Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 185



Giờ này phút này, Hoa Dương đang nằm ngủ ở trong lòng của Trần Kính Tông.

Đôi lông mi dài của nàng vẫn còn ướt đẫm, đầu gối lên bắp tay của Trần Kính Tông, tay bám lấy trung y của hắn.

Bình thường Trưởng Công chúa là một người để kỹ tính như vậy, thế mà hôm nay nàng còn không thèm để tâm đến mùi dầu tùng vương trên tóc, cũng không có tâm trạng lẫn sức lực kêu hắn giúp nàng chỉnh trang lại y phục.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Trần Kính Tông âm thầm ngắm người trong lòng.

Mặc dù đúng là Thích Cẩn hãm hại hắn, nhưng mà dù sao thì hắn cũng không gặp nguy hiểm gì cả, hơn nữa chuyện cũng đã qua ba năm rồi. Nàng tức giận là đúng nhưng cũng không đến nỗi khóc thương tâm đến mức này mà.

Trần Kính Tông sớm đã đoán được, có lẽ trên người nàng giấu một số bí mật, có lẽ nàng có thể đại khái đoán trước được một số việc xảy ra trong tương lai.

Thế nên, có lẽ trong suy nghĩ của nàng, hắn có thể đã chết ở núi Ngũ Đóa rồi.

Nàng từng nhìn thấy cảnh đó thế nên mới bất chấp tất cả muốn theo hắn xuất chinh, thế nên mới lo lắng sợ hãi đối với trận mai phục đó đến vậy.

Một ngàn câu nói ngọt ngào đường mật, một vạn lần dịu dàng kề cận cũng không so được với những giọt lệ đau lòng nàng rơi xuống vì hắn.

Trần Kính Tông không thích kiểu phong hoa tuyết nguyệt, hắn cũng chưa từng mong muốn có một thê tử dịu dàng hiểu lễ nghĩa.

Hắn chỉ thích tiểu Công chúa hoàng gia cùng hắn xem mặt, thích cái cách nàng trừng mắt nhìn hắn, mắng hắn, thích nàng mỗi khi nàng tỏ ra cực kì ghét bỏ nhưng cuối cùng vẫn can tâm tình nguyện làm cùng hắn mấy việc mà hắn muốn làm.

Can tâm tình nguyện là do trong lòng có tình, mấy chuyện này rõ ràng đến nỗi không cần phải nói ra bằng miệng.

Khi Hoa Dương tỉnh lại, ngoài trời đã sáng rồi.

Trần Kính Tông không ở đây, bên trong màn lưu lại mùi dầu tùng thoang thoảng, nhưng trên người nàng lại sạch sẽ dễ chịu, trung y cũng đã được thay ra.

Ngày 26 tháng 8, hôm nay có buổi triều sớm, có lẽ đệ đệ đang cùng văn võ bá quan tra xét vụ án Thích Cẩn thông đồng với địch.

Thích Cẩn làm ra loại chuyện này, vậy thì liệu cữu cữu, cữu mẫu, ngoại tổ mẫu biết được bao nhiêu?

Tâm trạng Hoa Dương phức tạp, nàng ăn tạm một chút rồi nhanh chóng tiến cung.

Vừa đến Càn Thanh cung, Hoa Dương mới biết mẫu hậu đã chuyển đến Từ Ninh cung rồi.

Đệ đệ dần dần lớn lên, Từ Ninh cung cũng đã sớm được tu sửa như mới, chỉ cần bảo người trong cung đem những vật dụng mà mẫu hậu hay dùng sang đó là lập tức có thể ở được.

Hoa Dương lại đi qua Từ Ninh cung.

Thích Thái hậu mới từ buổi triều sớm quay về chưa được bao lâu. Bà vừa mới thay được bộ thường phục. Sắc mặt bà hơi tiều tụy, đủ để chứng minh hôm qua ngủ không được ngon.

“Con tới rồi à, lại đây ngồi đi.”

Thích Thái hậu ngồi trên kỷ, vẫy vẫy tay với nữ nhi.

