Trung tuần tháng 12 âm lịch, cuối cùng đại quân cũng khải hoàn về kinh.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, trời xanh ngàn dặm, bầu trời như vừa mới được gột rửa qua. Tân đến trẻ tuổi đích thân dẫn theo văn võ bá quan đến tận ngoài thành nghênh đón.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Lăng Nhữ Thành, Hoa Dương ngồi trên xa giá của Trưởng Công chúa đi đầu tiên.
Xa giá dừng hẳn, Ngô Nhuận đi về phía trước xe, đỡ Trưởng Công chúa bước xuống.
Ánh mắt của tân Đế đã nhìn về phía xa giá từ sớm. Khi nhìn thấy tỷ tỷ mặc một bộ y phục màu tím nhạt bước xuống, gương mặt trắng hồng của tỷ tỷ gầy hơn vài phần so với khi rời kinh, hắn liền nghĩ đến sự cực khổ nguy hiểm trên chiến trường. Tân Đế lại đau lòng thay cho tỷ tỷ. Nếu như hắn lớn hơn một xíu, có thể ngự giá thân chinh, vậy thì tỷ tỷ đã không phải chịu khổ như vậy rồi.
Hắn ta bước nhanh về phía trước.
Mặc dù bọn họ đều là con cái của Tiên đế, nhưng vì thân phận khác nhau mà thời gian để tang của mỗi người cũng khác nhau.
Giống như Hoa Dương, nàng là nữ nhi đã được gả ra ngoài, cần để tang phụ hoàng 1 năm.
Tân Đế thân là nhi tử, đúng ra cần để tang ba năm, nhưng vì bây giờ hắn là Quân vương một nước, làm sao có thể bỏ bê quốc sự những ba năm được. Thế nên tân Đế để tang Tiên đế đều là lấy ngày thay cho tháng, chỉ cần để tang 27 ngày là đủ rồi.
Tân Đế đã hết kỳ để tang nên hôm nay hắn ta mặc một bộ long bào màu xanh nhạt, mặt mày như ngọc, dáng người cao cao, cũng gần như cao ngang Hoa Dương.
Hoa Dương cảm thấy như nhìn thấy hình bóng phụ hoàng và mẫu hậu ở trên người của đệ đệ. Bất luận là dáng người hay dung mạo, Hoa Dương cũng chưa nhìn thấy được mấy vị công tử tuấn tú hơn được đệ đệ nhà mình.
“Đệ đệ cao lên rồi, mặc bộ long bào này rất đẹp.”
Quan viên đứng cách hai người rất xa, Hoa Dương sờ vai đệ đệ nói, giọng nói vừa tán thưởng vừa cảm động.
Nếu như không phải do kiếp trước đệ đệ làm ra vài chuyện hồ đồ. Vậy thì tâm trạng của Hoa Dương bây giờ sẽ càng kích động vui vẻ hơn nữa, nàng chỉ cảm thấy đệ đệ của bản thân không có xíu khuyết điểm nào cả!
"Tỷ tỷ gầy đi rồi.” Tân Đế cẩn thận đánh giá tỷ tỷ một lát, sau đó nói với giọng tràn đầy quan tâm: “Ngày ngày phải phơi sương phơi gió, da mặt tỷ tỷ cũng thô ráp đi rồi.”
Hoa Dương:......
Nàng vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhắc nhở đệ đệ đi an ủi Lăng Nhữ Thành và các tướng sĩ trước.
Tân Đế đã chuẩn bị sẵn sàng để đến an ủi chúc mừng các tướng sĩ từ sớm. Hắn tạm thời rời khỏi chỗ tỷ tỷ, bước từng bước khoan thai nhẹ nhàng về phía Lăng Nhữ Thành.
Hắn đi rồi, Trần Đình Giám và các Các lão thân là những người đứng đầu bá quan tiến lên phía trước hành lễ với Trưởng Công chúa.
Hoa Dương nói một câu “Miễn lễ”. Ánh mắt nàng rơi xuống người bố chồng nàng.
