thá gì, cũng dám xen miệng vào?”
Cảnh Vương: …
Dự Vương vội vàng giới thiệu: “Hoa Dương không được vô lê, đây là Cảnh Vương thúc.
Khi Cảnh Vương phong hiệu, Hoa Dương còn chưa ra đời, sao nàng nhận ra được.
Kiếp trước ngược lại Hoa Dương biết Cảnh Vương, khi Dự Vương bị bắt được đến kinh thành, luôn miệng nói là Cảnh Vương xúi giục hắn, chỉ là lúc đó Cảnh Vương đã tử trận rồi, lời khai của Quách Kế Tiên phía bên Cẩm Y vệ chỉ ra Dự Vương mới là chủ sử, Cảnh Vương chỉ là giúp đỡ Dự Vương tạo phản giống như các phiên vương khác, toàn bộ tịch thu gia sản phế trừ vương vị, phụ thuộc tông thất thì phế thành thường dân.
Nhưng đối với triều đình mà nói, Dự Vương, Cảnh Vương ai là chủ mưu khác biệt không lớn, ngoại trừ bản thân Cảnh Vương tử trận, kết cục của mấy vị vương gia khác đều là trảm đầu.
Lúc đó Hoa Dương bị đả kích liên tục bởi tin phụ hoàng băng hà, Trần Kính Tông tử trận, cả ngày ở trong phủ trưởng công chúa, nàng chỉ cần biết triều đình thắng phản quân bại rồi, những thứ khác cũng không quá để ý, đợi đến khi nàng hồi phục tâm trạng, người bên cạnh sợ dấy lên nỗi buồn vong phu của nàng, căn bản đều sẽ không đều cập đến trận phản loạn này.
Lúc này nhìn thấy Cảnh Vương, cao to uy vũ mặt lộ vẻ tinh quang, ngược lại Hoa Dương mơ hồ cảm thất, Dự Vương có thể thật sự bị Cảnh Vương khiêu khích.
Nhưng vậy cũng không quan trọng, bởi vì thắng bại của trận chiến này sớm đã rõ ràng, dưới sự sắp đặt trước của cha chồng mẫu hậu, kiếp này Dự Vương, Cảnh Vương chỉ sẽ bại nhanh hơn.
Duy nhất nàng phải làm làm, chính là bảo vệ tính mạng của Trần Kính Tông.
Căn bản không nhìn Cảnh Vương nhiều, Hoa Dương ngồi vào ghế, trực tiếp khuyên Dự Vương đầu hàng.
Dự Vương nghe xong, đợi Hoa Dương không nói nữa, hắn ta không chịu yếu thế nói: “Muội muội đừng bị Thích thái hậu, Trần Đình Giám che mắt nữa, dân gian sớm đã có câu chuyện tằng tịu của hai người bọn họ…”
Hắn ta mới nói đến đây, Trần Kính Tông đứng phía sau Hoa Dương đột nhiên xông lên, cách cái bàn, một quyền đấm vào trên khuôn mặt vô cùng mập mạp của Dự Vương.
Dự Vương hoàn toàn không có phản ứng, trực tiếp ngã xuống đất, chân ghế cùng với hai chiếc chân của hắn giơ cao lên trời.
Cảnh Vương ngây người, Quách Kế Tiên phản ứng lại trước, dồn sức rút dao nhỏ ở giữa eo!
Lăng Nhữ Thành cũng rút dao ra như vậy, ánh mắt thương tiếc nhìn Quách Kế Tiên: “Sớm đã nghe uy danh của Quách đệ, không ngờ rằng ta người lần đầu gặp gỡ, đã là tình hình như vậy.”
Quách Kế Tiên tránh ánh mắt của ông ấy, nhìn Dự Vương nắm lấy cánh tay của Cảnh Vương liên tục kêu thảm thiết, hắn ta cười khổ một tiếng, thu lại bội đao, rũ mắt nói: “ Nói nhiều vô ích, chiến trường gặp.”
Nói xong, hắn ta cùng với Cảnh Vương liên thủ đỡ thân thể mập mạp của Dự Vương lên lưng ngựa.
Trần Kính Tông cũng đỡ Hoa Dương lên.
Hoa Dương liếc nhìn thấy trên mu bàn tay của hắn dính máu.
Trần Kính Tông mới chú ý đến, đợi Hoa Dương ngồi vững, hắn tuỳ tiện cọ lên người.
Hoa Dương không có nói gì.
Nếu không có Trần Kính Tông kịp thời ra tay, trong miệng của Dự Vương chỉ nhổ ra càng nhiều lời dơ bẩn, trước đây đã hất nước bẩn lên người mẫu hậu và cha chồng, cũng sẽ khiến nàng và Trần Kính Tông cũng rơi vào hoàn cảnh khó coi như vậy.