Cung nhân cung kính lui xuống.

Hoa Dương nắm lấy tay của mẫu hậu: “Tối hôm qua Phò mã đã kể cho con nghe hết rồi, người có phải rất đau lòng không?”

Thích Thái hậu: “Chủ yếu vẫn là đau lòng cho ngoại tổ mẫu và cữu cữu của con. Bọn họ đều là những người thật thà, cả đời này đều sống không quá phận chút nào cả, thế mà đến cuối đời lại bị biểu ca của con làm liên lụy.”

Người đời đều khen ngợi bà là một người hiền hậu, Thích Thái hậu cũng luôn lấy tiêu chuẩn đó để yêu cầu bản thân và cả những người xung quanh. Bà dạy dỗ nhi tử, nữ nhi rất nghiêm khắc, đối với nhà mẹ đẻ cũng đối xử như vậy.

Bà làm Hoàng hậu hơn 20 năm, mẫu thân và huynh trưởng của bà đều an phận thủ thường. Điệt nhi của bà là người văn võ song toàn, đem vinh quang về cho gia đình, nhưng không ngờ bây giờ chính y lại thành người hãm hại cả gia tộc.

Hoa Dương trầm mặc một chút, hỏi: “Ngài và đệ đệ định xử lý chuyện này như thế nào?”

Thích Thái hậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Gia chủ một nhà mà lại thông địch phản quốc, đây là tội đáng tru di cửu tộc. Biểu ca của con một mình thông đồng với địch, người nhà không hề biết chuyện. Biểu ca con bị phán án lăng trì, còn người trong hầu phủ tất cả sẽ bị tước bỏ chức vị, biếm làm thường dân, như vậy đã gọi là cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Tử hình có nhiều loại, dựa vào mức độ tội mà phạm nhân phạm phải mới kết luận xem cuối cùng nên dùng loại hình phạt nào cho thích hợp. Một ly rượu độc hay ba thước lụa trắng đều đã gọi là để lại mặt mũi cho phạm nhân rồi. Chặt đầu là hình phạt thường thấy nhất, chặt eo hay lăng trì thì là dùng cho trọng hình.

Người Hoa Dương hơi ớn lạnh. Loại tử hình này nàng mới chỉ đọc thấy trong sách, không ngờ lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại hành hình này thật sự lại là người bên cạnh nàng bị dùng hình, lại còn là biểu ca ruột của nàng nữa chứ.

Hoa Dương chỉ thấy lạnh người vì kiểu chết này thôi, chứ không hề có chút đồng tình nào đối với Thích Cẩn hết.

Chưa tính đến chuyện kiếp trước y hại chết Trần Kính Tông và cả hơn năm vạn tráng sĩ của Đại Hưng Tả Vệ. Chỉ tính đến chuyện kiếp này y làm hơn năm vạn tướng sĩ Kim Ngô Tiền Vệ dưới trướng bị oan chết thôi thì Thích Cẩn đã xứng đáng bị nhận án lăng trì rồi.

Mặc dù y có phải chịu đau khổ nhiều hơn nữa thì các tướng sĩ đã chết cũng không thể sống lại được, những vết thương trong lòng những người còn sống cũng không bao giờ có thể chữa lành.

Đại lao của Cẩm y vệ.

Thích Cẩn yên lặng phối hợp đeo gông cùm với chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lưu Thủ.

Lưu Thủ hỏi y có phải do y ghen tị do Trần Kính Tông danh tiếng lớn hơn y nên mới nảy ra loại dã tâm này hay không, Thích Cẩn hiểu Thích Thái hậu và Nguyên Hựu Đế đều không muốn lôi Hoa Dương vào chuyện này.

Thích Cẩn gật gật đầu, đáp phải.

Chuyện này đúng thật là cũng không liên quan tới Hoa Dương, từ đầu nàng cũng không hề hay biết gì cả, nàng không hiểu tâm tư của y, mà nàng cũng chưa từng động lòng với.

