Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 176



Chuyện lớn bàn xong, ba vị Lữ, Lục, Thẩm các lão tiên các vị chư hầu xuất cung.

Nguyên Hựu Đế dẫn theo Trần Đình Giám, Hà Thanh Hiền đến ngự thư phòng.

Trong tay hắn cầm một phần “Sách cáo liệt tổ liệt tông”, trên đó là nguyên nhân phổ biến chính sách mới này cùng với sự cấp thiết của chính sách mới, trên một tấm văn thư đơn giản, ngoại trừ đóng dấu ngọc tỷ của hắn ta, hai mươi mốt chư hầu cũng đều ký tên ấn vương ấn.

Nhìn chung triều đại hơn hai trăm năm, duy nhất chỉ có Nguyên Hựu Đế là một chuyện lớn liên hợp chúng chư hầu như vậy.

Nguyên Hựu Đế mở quyển tông màu vàng ra, lại tỉ mỉ thưởng thức một lần.

Hà Thanh Hiền bất mãn nói: “Nhiều tấu chương cáo trạng đều bị đốt hết, hoàng thượng đối với các chư hầu vẫn là quá nhân từ.”

Nguyên Hựu Đế: “Để bọn họ làm việc, luôn phải cho một chút lợi ích, huống hồ trẫm chỉ xoá bỏ tội trước, nếu như bọn họ sau này phạm tội, trẫm vẫn có thể truy cứu.”

Hà Thanh Hiền: “Chư vương tuy nhận lời chuyện này, sau khi về phong địa chưa chắc thật sự phối hợp, hoặc là tìm lại viện cớ đùn đẩy, hoặc là ở bên cung thân đó đổ dầu vào lửa, chỉ cần quan thân lộ diện thành công ngăn cản chính sách mới, chư hầu vẫn có thể ngồi không hưởng lộc.”

Nguyên Hựu Đế nhìn về hướng Trần Đình Giám.

Trần Đính Giám cười cười: “Cho gọi bọn họ vào cung, là vì tỏ rõ thái độ với quan thân thiên hạ, triều đình phổ biến chính sách mới không được ngăn cản, kẻ dám cản, giết là được, còn đây là dùng đạo lý thuyết phục trước sau đó mới dùng áp lực.”

Hà Thanh Hiền: …

Còn nói ông ấy ác, thủ phụ đại nhân qua loa nói dọa mới thật sự ác!

Ngày hôm sau lâm triều, hai mươi mốt vị chư hầu cũng đến rồi.

Cả triều văn võ, thật ra đa số đều là bị nội các ép đồng ý chính sách mới, khi nghe nói Nguyên Hựu Đế muốn cho gọi các chư hầu vào thành, bọn họ còn kỳ vọng các chư hầu đến sớm hơn cả Nguyên Hựu Đế, trông mong các chư hầu có thể cắt đứt suy nghĩ hoang đường này của tiểu Hoàng đế.

Để bọn họ thất vọng, Tào Lễ mới tuyên đọc xong thánh chỉ thúc đẩy chính sách mới, hai mươi mốt vị chư hầu còn quỳ nhanh hơn nội các, chớp mắt đã quỳ xuống hết.

Thân phận của các chư hầu cao hơn bọn họ, ruộng đất trong tay cũng nhiều hơn bọn họ, chư hầu cũng quỳ rồi, văn võ cả triều ai còn dám phản đối?

Chạng vạng hôm đó, Hoa Dương từ trong miệng của Trần Kính Tông biết được việc này.

Bước đầu tiên của chính sách mới thật sự bước ra rồi, phía các chư hầu khó chịu nhất ít nhất bề mặt đã hứa sẽ ủng hộ chính sách mới, không dám gây loạn quá lớn, nếu không triều đình sẽ dựa vào cuốn “Sách cáo liệt tổ liệt tông” liền có thể đến phong địa trị tội.

Hoa Dương thả lỏng.

Trần Kính Tông nâng bầu rượu lên, nhìn nàng nói: “Xem như không uổng công ta nhận nhiều thân thích như vậy.’

Hoa Dương cười nói: “Tương lai chính sách mới hữu hiệu. ta kêu hoàng thượng ghi cho chàng một phần đại công.”

Trần Kính Tông nắm chuẩn miệng bầu rượu vào chén sứ trắng của nàng: “Không cần làm phiền hoàng thượng, trưởng công chúa cùng ta uống vào ngụm, cũng có thể báo đáp thù lao của ta.”