Đàm phán giảng hoà hai bên đều là việc mặt mũi, xé rách thì xé rách, tiếp đến hoàn toàn dựa vào vũ khí nói chuyện!
Hai quân giao chiến, xe ngựa trưởng công chúa của Hoa Dương tạm thời trốn vào nội thành huyện Vũ Ấp.
Quách Kế Tiên đã lường được trước năm vạn viện binh của triều đình đã đuổi đến, vì vậy chịu qua một trận thua, lần này hắn ta đã chuẩn bị từ sớm, lại thêm binh bên đây của Lăng Nhữ Thành phải ít chừng khoảng bảy vạn, hai ngày trước, phản quân chiếm ưu thế.
Sau đó, hơn năm vạn binh mã của Đại Danh phủ tam phủ cuối cùng đuổi đến, tiền hậu giáp kích với đại quân của Lăng Nhữ Thành, đánh đến phản quân trở tay không kịp.
Sau khi chỉnh đốn, Quách Kế Tiên vẫn muốn phía Vũ Ấp tiếp tục tiến về phía Bắc, thế nhưng mấy lần thử nghiệm đều đổi lấy kết cục thất bại.
Lần này, không chỉ rất nhiều binh sĩ phản quân lần lượt đầu hàng quân doanh triều đình, ngay cả Dự Vương cũng bị dọa đến chán nản.
Cuối cùng Cảnh Vương chấp nhận đề nghị ban đầu của Quách Kế Tiên, rút binh, qua Hà Nam, Hồ Quảng, nhập Thục tạm lánh nạn.
Dự Vương không muốn đi, nhưng lời của hắn căn bản không có tác dụng, hoàn toàn trở thành tù nhân của Cảnh Vương, mỹ nhân cung nữ thái giám gì đều bảo lại hết.
Lăng Nhữ Thành đương nhiên phải dẫn binh truy sát.
Trước khi xuất phát, phò mã Trần Kính Tông chạy về huyện thành Vũ Ấp, đến trạm dịch Hoa Dương trú ngụ tạm thời, nói với nàng: “Đàm phán hòa bình bất thành, nàng cũng không cần phải ở lại đây nữa, đợi chút nữa dẫn theo Châu Cát bọn họ hồi kinh đi.”
Cả người hắn giáp sắt, thở hổn hển, trên mặt cũng đang chảy mồ hôi, cũng không định ở lại lâu, chỉ đợi Hoa Dương đồng ý hắn sẽ trở về quân doanh.
Hoa Dương bình tĩnh nói: “Các chàng khi nào khởi hành?”
Trần Kinh Tông: “Nghỉ dưỡng sức nhiều nhất một canh giờ.”
Hoa Dương nhìn về phía Châu Cát: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tiếp tục tuỳ quân.”
Châu Cát vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn ta không có chất vấn gì, đi ra chuẩn bị.
Trần Kính Tông khó có thể tin nhìn Hoa Dương: “Nàng còn muốn tuỳ quân?”
Hoa Dương: “Ta tuỳ quan là vì đàm phán hoà bình, cũng là thay đệ đệ mẫu hậu giám quân, để phấn chấn sĩ khí của các tướng sĩ, bây giờ trờ về, các tướng sĩ còn cho rằng ta sợ rồi, cho nên lâm trận bỏ trốn.”
Không đợi Trần Kính Tông mở miệng, Hoa Dương tiếp tục nói: “Ta biết chàng không muốn ta tuỳ quân chịu khổ, những khổ cực cần chịu ta cũng đã chịu qua hết rồi, sớm đã quen, ta ở lại, tương lại bình phản thắng lợi, ta còn có thể chia một phần công lao khiêm vinh quang, lúc này đàm phán hòa bình thất bại rồi thì đi, chán nản, há chẳng phải hiện ra ta rất vô dụng sao?”
Ánh mắt của Trần Kính Tông trở nên phức tạp: “Chỉ vì một phần vinh quang, nàng ngay cả nguy hiểm của chiến trường cũng mặc kệ sao?”
Hoa Dương nhìn hắn một cái, cười cười: “Không chỉ vì vinh quang, trước khi xuất phát không phải nói với chàng rồi, ta tuỳ quân, cũng là bởi vì lo lắng chàng, buộc phải tận mắt nhìn thấy nàng bình an mới yên tâm.”
Trần Kính Tông tin mới lạ, chẳng qua là nàng kiên trì muốn đi, không muốn tranh cãi với hắn, liền lấy lời ngon ngọt giả dối vừa nghe đã biết là giả để qua quýt với hắn.