Là tự y muốn cưới nàng làm thê tử. Là do y oán hận cô mẫu nắm quyền khống chế cả hầu phủ. Là do y không hài lòng về mối hôn sự mà tổ mẫu và mẫu thân định cho y. Là do trong lòng y luôn nhịn một nỗi tức giận.

Y không thể nào chỉ đối xử với Hoa Dương như biểu muội, cũng không thể công khai chống đối lại cô mẫu. Vậy nên hắn chỉ có thể ra tay với Phò mã của Hoa Dương.

Là Trần Kính Tông hay nam nhân khác đều không có gì khác biệt cả, ai lấy Hoa Dương, ai lấy được thứ mà y không bao giờ có thể có được đều trở thành cái gai trong mắt y.

Nhưng mà khi đến cuối cùng, y vẫn phải chịu khuất phục trước quyền thế của cô mẫu.

Y ngoan ngoãn phối hợp Lưu Thủ để thẩm vấn, nhưng không hề lộ ra chuyện từng có dã tâm đối với Hoa Dương. Vậy thì kết cục của Thích gia sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Kết cục của y đã xác định chắc chắn là cái chết. Vậy thì cần gì phải làm liên lụy đến gia đình.

Chỉ là trong lòng Thích Cẩn vẫn ôm một tia hy vọng, y sắp bị xử tử rồi, liệu Hoa Dương có đến nhìn mặt y lần cuối hay không? Kể cả nàng đến chỉ vì muốn mắng y cũng được. Trước khi chết mà được nhìn mặt nàng lần cuối thì y cũng mãn nguyện rồi.

Thích Cẩn vẫn luôn chờ đợi.

Y đợi được tổ mẫu và cô mẫu đến vừa khóc vừa mắng y, đợi trong vô số lần đêm đen kéo xuống rồi bình minh lại lên, đợi đến khi Cẩm Y Vệ kéo y đi dùng hình. Đợi được từng nhát từng nhát đao rơi xuống cơ thể nhưng cuối cùng vẫn là không đợi được người mà y muốn gặp.

Hoa Dương không có chút đồng tình nào với Thích Cẩn, nhưng dù sao đó cũng là biểu ca đã cùng nàng lớn lên. Cuối tháng 8, sau khi Thích Cẩn bị đem đi dụng hình, cả một nhà ngoại tổ mẫu chuyển đi về phía nhà cũ của Thích gia. Cả đời này có lẽ cũng không gặp lại họ nữa, Hoa Dương làm sao có thể giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, không chịu một chút ảnh hưởng nào được?

Trần Kính Tông cố tình xin nghỉ phép, cùng nàng đến chùa Hoằng Phúc ở hai ngày.

Hoa Dương không muốn làm hắn lo lắng, nàng tỏ ra như bản thân đã không còn để tâm nữa rồi, sau đó bảo Trần Kính Tông về vệ sở làm việc.

Chỉ là khi Trần Kính Tông vừa đi, Hoa Dương liền quay trở về bộ dạng âu sầu ảo não.

Trần Kính Tông nói cho nàng biết, hóa ra trong buổi thượng triều ngày 26 tháng 8, đúng ra mẫu hậu cũng rời đi, bà đến nhận tội trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều. Là do bà và Thích gia không biết dạy dỗ cháu, làm liên lụy đến hơn ngàn binh sĩ phải chết oan. Phạm phải tội lỗi như vậy, bà không còn mặt mũi nào để dạy dỗ đệ đệ trị nước nữa, từ nay về sau tất cả các công việc quốc sự đều do đệ đệ làm chủ, bà quay trở về Từ Ninh cung tu thân dưỡng tính, sẽ không hỏi về việc triều chính nữa.

Hoa Dương cảm thấy buồn thay cho mẫu hậu. Bình thường trừ những lúc bà quá nghiêm khắc ra, còn lại bình thường gần như bà không có một khuyết điểm gì cả, nhưng bây giờ lại bị Thích Cẩn làm liên lụy!

“Trưởng Công chúa, Đại Trưởng Công chúa phái người đến đưa bái thiếp.”

*Bái thiếp: thiệp gửi lời mời gặp mặt.