Hoa Dương ngay cả rượu hoa quả cũng có thể uống say, sao có thể uống được rượu mạnh hắn thường uống?

Trần Kính Tông đề nghị điều này, điều muốn không đơn giản.

Nghĩ đến kính tây dương đắt tiền ở trong phòng, Hoa Dương đẩy tay của Trần Kính Tông ra, trừng hắn một cái.

Trần Kính Tông cũng không thất vọng, tự rót tự uống.

Chỉ là đến đến, hắn vẫn ôm trưởng công chúa đòi thù lao một cách đàng hoàng.

Các chư hầu ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, cả quãng đường không dễ dàng, nhưng để tránh các chư hầu cấu kết cùng với các kinh quan, Nguyên Hựu Đế chỉ chiêu đãi bọn họ ba ngày, liền khách khí tiễn đám chư hầu này.

Hoa Dương vẫn theo đệ đệ tiễn một chuyến.

Ngày thứ hai An Lạc đại trưởng công chúa đến làm khách.

Cảnh xuân ấm áp, hai cô chất cùng nhau sánh vai tản bộ trong vườn hoa, mẫu đơn chưa nở rộ, hải đường nở ra từng đóa đỏ tươi.

An Lạc đại trưởng công chúa chiết một nhánh hải đường, cắm vào giữa tóc của mình, hỏi chất nữ: “Thế nào?”

Hoa Dương cười nói: “Đẹp như thiên tiên.”

An Lạc đại trưởng công chúa nhìn khuôn mặt nõn nà của chất nữ, lại sờ sờ bản thân, than thở nói: “Thiên tiên gì chứ, đã bắt đầu già rồi, khóe mắt cũng đều có nếp nhăn hết rồi.”

Hoa Dương quan sát tỉ mỉ cô mẫu, vừa muốn nói ở đâu có nếp nhăn chứ, An Lạc đại trưởng công chúa cố ý cười khoa trương hơn chút, quả nhiên ở nơi khóe mắt có vài đường nếp nhăn xuất hiện.

Hoa Dương: “... Người bình thường cũng đâu có người như vậy.”

An Lạc đại trưởng công chúa: “Nhưng lúc trước ta cười như vậy cũng sẽ không xuất hiện nếp nhăn, vì vậy vẫn là già rồi.”

Hoa Dương mới hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa thể hiểu được tâm tình của cô mẫu, mà theo nàng thấy, cô mẫu thật sự vẫn đẹp như vậy, ngược lại mẫu hậu trong cung, vậy mà lại mọc ra mấy sợi tóc bạc, may mà chỉ vài ba sợi, khi cung nữ chải tóc nhìn thấy, đã cắt từ ngọn tóc.

Ánh nắng dần dần nắng lến, hai cô chất ngồi ở trong lương đình.

An Lạc đại trưởng công chúa nhắc đến lần cải chính mới này: “Hai ngày nay ta ra cửa, bách tính trên đường đều thảo luận về chính sách mới, hoàng thượng trẻ tuổi gan dạ, Trần các lão cũng thật sự quyết đoán, dám đối kháng với quan thân trên thiên hạ, ta còn nghe nói hắn phái Trần Tam Lang đến Hoa Đình huyện của Từ các lão?”

Nội các của hiện tại không có các lão họ Từ, Từ các lão trong miệng của An Lạc đại trưởng công chúa, chính là tiền thủ phụ đã về quê dưỡng lão, Trần Đình Giám cũng đã từng ngoan ngoãn nghe lời đối phương.

Nghe nói, quê nhà của Từ các lão có mười mấy vạn mẫu ruộng đồng, khi ông ta còn là đại quan chính nhất phẩm, cũng chỉ có thể miễn thuế một vạn mẫu ruộng đất mà thôi. Nhưng có thể tưởng tượng được, lần này triều đình thúc đẩy chính sách mới, chỉ riêng một nhà họ Từ đã giao nộp bao nhiêu mẫu đất rồi, Trần Hiếu Tông bên đó lại có thể hưởng được bao nhiêu trợ lực.

Hoa Dương cười khổ: “Những chuyện này luôn phải có người đi làm, nếu như Trần các lão không dám dẫn đầu đắc tội với đám quan thân sĩ tọc, những quan viên khác sẽ càng ném chuột sợ vỡ bình.”

An Lạc đại trưởng công chúa hừ một tiếng: “Nhờ ơn bố chồng của con, cô mẫu cũng phải giao nộp thêm một phần thuế ruộng.”