Đại quân về muộn nhưng tin báo thì đã được báo về kinh thành từ lâu. Trần Đình Giám chắc chắn đã biết tin Dự Vương và các phiên vương giơ tay chịu trói. Lão Tứ nhà chúng ta cũng lập được vài chiến công hiển hách trên chiến trường, nên ông cũng không có gì cần lo lắng nữa, nét mặt vẫn hiền hòa nhã nhặn như cũ, bộ râu dài đến ngực cũng được chỉnh cho ngay ngắn gọn gàng.
“Trận chiến này chúng ta có thể đánh thuận lợi đến vậy, thì ngoài nhờ tài dụng binh của Lăng đại soái ra thì còn nhờ sức Trưởng Công chúa đã cổ vũ sĩ khí nữa, chuyện này cũng không thể xem nhẹ được.”
Trần Đình Giám hơi cúi người, nói lời khen ngợi.
Hoa Dương cười cười: “Trần Các lão quá khen rồi, ta đâu có làm gì đâu, tất cả đều là nhờ công lao của tất cả các tướng sĩ.”
Khung cảnh bây giờ không hợp để nàng dùng thân phận con dâu xưng hô với Trần Đình Giám.
Nói xong, nàng đi cùng với bá quan đến đứng phía sau lưng đệ đệ, nhìn đệ đệ ung dung nói chuyện với từng vị tướng sĩ, sau đó khao thưởng hơn mười mấy vạn đại quân.
Đến khi quay lại xa giá, Hoa Dương mới gọi Triều Vân đem chiếc gương nhỏ trong xe đến. Nàng vừa tự soi gương vừa cau mày hỏi nha hoàn bên cạnh: “Hoàng thượng nói mặt ta thô ráp đi rồi, các ngươi nói cho ta nghe, có phải thật không?”
Triều Vân, Triều Nguyệt:.......
Hoàng thượng sao có thể nói như vậy cơ chứ!
"Công chúa đừng gấp. Hoàng thượng chỉ là do quan tâm ngài quá mức mà thôi. Nếu như chỉ nói ngài gầy đi rồi thì nghe có vẻ không quan tâm cho lắm, nên mới cố gắng nghĩ ra gì khác để nói. Ngài nghĩ mà xem, cả đoạn đường ngài đều ngồi trên xa giá, không thì cũng là ở trong doanh trướng, tính ra cũng chẳng có bao nhiêu ngày là phải ra ngoài phơi gió phơi sương, vậy thì da làm sao mà thô ráp đi được.”
“Đúng vậy, lần này chúng ta đi còn đem theo một hộp kem dưỡng đi theo, vẫn được sử dụng rất đều đặn, nếu Công chúa không tin thì có thể tự mình sờ thử xem, da mặt người còn mềm mại mọng nước hơn so với quả vải mới lột vỏ nữa.”
Hoa Dương bán tín bán nghi.
Triều Vân cười, nhỏ giọng nói: “Chúng nô tì nói không có ích, buổi tối về người hỏi thử Phò mã thử xem.”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hai nàng ấy, nhưng mà nàng cũng chịu buông chiếc gương xuống.
Đại quân lưu lại bên ngoài thành, chúng tướng lĩnh đi theo tân đế vào trong cung dự yến tiệc, lĩnh thưởng.
Hoa Dương đi đến cung Càn Thanh gặp mẫu hậu.
Thích Thái hậu đợi nàng đã lâu, mẫu nữ lâu lắm không gặp, chắc chắn sẽ cùng nhau ngồi xuống tâm sự đủ điều.
Hoa Dương không hề đề cập đến việc bản thân phải chịu bao nhiêu cực khổ trên suốt quãng đường, nàng chỉ nói đến chiến sự, bao gồm cả hơn vạn tướng sĩ được an táng ở núi Ngũ Đóa.
Thích Thái hậu thở dài nói: “Đây đều là nghiệt do Dự Vương, Cảnh Vương và các phiên vương khác tạo thành. Nếu như bọn họ an phận thủ thường, vậy thì các tướng sĩ triều ta hà tất phải tự mình chém giết mình như vậy.”