Ngô Nhuận đến hoa viên, bên cạnh bụi hoa đã tàn một nửa, hắn nhìn thấy Trưởng Công chúa nhà mình đang nằm dài chán nản ở trên ghế.

Hoa Dương lười nhác mà nhìn hắn: “Ngươi đọc đi.”

Ngô Nhuận gật gật đầu, mở bái thiếp ra xem lướt nhanh qua một lượt, sau đó hắn mô phỏng giọng điệu của An Nhạc Đại Trưởng công chúa, cười cười nói: “Cháu gái ngoan, cô mẫu biết dạo gần đây tâm trạng con không tốt, thế nên ta đã mời một đội hát kịch đến diễn một vở kịch, con mau mau đến đây, cô mẫu đã chuẩn bị sẵn trà bánh để đợi con rồi.”

Bình thường nhìn Ngô công công mặt mày nghiêm túc, có uy cai quản cả phủ Trưởng Công chúa, nhưng mà những lúc cần dỗ Trưởng Công chúa vui vẻ thì Ngô công công cũng rất biết cách pha trò.

Hoa Dương:.......

Triều Vân, Triều Nguyệt đều cười rộ lên, nói hùa theo: “Vẫn là Đại Trưởng Công chúa yêu thương người nhất.”

Hoa Dương bị không khí vui vẻ xung quanh làm tâm trạng cũng tốt lên hẳn, lại thêm việc nàng cũng không muốn phụ lòng tốt của cô mẫu thế nên cũng lên đường xuất phát.

An Nhạc Đại Trưởng Công chúa phái một thái giám đứng ở cửa chính đợi chất nữ. Hoa Dương vừa tới nơi, thái giám đã cung kính cúi người mời nàng vào.

Hoa Dương cũng không nghĩ gì nhiều, đến tận khi nàng nhìn thấy bên hồ thủy tạ có treo một tấm màn bằng lụa trắng lớn. Bây giờ đang là đầu tháng 9, gió thu thổi nhẹ nhẹ làm tấm màn bay bay, cô mẫu đang mặc một bộ váy dài hoa mỹ nằm hưởng thụ nghe nhạc sau tấm màn, nhìn tiêu dao tự tại giống như thần tiên trên trời vậy.

Có một vài kí ức kiếp trước bỗng nhiên ùa về trong não nàng, Hoa Dương tạm ngừng bước chân, thậm chí còn muốn lùi lại.

An Nhạc Đại Trưởng Công chúa cười cười chạy ra, kéo lấy tay chất nữ dẫn đến bên trong hồ Thủy Tạ: “Đằng nào cũng tới đây rồi, tại sao lại muốn bỏ đi thế?”

Trong lòng bà hơi ủ rủ, kịch hay của bà còn chưa bắt đầu cơ mà, chẳng nhẽ chất nữ lại có thể đoán trước tương lai hay sao?

Hoa Dương bị cô mẫu kéo đến ngồi trên giường la hán phía sau tấm màn.

An Nhạc Trưởng Công chúa vỗ vỗ tay, lập tức có hai người tráng sĩ thân hình đẹp đẽ đang để trần nửa thân trên đi đến.

Hoa Dương không có hứng thú với loại kịch này, nhưng mà đã đến lúc này rồi, nàng cũng không muốn để cô mẫu cười chê nàng.

Thế nên, Hoa Dương càng trở nên thoải mái ung dung hơn bình thường, nàng ngồi thưởng thức hai tráng sĩ so chiêu.

Thực ra hình thể của mấy tráng sĩ này cũng tương đương nhau cả. Hoa Dương thử cố gắng nhận dạng mặt mũi của hai người trên đài. Nhưng nàng phát hiện nàng không thể nhớ nổi mặt mũi của hai người mà kiếp trước cô mẫu sắp xếp. Thế nên nàng cũng không có cách nào xác định xem hai người phía trước liệu có phải hai người mà nàng đã gặp ở kiếp trước hay không.

