Đến trung tuần tháng mười, vết thương ở vai phải của Trần Kính Tông đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ dài một tấc.
Hoa Dương quan sát vết sẹo của hắn, Trần Kính Tông bật cười.
Hoa Dương: “Chàng cười gì?”
Trần Kính Tông: “Cười là vì trên người của ta có ít nhất mười vết sẹo lớn nhỏ nhưng vết sẹo này vinh quang nhất.”
Hoa Dương không hiểu: “Sao lại vinh quang?”
Trần Kính Tông: “Thứ nhất, nó là vết thương do cây thương Thẩn Uy Liệt Thủy của Tần Đại tướng quân gây ra, những người khác bị nó đâm vào đều đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Hoa Dương:...
Cho nên, cho dù Tần Đại tướng quân vừa tặng quà lại giỏi nịnh hót không ra dáng quân tử nhưng Trần Kính Tông vẫn khâm phục ông ấy từ tận đáy lòng, ngay cả việc bị cây thương của Đại tướng quân đâm cũng cảm thấy kiêu hãnh.
Trần Kính Tông: “Thứ hai, các vết thương khác chỉ đổi được vài giọt nước mắt của nàng nhưng vết thương này lại đổi được hẳn một câu si tình của nàng.”
Hắn đã thấy Trưởng công chúa khóc mấy lần rồi nhưng đó là lần đầu tiên nghe nàng nói lời ngọt ngào.
Hoa Dương không chịu nổi mỗi khi hắn nhắc đến việc này, lập tức đẩy hắn ra: “Ai si tình gì với chàng chứ? Ta là công chúa, chàng là phò mã, chàng vốn chính là người của ta, sự thật mà thôi, sao có thể gọi là si tình được?”
Trần Kính Tông: “Phò mã thì có thể bị hưu nhưng nàng nói trước mặt Hoàng thượng và các đại thần nội các rằng ta là người của nàng, còn không tiếc vì vậy mà xung đột với Thủ phụ và Tần Đại tướng quân, cho dù sau này nàng có mới nới cũ, thích người khác thì liệu nàng có ngượng không nếu hưu ta? Một khi đã nói lời ấy ra thì nàng chỉ còn nước bạc đầu giai lão với ta mà thôi, không phải si tình thì là gì?”
Toàn là những lý luận sứt sẹo, Hoa Dương che tai lại.
Trần Kính Tông kéo nàng nằm xuống, vui vẻ hôn nàng, hôn từ hàng mày chau lại đầy ghét bỏ của Trưởng công chúa, hôn tới gương mặt đỏ hồng của nàng, cuối cùng là cánh môi nói năng rất cứng miệng nhưng cánh môi lại mềm mại ngọt ngào của nàng.
...
Sau khi vết thương bình phục, Trần Kính Tông lại bắt đầu kiếp sống bôn ba đi sớm về trễ.
Mùa đông năm nay rất lạnh, gió bấc gào thét, hắt nước ra ngoài trời, nước sẽ lập tức kết băng trong nháy mắt.
Trời lạnh, Hoa Dương không thích đi ra ngoài, hầu như toàn là mẹ chồng, hai chị dâu và cô mẫu, cữu mẫu tới thăm nàng, dù vậy, Hoa Dương vẫn bị cảm lạnh một lần. Nửa đêm, nàng bị sốt, bản thân nàng vẫn ngủ mê man, Trần Kính Tông phát hiện ra, tới khi Hoa Dương tỉnh lại thì lang trung trong phủ Trưởng công chúa đã ngồi bên giường bắt mạch cho nàng qua lớp rèm lụa.
“Đây là bệnh phong hàn, ta kê một đơn thuốc, lát nữa cho Trưởng công chúa uống một bát, đợi xem sáng mai có hạ sốt hay không.”
Ngô Nhuận theo lang trung đi sắc thuốc.
Triều Vân bưng một bát nước ấm đến, Trần Kính Tông nâng Hoa Dương dậy, đút cho nàng uống.
Hoa Dương mê man, toàn thân không còn sức lực, hỏi xem giờ là lúc nào rồi lại ngủ thiếp đi.
Nàng không có tinh thần, Trần Kính Tông không ép nàng nói chuyện, chờ thuốc được sắc xong bưng tới, hắn lại đút từng muỗng cho nàng, dỗ nàng đang mơ màng ngoan ngoãn uống hết cả chén thuốc.