Hoa Dương: …

Nàng có chút ngượng ngùng, An Lạc đại trưởng công chúa cười lớn một cái: "Chọc con thôi, cô mẫu chỉ lãnh bổng lộc của triều đình đã đủ để sống vui vẻ an nhàn cả một đời rồi, lại không có tử tôn phải nuôi, sao lại để ý thuế đất, càng không đến nổi vì chính sách mới là kể khổ với con."

Hoa Dương khâm phục nói: "Nếu tông thân trên thiên hạ đều ủng hộ chính sách mới như người như vậy thì tốt rồi."

An Lạc đại trưởng công chúa: "Khó đấy, chúng ta làm công chúa còn tốt, những chư hầu quận vương đó, ai ai cũng nuôi một đống tiểu thiếp thông phòng, nuôi người nhiều chi phí nhiều, muốn luôn duy trì mức độ sử dụng xa hoa, thì chỉ có thể nghĩ cách tiết kiệm tiền từ nhà."

Hoa Dương cười nhạt nói: "Đường tài bất chính, chỉ có thể tự mình nhận lấy."

An Lạc đại trưởng công chúa: "Ta vừa mới nhìn ra, con còn là một đứa ác độc như thù, thật sự ứng cái câu, không phải người một nhà, không vào chung cửa."

Sau khi dùng cơm trưa, An Lạc đại trưởng công chúa cáo từ rồi.

Hoa Dương bị lời của cô mẫu làm cho suy nghĩ, buổi tối Trần Kính Tông trở về, nàng nói chuyện phiếm: "Đại ca tam ca rời kinh ba tháng rồi, có viết thư cho chàng không?"

Trần Kính Tông: "Chưa từng, sao lại nhắc đến bọn họ?"

Hoa Dương đề phòng hắn ghen tuông, nhắc đến cuộc nói chuyện của bản thân và cô mẫu.

Trần Kính Tông: "Đại trưởng cô chúa vẫn thật là tinh thông tin tức, trong kinh thành không có chuyện gì giấu được bà ấy."

Hoa Dương: “Chàng không lo lắng cho bọn họ sao? Đại ca ở Quảng Đông, cho dù y là đại công tử của thủ phụ gia, đến bên đó cũng có phục tùng bằng thân phân. Còn có tam ca, đừng nói năm đó hắn chỉ trúng thám hoa, chỉ là trúng trạng nguyên, đối với Từ các lão cũng không thấm vào đâu.”

Trần Kính Tông: “Khó mới phải bọn họ đi, nếu không sao thể hiện rõ bản lĩnh của bọn họ.”

Hoa Dương: “... không có gì nói với chàng hết,cuối tháng được nghĩ, ta muốn về thăm mẫu thân.”

Trần Kính Tông: “Thăm mẫu thân, hay là nghe ngóng đại ca tam ca có viết thư về nhà hay không?”

Hoa Dương: “Làm sao cũng không liên quan đến chàng.”

Trần Kính Tông kéo người vào trong lòng kiên quyết tìm liên quan, cho đến khi các nha hoàn sắp bưng cơm tối vào, hắn mới buông trưởng công chúa hơi thở hổn hển ra.

Đợi đến ngày nghỉ, hai phu thê cùng nhau ngồi xe đi đến Trần phủ.

Vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy quản sự bên trong tiễn một bà mai đi ra,

Bà mai vô cùng kích động hành lễ với trưởng công chúa, phò mã.

Sắc mặt của Trần Kính Tông nặng nề, ba huynh đệ nhà mình đều đã thành thân rồi, bà mai đến đây để làm gì? Chất nữ lớn nhất Uyển Nghi cũng chỉ mới mười bốn tuổi!

Trong mắt Trần Kính Tông, chất nữ mười bốn tuổi vẫn còn là con nít, ai dám nhắm vào chất nữ từ sớm, đó cũng là không có lòng tốt gì!

Hoa Dương tuy kinh ngạc, nhưng cũng không có kháng cự về chuyện này nhiều như hắn, tiểu thư khuê các mười bốn mười năm tuổi, vốn dĩ cũng là độ tuổi nói chuyện cưới gả.

Hai người trực tiếp đi đến Xuân Hoà Đường.

Thủ phụ Trần Đình Giám đã không còn ngày nghỉ từ sớm, hôm nay lại ở trong cung, phía bên Xuân Hoà Đương, bởi vì có bà mai đến, Du Tú, La Ngọc Yến cũng ở cùng với mẹ chồng.