Hoa Dương nhớ lại kết cục của tất cả các vị vương bị phế truất ở Hà Nam của kiếp trước, mới hơi hơi giải được nỗi tức giận.
Thích Thái hậu: “Phò mã có bị thương không?”
Hoa Dương: “Chàng ấy bị chém vài đao, nhưng mà tất cả đã được chữa trị khỏi trên đường đi rồi, mẫu hậu đừng quá lo lắng.”
Nụ cười của Thích Thái hậu biến mất: “Nghe giọng điệu của con kìa, lạc quan thật đấy.”
Hoa Dương nhớ lại những lúc Trần Kính Tông giở thói vô lại, nàng hừ một tiếng.
Mấy ngày Trần Kính Tông bị thương, nàng cũng thấp thỏm lo lắng từng ngày, hắn chỉ cần xuýt xoa một tiếng thôi nàng cũng ngó qua xem thử. Sau này nàng phát hiện ra có rất nhiều lần đều là do hắn giả bộ mà thôi, Hoa Dương cũng lười quan tâm tới hắn nữa.
"Mẫu hậu, gần đây tình hình trong cung thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn cả, việc triều chính đều có Trần Các lão đứng ra giúp giải quyết, mọi thứ đều được làm ổn thỏa cả. Không lâu trước đây Lễ bộ có gửi lên một số tên niên hiệu, đệ đệ con đã chọn tên là “Niên Hựu”. Qua năm mới là sẽ dùng.”
Mỗi triều đại, khi Hoàng đế lên ngôi hầu như đều đổi niên hiệu, lúc đó bách tính sẽ gọi tân Đế là Niên Hựu Đế.
Hoa Dương nhớ lại, kiếp trước đệ đệ của nàng cũng dùng niên hiệu này, nhưng chắc chắn lần này nàng sẽ không để mọi chuyện phát sinh ở năm Niên Hựu thứ 3 giống như kiếp trước đâu.
Đến khi yến tiệc mừng công kết thúc, Niên Hựu Đế mới dẫn Trần Kính Tông, Thích Cẩn đến cung Càn Thanh thỉnh an Thích Thái hậu.
Bởi vì Nguyên Hữu Đế còn nhỏ tuổi nê Thích Thái hậu tạm thời cũng ở cùng Niên Hữu Đế ở cung Càn Thanh. Đến khi nào Niên Hựu Đế đủ 18 tuổi tổ chức đại hôn bà mới dọn ra.
Trần Kính Tông là con rể của Thích Thái hậu, Thích Cẩn là điệt tử bên nhà mẹ của Thích Thái hậu. Hai người đều là hai vị chỉ huy trẻ tài giỏi, tiền đồ rộng mở, cũng đều lập được chiến công trong trận chiến lần này.
Thích Thái hậu rất vui mừng khôn xiết, cổ vũ mỗi người vài câu.
Thái hậu để Thích Cẩn về phủ trước, giữ lại nữ nhi và nữ tế lại, nhìn Hoa Dương nói: “Phò mã chinh chiến trên sa trường, chắc chắn người nhà rất nhớ mong, đợi lát nữa con hãy theo Phò mã về Trần phủ trước, làm tròn chữ hiếu của phận làm con rồi hãy quay về phủ Công chúa để tang sau.”
Trần Kính Tông vội vàng nói chuyện để tang của Tiên đế quan trọng hơn, bọn họ không về qua phủ cũng không sao cả.
Biết hắn chỉ nói lời khách sáo, nên nàng trực tiếp đồng ý với mẫu hậu, sau đó nói thêm vài câu với đệ đệ rồi cùng Trần Kính Tông xuất cung.
Trần Kính Tông cùng nàng lên xe ngựa.
Quan võ triều ta khi có tang sự thì cũng không có quá nhiều thủ tục rườm rà, nhưng vẫn có một số lễ pháp phải tuân theo trong thời gian để tang giữ hiếu. Ví dụ như khi nãy trong yến tiệc, Trần Kính Tông không ăn thịt uống rượu giống như những người khác.