Đêm đó, Hoa Dương hết toát mồ hôi rồi lại thấy ớn lạnh, Trần Kính Tông gần như thức trắng đêm, liên tục trông chừng nàng.
Hoa Dương ngủ liền một mạch tới ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao. Lúc tỉnh dậy, nàng thấy Trần Kính Tông bình thường đáng lẽ ra đã đi mất dạng từ lâu vẫn còn nằm ở mé ngoài, mặc nguyên áo ngủ thiếp đi.
Hoa Dương mới cựa mình, Trần Kính Tông lập tức tỉnh giấc, không nói gì vội, lo kiểm tra trán của nàng trước.
“May quá, hết sốt rồi.” Trần Kính Tông bỏ tay xuống, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Người bôn ba sớm hôm là ta, ngày nào nàng cũng được chăm nom cẩn thận ở trong nhà, sao lại ốm được?”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Chuyện thế này làm gì có lý lẽ gì, thể chất giữa người và người vốn khác nhau.
Bốn đại nha hoàn lại hầu Trưởng công chúa, lau mồ hôi ban đêm đổ ra dính nhơm nhớp, thay quần áo mới sạch sẽ, dễ chịu, thay luôn cả bộ chăn đệm mới.
Hoa Dương vẫn cảm thấy uể oải, sau khi bắt mạch, lang trung lại kê cho nàng một bài thuốc tương đối ôn hòa.
Trần Kính Tông ngồi bên giường ăn sáng với nàng.
Hoa Dương: “Bên cạnh ta có rất nhiều người, chàng tới Vệ Sở đi, không cần cố ý ở đây chăm sóc cho ta.”
Trần Kính Tông: “Ta đã sai người đi xin nghỉ cho ta rồi, Vệ Sở cũng không có chuyện gì quan trọng cả.”
Hoa Dương không khuyên nữa.
Uống thuốc xong, nàng lại ngủ một giấc nữa, tới khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ sáng trưng, Trần Kính Tông ngồi dưới nền nhà trống bên ngoài trướng cầm một quyển binh thư trong tay.
Hoa Dương nằm yên, lặng lẽ nhìn hắn.
Đời trước mùa đông này, nàng cũng bị phong hàn một lần nhưng vì không phải ốm nặng nên nàng không nhớ rõ bị vào lúc nào.
Nhưng nàng nhớ, lúc đó bên cạnh nàng chỉ có Ngô Nhuận và bốn đại nha hoàn, nàng không cho người ra báo tin vào cung hay Trần phủ nên hai bên đó không có ai tới thăm.
Về mặt lý thuyết, Ngô Nhuận và bốn đại nha hoàn đã ở bên nàng từ nhỏ, chẳng khác gì một nửa người nhà, có họ ở bên hỏi han ân cần đáng ra cũng đủ rồi.
Thế nhưng, khi Hoa Dương ốm yếu nằm trên giường, nàng cảm thấy rất cô đơn.
Hồi nhỏ bị ốm, phụ hoàng, mẫu hậu đều sẽ tới thăm, đệ đệ biết đi rồi cũng sẽ ở bên giường trông nom nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng đầy chờ mong.
Sau khi nàng xuất giá, cả nhà cha chồng rất cung kính với nàng, nếu nàng ốm thì đó là một chuyện lớn bằng trời ở Trần gia, mẹ chồng và hai tẩu tử nhất định phải ngày ngày đến thăm.
Đôi khi, Hoa Dương cũng chê phiền, không thích những chuyện xã giao vô bổ nhưng khi chuyển sang phủ Trưởng công chúa, một năm cũng chẳng có mấy dịp xã giao như vậy, nàng lại cảm thấy quạnh quẽ.
Lại càng miễn bàn tới Trần Kính Tông, bất kể lúc đó tình cảm phu thê của hai người nhạt nhòa cỡ nào, hễ nàng bị ốm, Trần Kính Tông nhất định sẽ trông nom nàng như bây giờ.
Có lẽ là nàng nhìn hắn chăm chú quá lâu nên Trần Kính Tông bỗng nhiên nhìn lên giường.
Hoa Dương bèn kéo chăn cao lên, len lén lau nước mắt.
Trần Kính Tông để sách xuống, vén rèm lên, ngồi xuống, phát hiện ra khóe mắt Trưởng công chúa hơi đỏ.