“Làm sao vậy? Ngắm cảnh đẹp như vậy có phải là đã ném hết được mấy chuyện phiền não ra khỏi đầu rồi hay không?” An Nhạc Đại Trưởng Công chúa tiến sát lại gần chất nữ, cười trông hơi lưu manh, trêu nàng.

Hoa Dương: “Chỉ như này thôi mà đã được người nhận xét là cảnh đẹp rồi hay sao? Cô mẫu, ánh mắt người càng ngày càng xuống cấp rồi.”

An Nhạc Đại Trưởng Công chúa: “Không phải do mắt nhìn của ta kém đi, là do con ngắm nhìn Tứ lang nhà con quen rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, kể cả vẻ ngoài của hắn có anh tuấn đến đâu đi chăng nữa thì con cũng ngắm gần bảy năm rồi, vẫn chưa chán à?”

Hoa Dương bĩu bĩu môi, nếu như với tính cách của nàng ngày xưa thì có lẽ nàng đã đáp lại rằng, trước giờ nàng cũng chưa từng quan tâm ngắm nhìn Phò mã nhà mình bao giờ cả.

Chỉ là do kiếp trước nàng chỉ ngồi bên cạnh cô mẫu, mắt nhìn hai người xa lạ trên đài nhưng trong lòng nhớ đến Trần Kính Tông. Nhưng hôm nay, Trần Kính Tông vẫn khỏe mạnh bên cạnh nàng, nàng muốn ngắm lúc nào thì ngắm lúc đó.

Hoa Dương trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Cả đời này ngắm cũng không chán.”

An Nhạc Đại Trưởng Công chúa:......

Bà tỏ vẻ không thể tin nổi mà sờ sờ vai nàng, sau đó lại sờ sờ gương mặt của nàng: “Đây có đúng là Công chúa nhỏ là chúng ta không thế? Chẳng lẽ bị yêu quái phương nào nhập vào người rồi à?”

Bà nhìn đứa cháu gái này lớn lên từ nhỏ, trừ những lúc nàng dỗ dành cho trưởng bối vui vẻ ra, còn lại có bao giờ thấy nàng nói lời ngọt ngào với ai khác đâu?

Hoa Dương tỏ ra ghét bỏ, đẩy đẩy cô mẫu sang một bên: “Đừng chắn hướng xem kịch của con.”

Trời tối, Trần Kính Tông từ Vệ sở đi về nhà đã thấy Hoa Dương ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một cuốn thoại bản, bên cạnh còn để một chiếc hộp to bằng bàn tay.

Nhìn thấy hắn cứ nhìn chằm chằm chiếc hộp gấm, Hoa Dương nói: “Đây là cô mẫu tặng cho chàng đó.”

Trần Kính Tông: “Tại sao tự nhiên cô mẫu lại tặng quà cho ta?”

Hoa Dương chán nản. Nguyên lời của cô mẫu nói, là do bà mời chất nữ đến xem tráng sĩ diễn kịch, thế nên trong lòng cảm thấy có lỗi với cháu rể, thế nên mới cố ý tặng cho hắn một món quà nhỏ.

Tất nhiên Hoa Dương không thể nói những lời đó cho Trần Kính Tông nghe được, nàng chỉ nói: “Cô mẫu cũng tặng cả ta nữa, phần quà này của chàng là vật đính kèm mà thôi.”

Trần Kính Tông nghe là hiểu, dạo gần đây tâm trạng nàng không được tốt lắm, Đại Trưởng Công chúa thương yêu nàng như vậy, bà tặng quà cho nàng vui vẻ cũng là chuyện dễ hiểu.

Trần Kính Tông ngồi xuống bên cạnh Hoa Dương, hắn mở hộp gấm ra, bên trong hộp là một con dao găm.

Hoa Dương ngồi né ra xa một chút.

Trần Kính Tông cầm con dao găm lên, vừa cười vừa nói: “Chẳng nhẽ ta còn có thể làm nàng bị thương hay sao?”

Hoa Dương hừ hừ vài tiếng: “Tay chân chàng vụng về như vậy, ai yên tâm cho nổi.”