Trần Kính Tông: “Không phải thăng quan tiến chức thì là thưởng bạc, ta còn trẻ như vậy mà đã được Tiên đế phá lệ phong làm chỉ huy sứ, chức quan như vậy đã đủ cao rồi. Thế nên Hoàng thượng thưởng cho ta 3200 lượng bạc trắng.”
Hoa Dương: “Chàng lập được công lao như vậy cũng là nhờ công nhị lão dạy dỗ, lát nữa về nhà chàng đừng quên hiếu kính với nhị lão đó.”
Trần Kính Tông: “Nói như vậy thì chức chỉ huy sứ mà ta có còn là nhờ nể mặt mũi của nàng đấy, vậy ta có cần hiếu kính luôn với nàng hay không?”
Hoa Dương: “Được đó, chàng hiếu kính nhị lão 1000 lượng, hiếu kính ta 1000 lượng, số tiền còn lại chàng tự giữ đi.”
Trần Kính Tông: “Mọi người đều nói nam nhân có tiền sẽ trở nên hư hỏng, nàng để lại cho ta nhiều tiền như vậy, không sợ ta làm chuyện có lỗi với nàng hay sao?”
Hoa Dương: “Chỉ cần chàng không sợ bị ăn đánh thì ta tùy chàng thích làm gì thì làm.”
Lông mày Trần Kính Tông nhếch nhếch lên: “Chịu đánh là được hả? Ta còn tưởng nàng sẽ bỏ ta luôn chứ.”
Hoa Dương: “Cụ thể trừng phạt như thế nào thì còn xem xem chàng có lỗi với ta lớn đến mức nào nữa.”
Trần Kính Tông kéo nàng ôm vào lòng, hôn một cái: “Chuyện mà cả đời này ta có lỗi với nàng nhất có lẽ là sự không để tâm khi chúng ta mới thành hôn rồi.”
Hoa Dương lườm hắn một cái rồi nhàn nhạt nói: “Chàng mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ nói câu cả đời có phải là hơi sớm không?”
Trần Kính Tông: “Được, đợi khi chúng ta già tới 70 80 tuổi rồi lại tính sổ một thể sau.”
Hoa Dương cũng không phủ nhận, nàng lấy khăn tay lau lau chỗ mặt mà hắn vừa hôn.
Nàng vừa lau xong, Trần Kính Tông lại hôn nàng thêm một cái nữa.
Hoa Dương nhịn, nàng nhớ lại lời đệ đệ, rồi từ tốn nói: “Chàng đúng thật là không để tâm gì cả, gần đây da mặt ta bị gió thổi làm khô ráp đi rất nhiều, thế mà chàng vẫn hôn được.”
Trần Kính Tông ngơ ngác, hắn nhìn da mặt trắng nõn mịn màng của nàng, hắn sờ sờ mặt nàng: "Thô ráp chỗ nào đâu?”
Hoa Dương không trả lời.
Trần Kính Tông chỉ coi như nàng đang đang lo lắng lung tung: “Da mặt nàng như này mà gọi là thô ráp, vậy thì da của đám binh sĩ chúng ta chẳng phải là ngang với vỏ cây hay sao?”
Hoa Dương nhìn nhìn da mặt hắn, sau đó nàng giơ tay sờ thử, nàng lập tức tỏ ra ghét bỏ hẳn.
Trần Kính Tông:........
Năm ngoái Tam ca có tặng cho hắn hai lọ kem dưỡng, hắn đã dùng hết lâu rồi. Năm nay sinh thần hắn ở bên ngoài, cũng không biết liệu Tam ca có chuẩn bị sẵn cho hắn hay không.
Khi về đến Trần gia, Trần Đình Giám lại dẫn theo một nhà lớn bé đi ra tiếp đón cô con dâu có thân phận tôn quý.