Trần Kính Tông hiểu, lúc ốm, người ta sẽ yếu đuối hơn bình thường, đừng nói nàng, ngay cả hắn hồi ở Lăng Châu, mỗi lần bị đau đầu hay bị sốt cũng thấy nhớ gia đình ở kinh thành.
Bây giờ hắn không vậy nữa nhưng nàng thì vẫn luôn yếu ớt như vậy, hơn nữa phụ hoàng lại đã mất rồi, chỉ còn hai người thân nhất ở trong cung thì ai cũng bận rộn.
“Chờ nàng khỏe lên, ta vào cung với nàng.” Trần Kính Tông xoa đầu nàng.
Hoa Dương nhắm mắt lại, một lát sau, nàng ôm cánh tay của hắn.
Trần Kính Tông thoáng khựng lại, nhanh tay xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh nàng.
Trưởng công chúa lập tức dịch người lại gần, dán cả người lên người hắn.
...
Tới khi Hoa Dương khỏi ốm, sự uy nghi xưa nay của Trưởng công chúa lại khôi phục như cũ, không còn đỏ hoe bờ mi chủ động rúc vào lòng phò mã gia nữa.
Trần Kính Tông hơi tiếc nuối nhưng cũng chỉ tiếc một chút xíu thôi, dù sao hắn cũng thích Trưởng công chúa thường xuyên động một tí là trừng mắt với hắn, đấu khẩu với hắn hơn. Đêm đến, Trưởng công chúa cao quý, kiêu ngạo vào ban ngày chỉ có thể khóc dưới người hắn, đôi mắt đan phượng không thể dấy lên nổi sự oai nghiêm, cảm giác đấy còn vui vẻ hơn một cái ôm bất chợt của nàng gấp trăm ngàn lần.
“Ngày mai hưu mộc, ta và nàng vào cung ngồi một lát nhé.”
Sau đó, Trần Kính Tông vén những sợi tóc rối bám bên má nàng lại, hôn một cái.
Hoa Dương: “Không muốn đi, có phải đầu tháng đâu.”
Trần Kính Tông: “Đó là nhà nàng mà, đâu có ai quy định chỉ có đầu tháng mới được đi.” Rõ ràng lúc bị ốm, nàng nhớ người nhà nhưng khỏi rồi thì tính tình lại kỳ quặc trở lại.
Hoa Dương: “Mẫu hậu là người như vậy đấy.”
Trần Kính Tông: “Nàng cứ nói là nàng nhớ bà ấy, chẳng lẽ bà ấy lại không vui hay sao?”
Hoa Dương: “Sao chàng không nói những lời này với phụ thân?”
Trần Kính Tông:...
Hoa Dương: “Đúng rồi, tháng này chàng gặp phụ thân trên triều thấy sức khỏe của ông ấy thế nào?”
Thu đông, rất nhiều người bị phong hàn, tuổi của cha chồng lớn hơn nàng, ngày nào cũng bận rộn như vậy lại càng dễ bị nhiễm bệnh.
Đời trước cha chồng còn bị bệnh không tiện nói, không chỉ mùa đông năm nay mà suốt năm Nguyên Hựu thứ hai đều thường xuyên phải xin nghỉ ốm một, hai ngày, sang năm, [Một điều tiên pháp] được ban hành, cha chồng tiếp tục gắng gượng, nếu như cha chồng được thư giãn một chút thì có khi sang mùa thu đã không ốm rồi mất.
Trần Kính Tông: “Thấy cũng ổn, lúc tranh cãi với Hà Các lão trông vẫn còn khỏe lắm.”
Mới đầu, Hoa Dương bật cười, sau đó nàng cũng yên tâm một nửa, xem ra năm đó mời Lý thần y chữa bệnh không tiện nói giúp cha chồng quả thực đã giúp ông ấy cải thiện thể chất.
Ngày hôm sau, Hoa Dương vẫn bị Trần Kính Tông dỗ dành leo lên xe ngựa vào cung.
Nàng nói chuyện với mẫu hậu, Trần Kính Tông đi theo Nguyên Hựu Đế sang Ngự thư phòng.
Nguyên Hựu Đế lấy làm lạ: “Sao hôm nay tỷ tỷ lại vào cùng vậy?”