Hoa Dương ngồi xuống chủ vị bên cạnh Tôn thị, Trần Kính Tông ngồi ở đối diện hai tẩu tử.

Hắn mở miệng trước: “Có người nhìn trúng Uyển Nghi rồi?”

Du Thúc cảm thấy ánh mắt của tiểu thúc lúc này mang theo vài phần hung dữ, nàng ấy không dám nhìn thẳng, nhìn về phía mẹ chồng.

Tôn thị cười nhạt nói: “Đúng vậy, trưởng tôn của nhà Lại Bộ Thị Lang Mã đại nhân, đọc nhiều thi thư, độ tuổi lại xứng đôi với Uyển Nghi. Nhưng mà lão già đã nói, đợi đại ca con trở về mới suy xét hôn sự của Uyển Nghi, dù sao lúc đó Uyển Nghi cũng mới đang mười bảy, không xem là trễ.”

Cải chính mới của năm nay so với lúc trước khảo luật xưa, đo đạc ruộng đất còn khó hơn, lòng người quan trường không ổn định, có người không khẳng định lão già có thể kiên trì bao lâu, không dám kết quan hệ thông gia với Trần gia, có người xem trọng lão già, nguyên ý dùng cách kết thân để tỏ thành ý với lão già, nói cung ai cũng khó ý nghĩ, lo nghĩ đều là chốn quan trường, không có mấy ai thật sự thích đứa trẻ Uyển Nghi này.

Trượng phu không muốn lấy cháu gái để lôi kéo bè phái, Tôn thị càng không nỡ hơn ông ấy, bà ấy luôn muốn một đứa con gái, sinh không ra cũng không có cách nào, Uyển Nghi là đứa cháu đầu tiên của bà ấy, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi dịu dàng hiểu chuyện, Tôn thị xem như bảo bối tâm can mà thương, không lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối không qua loa định hôn sự.

Trần Kính Tông nghe xong lời của mẫu thân, sắc mặt tốt lên: “Đương nhiên phải vậy, để thêm vài năm nữa đi.”

Trong tay Hoa Dương đang bưng chén trà, nước trà là màu xanh trong.

Uyển Nghi là chưởng thượng minh châu của cả nhà Trần gia, cũng là vãn bối nàng yêu thích nhất.

Kiếp trước mọi người Trần gia bị đày đi biên quan, nàng lo lắng nhất cũng là Uyển Nghi, vì vậy, tuyết lớn hôm đó nàng về đến phủ trưởng công chúa, liền kêu Châu Cát chuẩn bị hai chiếc xe ngựa cùng với quần áo và đồ dùng chống rét hàng ngày, lại dẫn thêm một đội thị vệ, hộ tống mọi người của Trần giá khởi hành. Nàng không muốn thám hoa lang đã từng ngọc thụ lâm phong bị còng tay bị mọi người vây nhìn, không mấy đứa trẻ của Đại Lang chịu đựng khổ cực của đường đi gian nan, càng không thể để hai vị tẩu tử cùng với các chất nữ gặp phải tai hoạ bất kỳ nữ tử nào đều không thể tránh khỏi!

Ngang nhiên chăm sóc gia quyến tội thần bị triều đình đày đi, trưởng công chúa này của nàng chắc có lẽ là người đầu tiên rồi.

Hoa Dương khi đó, cũng không có tâm trạng người khác sẽ suy nghĩ như thế nào, nàng cũng không quan tâm.

Nàng thậm chí trông mong quan viên nào đến trước mặt đệ đệ tố nàng, sau đó nàng sẽ xem thử, đệ đệ có phải ngay cả tỷ tỷ này như nàng cũng không nhận nữa.

Nhưng cho tới khi nàng đổ bệnh, trong kinh thành cũng không có động tĩnh gì, những ngôn quan đó giống như chưa từng nghe nói qua chuyện này vậy, ở trên triều câm miệng không nhắc tới.

Mẫu hậu sẽ không can thiệp, đệ đệ, e rằng hắn ta cũng không có mặt mũi quản.

Hoa Dương bưng chén trà lên, thản nhiên uống một ngụm.

Từ khi nàng hồi kinh, làm nhiều chuyện như vậy, dù trong tối hay trong sáng cũng luôn dẫn đường đệ đệ hướng về con đường minh quân,

Không bao lâu nữa là đoan ngọ, nàng ngược lại xem thử, đệ đệ tốt của càng tột cùng có phải đang quay về hay không.