Hoa Dương chào hỏi mọi người một lượt, sau đó nói với Trần Kính Tông: “Chàng ở lại với phụ thân mẫu thân thêm một lát đi, ta về Tứ Nghi Đường trước.”
Mặc dù đúng như Trần Kính Tông từng nói, hai người bọn họ đã từng lén ăn đồ tanh trong khi để tang lão thái thái, nhưng khi đứng trước mặt Trần gia, Hoa Dương vẫn cần phải giữ lễ mà nàng cần phải có trong tang kỳ.
Trần Kính Tông gật đầu, hắn tiễn nàng về Tứ Nghi Đường, sau đó quay lại Xuân Hòa Đường với người nhà.
Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đều đã gặp qua khi còn ở trong cung rồi, thế nên bây giờ người ở Xuân Hòa Đường nhớ mong Trần Kính Tông nhất có lẽ là Tôn thị.
Tôn thị kéo tay của nhi tử, chỉ thiếu điều muốn lột luôn y phục của hắn ra để kiểm tra xem liệu hắn có bị thương chỗ nào hay không.
Tôn thị vừa lau khóe mắt vừa nói: “Con ra ngoài một chuyến mà có thể kiếm về cho lão nương đây 1000 lượng bạc về nhà, ta vui mừng quá mà thôi!”
Trần Kính Tông: “Vậy thì người mừng hụt rồi, thực ra ta cũng không hề có ý định đem ngân lượng hiếu kính với người đâu. Đây là do Trưởng Công chúa cứ bắt ta làm tròn chữ hiếu này đấy.”
Tôn thị đánh một cái vào mông hắn!
Trần Kính Tông nhân cơ hội này ngồi về bên cạnh Tam ca Trần Hiếu Tông.
Mấy đứa nhỏ Uyển Nghi đều ngồi nhìn hắn cười. Chuyện này hiếm gặp biết bao, Tứ thúc lớn như vậy rồi mà còn bị tổ mẫu đánh đòn.
Tiếng cười ngừng lại, Trần Đình Giám mới mở miệng nói: “Được rồi, bình an quay về là tốt rồi, Trưởng Công chúa còn đang đợi con đấy, mau mau quay về đi.”
Tôn thị không nỡ xa nhi tử, nhưng cũng không nói gì cả. Trưởng Công chúa vẫn đang trong thời gian giữ hiếu. Nữ nhi mất phụ thân làm người ta thấy thương xót.
Trần Kính Tông gật gật đầu, trước khi rời đi còn âm thầm nhìn hai vị huynh trưởng một cách ẩn ý.
Đều là huynh đệ ruột thịt, ai mà nhìn không hiểu ý mà hắn muốn nói chứ?
Trần Kính Tông đón Hoa Dương quay trở lại chính viện thì đã thấy Phú Quý đang đứng đó ôm hai cái hộp trong lòng rồi.
Trần Kính Tông nhận lấy, để lên xe.
"Đây là cái gì vậy?” Hoa Dương hiếu kỳ hỏi.
Trần Kính Tông: “Quà sinh thần của đại ca và tam ca tặng ta.”
Hắn mở lần lượt từng cái hộp.
Trần Bá Tông tặng hắn một cuốn binh thư, Trần Hiếu Tông tặng hắn hai hũ kem dưỡng.
Trần Kính Tông ghét bỏ nói: “Tam ca thật kì lạ, bản thân hắn thích mấy cái thứ đồ giống nữ nhân này thì cũng chẳng ai nói gì, giờ lại còn muốn ta học theo hắn nữa.”
Hắn dùng giọng điệu nói chuyện như thể cả đời cũng sẽ không động vào, Hoa Dương nhớ lại, hình như quả thật là cảm giác sờ vào da trên người hắn và da trên mặt hắn là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Nàng cười cười: “Đợi sau này tam ca già đi, có lẽ sẽ vẫn giữ được vẻ anh tuấn và nét phong độ giống như phụ thân vậy, còn chàng có lẽ sẽ giống cái cây già cỗi nhăn nheo thôi.”