Không phải hắn ta không hoan nghênh tỷ tỷ mà là hai năm nay, tỷ tỷ chỉ vào cung vào mồng một hằng tháng, đột nhiên lại thay đổi, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Trần Kính Tông thở dài: “Mấy ngày trước, Trưởng công chúa bị nhiễm phong hàn, đêm nằm mơ gọi tiên đế, nương nương và Hoàng thượng, rõ ràng nàng rất nhớ nhà, ban ngày tỉnh lại lại tỏ vẻ không sao, thậm chí không chi thần báo tin vào cung, ngay cả hôm nay vào cung, thần cũng phải nói gãy lưỡi mới dỗ được Trưởng công chúa lên xe.”
Nguyên Hựu Đế ngẩn người.
Hắn nhớ tới lúc tỷ tỷ chưa xuất giá, đừng nói là bị ốm nặng, cho dù không may va phải bàn bị bầm tay, phụ hoàng đều sẽ gọi thái y tới kiểm tra, hắn ta cũng sẽ lập tức chạy tới, nhìn phụ hoàng dịu dàng thì thầm quan tâm tỷ tỷ, nhìn mẫu hậu khuyên phụ hoàng không cần lo lắng thái quá. Còn tỷ tỷ, lúc khó chịu, nước mắt sẽ rưng rưng, lúc không khó chịu sẽ cười nhìn mẫu hậu chê phụ hoàng chuyện bé xé ra to.
Lúc phụ hoàng còn trên đời, tỷ tỷ thường xuyên hồi cung, từ lúc phụ hoàng băng hà, tỷ tỷ mới chuyển sang vào cung theo định kỳ.
Phải chăng vì nàng cảm thấy mẫu hậu không thích nàng tới quá thường xuyên?
Hay là tại hắn ta lạnh nhạt với tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ không dám xử sự tùy hứng?
So với trước kia, lần này tỷ tỷ bị ốm chỉ có một mình phò mã ân cần chăm nom, trong lòng Nguyên Hựu Đế không khỏi chua xót.
Im lặng một lát, Nguyên Hựu Đế nói với Trần Kính Tông: “Nếu tỷ tỷ nhớ trẫm và mẫu hậu thì phò mã về trước đi, lần này trẫm muốn giữ tỷ tỷ lại một thời gian.”
Trần Kính Tông:...
Nguyên Hựu Đế nhíu mày: “Thế nào, ngươi không bằng lòng à?”
Trần Kính Tông hơi sợ nhưng cũng không sợ lắm, hắn hỏi thử: “Hoàng thượng định giữ Trưởng công chúa lại bao lâu?”
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Giữ đến khi tỷ tỷ tự muốn rời cung thì thôi.”
Trần Kính Tông lộ vẻ u oán ra mặt.
Nguyên Hựu Đế không mềm lòng chút nào: “Vừa hay ngươi cũng về Trần phủ một thời gian tận hiếu với nhị lão đi.”
Trần Kính Tông bất đắc dĩ tiếp chỉ.
Nhưng Nguyên Hựu Đế nhanh chóng phát hiện ra, tỷ phu tốt của hắn ta hoàn toàn không nghe lời hắn ta mà ở luôn tại Vệ Sở, chỉ về kinh lúc lên triều, tiện thể qua hỏi xem tỷ tỷ khi nào xuất cung, tính toán cẩn thận về Trần phủ ở hai đêm, ăn hai bữa bữa cơm đoàn viên.
Hắn ta kể cho mẫu hậu và tỷ tỷ nghe chuyện này.
Hoa Dương vẫn ăn cơm như thường.
Thích thái hậu nói đỡ cho con rể: “Trời đông giá rét, sớm hôm bôn ba quá vất vả, hắn thích ở Vệ Sở cũng dễ hiểu mà.”
Nguyên Hựu Đế: “Vậy lúc tỷ tỷ chưa vào cung, sao hắn không chê vất vả? Có thể thấy trong lòng hắn, hầu hạ tỷ tỷ quan trọng hơn hầu hạ nhị lão.”
Thiếu niên lang muốn dỗ tỷ tỷ vui, không ngờ chẳng những tỷ tỷ không cười mà còn trừng mắt liếc hắn ta một cái.
Thích thái hậu gắp cho nhi tử một viên thịt viên: “Ăn đi, hôm nay món này khá ngon.”