Trần Kính Tông lùi lại một chút, hắn rút dao ra khỏi vỏ, muốn thử xem dao có sắc bén hay không, nhưng chưa kịp thử thì thấy từ vỏ dao rơi ra một mẩu giấy.

Phu thê hai người đều ngơ ngác.

Sắc mặt Trần Kính Tông trở nên phức tạp: “Đây là thứ gì vậy?” Đại Trưởng Công chúa nổi danh là người không nghiêm túc, tốt nhất là đừng gây phiền phức gì cho hắn đấy!

Hoa Dương nhanh chóng nhặt mẩu giấy lên, nàng mở ra, mới xem lướt qua thôi sắc mặt nàng đã đỏ ửng cả lên rồi!

Trong lòng Trần Kính Tông cảm thấy hơi nghi ngờ, hắn buông con dao găm xuống bên cạnh, giành lại mẩu giấy trước khi Trưởng Công chúa có ý định xé bỏ thủ tiêu nó đi.

Hoa Dương nhào qua, Trần Kính Tông dùng một tay ôm lấy nàng, làm cho nàng không cử động được, một tay giơ mẩu giấy ra xa để đọc.

Trong mẩu giấy viết: “Cháu rể, chất nữ ta tâm trạng không vui, mấy biện pháp bình thường đều không dỗ được nàng, thế nên ta mới sắp xếp hai người có vẻ ngoài anh tuấn, cường tráng, để họ cởi bỏ áo ngoài, biểu diễn để nàng thấy được vẻ đẹp rắn rỏi của phái nam. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy hơi có lỗi với con, thế nên ta tặng cho con một con dao găm, con dao này sắc bén đến độ có thể chém sắt như chém bùn, thế nên con đừng trách cô mẫu nhé.”

Trần Kính Tông:....

Anh tuấn, cường tráng, còn cởi bỏ áo ngoài, vẻ đẹp rắn rỏi của phái nam!

Hắn vò tờ giấy thành một cục, cúi đầu nhìn vị Trưởng Công chúa đã từ bỏ việc vùng vẫy nằm trong lòng mình.

Sắc mặt Trưởng Công chúa hồng rực lên, không biết là do giận cô mẫu, hay là do bị Phò mã biết chuyện tốt mà hôm nay nàng đã làm ra thế nên trong lòng tự nhột hay không.

Trần Kính Tông cười đểu: “Được đấy, bảo sao hôm nay ta cảm thấy nàng tâm trạng không tồi, hóa ra là do nàng lén ra ngoài ăn vụng.”

Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn: “Ta mới chỉ nhìn một lát mà thôi, chàng đừng có nói lung tung vu oan cho ta.”

Trần Kính Tông: “Nhìn một lát hả? Nàng nhìn chỗ nào? Có phải do ta không đẹp bằng bọn hắn hay không? Hay là do nàng nhìn ta nhiều phát ngán rồi thế nên mới cần đi nhìn người khác?”

Hoa Dương nhắm mắt ngậm miệng, quyết định không quan tâm đến hắn.

Trần Kính Tông nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, bỏ luôn cả áo đơn mặc bên trong đi, sau đó kéo Trưởng Công chúa đang định chạy mất về, kéo người vào lòng: “Nàng nhìn đi, nếu như có chỗ nào không đẹp thì ta sửa là được chứ gì?”

Hoa Dương đánh hắn.

Trần Kính Tông không có cách nào ép Trưởng Công chúa mở mắt ra nhìn hắn, chỉ có thể kéo người lên ôm chầm lấy, sau đó cắn cắn vào vành tai nàng: “Dạo này tha cho nàng, do tâm trạng nàng không vui nên ta còn chẳng động vào nàng. Còn nàng thì hay rồi, lại còn dám chạy ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Hoa Dương đánh vào miệng hắn.

Trần Kính Tông kéo lấy cổ tay nàng, đè xuống dưới giường. Qua không bao lâu, Trưởng Công chúa chỉ có thể đổ tại do hắn ăn nói linh tinh, còn chính mình thì không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nào cả.