Hắn tức đến nỗi ở nhà trên xoay vài vòng, đột nhiên nhìn về phía Ngô Nhuận luôn đứng bên cạnh: “Nàng ấy chưa từng trải qua nguy hiểm nơi chiến trường, cả gan làm loạn, ngươi không khuyên nhủ?”
Ngô Nhuận rũ mắt, khóe miệng lộ rõ ý cười: “Công chúa đối với phò mã thâm tình, nô tỳ tự biết ngăn cản không được, lại hà cớ nhiều lời.”
Trần Kính Tông: …
Chủ tớ hai người cùng ép hắn uống canh mê hồn đúng không?
“Các ngươi lui xuống trước, ta có lời muốn nói riêng với công chúa.”
Sau khi hết bực dọc, Trần Kính Tông đột nhiên nói.
Ngô Nhuận nhìn về phía công chúa, thấy công chúa gật đầu, liền dẫn theo Triều Vân, Triều Nguyệt đi ra.
Trần Kính Tông đóng cửa lại, quay người, đi thẳng đến trước mặt Hoa Dương.
Hoa Dương ngửi thấy mùi máu và mồ hôi trên người hắn, thậm chí còn có mùi của bụi đất, trộn vào nhau lộn xộn.
Nàng cầm khăn tay che mũi lại, ngẩng đầu trừng hắn.
Trần Kính Tông đột nhiên nắm lấy hai vai của nàng, nhẹ nhàng nhấc người lên.
Hoa Dương sợ hãi đến nỗi khăn tay trong tay cũng rớt, nỗ lực duy trì khoảng cách giữa hai người, không để máu trên áo giáp của chàng làm bẩn váy trắng của bản thân.
“Chàng làm cái gì?” Nàng tức giận hỏi.
Trần Kính Tông nhìn khuôn mặt trắng nõn tựa hoa mẫu đơn của nàng, cổ họng luận động, khàn giọng nói: “Nàng vì ta, ngay cả nguy hiểm bên ngoài cũng không sợ, còn sợ chút bẩn này?”
Hoa Dương: “Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau!”
Trần Kính Tông: “Ta mặc kệ, nàng chỉ cần nói hồi kinh hay không, nàng không hồi, ta sẽ bị sự thâm tình của nàng làm cho cảm động, một khi ta cảm động, sẽ nhịn không được hôn nàng.”
Nói xong, hắn từ từ ghé sát vào mặt của Hoa Dương.
Hoa Dương sử dụng hết sức lực toàn thân đẩy hắn.
Trần Kính Tông trực tiếp ôm người vào trong lòng, ôm chặt hai vai của nàng: “Hỏi nàng thêm lần cuối, có hồi không?”
Hoa Dương đã mặc kệ chiếc đầm trên người, nhìn vào đôi mắt uy nghiêm của hắn, lại nhìn khuôn mặt bụi bẩn của hắn, Hoa Dương cắn răng, coi thường cái chết nhắm mắt lại: “Chàng muốn hôn thì hôn đi, nói chung ta sẽ không quay về.”
Trần Kính Tông: …
Hắn thật sự muốn hôn, nhưng cũng sợ nàng sẽ nôn, sau này không chịu cho hắn nữa.
Trận này, hắn hoàn toàn bại trong tay nàng.
Nếu đã thuyết phục không được nàng, Trần Kính Tông chỉ có thể lưu lại ở huyện thành thêm một lúc, đợi Hoa Dương dẫn Triều Vân, Triều Nguyệt ngồi lên xe ngựa, Trần Kính Tông mới cưỡi ngựa đi bên cạnh, cùng nàng đi về phái doanh trại của đại quân.
Mới là buổi chiều không lâu, mặt trời chói chang, cỏ dại trên mặt đất đều ỉu xìu.
Trên mặt lại có mồ hôi chảy xuống, Trần Kính Tông cũng lười lau đi, chỉ nhìn về hướng cửa sổ xe của nàng.
Công chúa được yêu chiều không gì sánh được, đột nhiên không sợ cực khổ cũng phải tùy quân, Trần Kính Tông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Nàng đúng là có chút bản lĩnh quái dị, dường như có thể không cần đoán cũng biết, đương nhiên không phải chuyện gì cũng đều như vậy, ví dụ nếu như nàng từ sớm đã có thể biết trước được hắn là ai, ban đầu sẽ không đồng ý chỉ hôn của thái hậu.
Trần Kính Tông chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trước kia, đoán rằng bình phản lần này chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện lớn, một chuyện lớn mà nàng không tiếc uỷ khuất bản thân cũng muốn thay đổi.
Ai đáng để nàng phải như thế?
Trong đầu của Trần Kính Tông, liên tiếp xuất hiện mấy khuôn mặt, có già có trẻ.