Nàng trộm nhìn về phía trượng phu, liền thấy thần sắc trượng phu nghiêm túc, dường như vì không thể hiếu thuận nhị lão mà tự trách.
Du Tú liền rũ mắt xuống, che giấu một tia mừng thầm ở trong lòng nàng.
Trần Bá Tông thật ra cũng muốn mang nàng đi nhậm chức, chỉ là tư tâm như vậy không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên một hồi đến Quan Hạc đường, y liền đến thư phòng, bảo nàng đi thu dọn đồ vật.
Nếu muốn cùng đi nhậm chức, ban đêm cũng không cần vội vã làm cái gì, hai vợ chồng một người đi ra ngoài nằm, một người nằm ở trong, dường như đều đang xấu hổ vì hai ngày điên cuồng trước.
Sau khi dọn đến nha môn Lăng Châu tri phủ, Du Tú ngoài ý muốn phát hiện, Hoa Dương Công chúa hình như còn rất thích nàng, thường xuyên kêu nàng đến làm khách.
Du Tú rất vui vẻ.
Nàng chưa từng có tỷ muội tốt tuổi xấp xỉ mình.
Khi còn nhỏ bởi vì thân với Trần gia, nàng không thích ra cửa, cũng không có kết giao với tỷ muội nào. Sau khi gả đến Trần gia, tất cả người Trần gia đều là con trai, nàng ngày thường chỉ có thể trò chuyện cùng mẹ chồng. Chờ tam đệ muội La Ngọc Yến vào cửa, thân thế hai người khác nhau một trời một vực, La Ngọc Yến cũng không muốn thấy nàng. Không nghĩ tới Công chúa thân phận tôn quý nhất ngược lại đối xử với nàng rất là thân thiết.
Du Tú liền cũng từ lúc bắt đầu nhìn thấy Hoa Dương Công chúa không dám nói chữ nào, chậm rãi cũng có thể nhìn thẳng vào nàng.
Ngày hôm ấy Hoa Dương Công chúa phải ở Ninh viên chờ chiêu đãi nữ khách Tương Vương phi, mời nàng cùng đi. Đều là khách quý, Du Tú thay một chiếc áo ngoài hoa gấm màu hồng mới may, đầu đội kim trâm, trang sức nạm ngọc hồng bảo, trên vành tai lại mang một đôi trang sức bạch ngọc châu.
Nàng ngày thường rất ít khi ăn diện lộng lẫy, ăn mặc như vậy, Du Tú đều cảm thấy chính mình trong gương có chút xa lạ.
Trang điểm xong, nàng đi ra ngoài dùng cơm sáng cùng Trần Bá Tông.
Vốn dĩ Du Tú còn có chút xa lạ, không nghĩ tới Trần Bá Tông chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng một cái, cứ như nàng trang điểm như thế nào ở trong mắt y đều giống nhau.
Du Tú nhẹ nhàng thở ra, lại có một chút thất vọng, nàng thật ra ngóng trông Trần Bá Tông có thể nhìn nàng nhiều thêm hai lần, có thể nhìn ra nàng hôm nay đẹp hơn ngày thường.
Trượng phu không cho nàng, Hoa Dương Công chúa cho nàng, cười khen trang điểm hôm nay đẹp.
Ở trong lòng Du Tú, Công chúa liền trở thành người đối xử với nàng tốt nhất trong toàn bộ Trần gia trừ mẹ chồng, nhi nữ ra.
Chạng vạng dùng cơm ở Ninh viên, Trần Bá Tông và Trần Kính Tông nói mấy lời xong, Du Tú liền đi theo trượng phu lên xe ngựa.
Xe ngựa đong đưa, trang sức bạch ngọc châu trên vành tai Du Tú cũng nhẹ nhàng lay động theo.
Trần Bá Tông nhìn nàng thêm hai lần, hỏi nàng có học được gì ở Ninh viện không.
Du Tú nhất nhất trả lời.
Sau đó hai vợ chồng không nói thêm gì nữa.
Tới tri phủ nha môn rồi, Du Tú rửa mặt súc miệng, vòng qua bình phong mới muốn cởi quần áo, Trần Bá Tông đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn vành tai nàng.
Du Tú dần dần dựa vào trong lòng ngực hắn.
“Mặc như vậy rất đẹp, về sau cũng tiếp tục trang điểm như vậy đi.” Trần Bá Tông mơn trớn chỗ thêu thùa tinh mỹ ở vạt áo nàng, nói ở bên tai nàng.
Khi bị y chặn ngang bế lên, Du Tú rũ mắt nghĩ, thì ra y cũng chú ý tới.
Trần Bá Tông không chỉ chú ý, y còn chú ý tới một chuyện khác, khi nàng đề cập đến Công chúa, trong mắt sẽ có một loại ánh sáng, hoạt bát linh động.
Thân phận Công chúa như vậy, nàng còn không hề sợ hãi, vì sao còn sợ mỗi y?
“Nhìn ta.” Trần Bá Tông ôm mặt nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mình: “Nhìn ta.”
Du Tú không hiểu vì sao y phải như vậy, nhưng nếu nàng không nghe, y sẽ trở nên rất xấu rất xấu, còn hư hơn đêm tân hôn.
Nàng đành phải cưỡng bách mình đi nhìn khuôn mặt thanh tuấn của Trần Bá Tông, nhìn cặp mắt sâu thẳm như hồ nước kia của y.
Khi cuối năm người một nhà đoàn tụ ăn tết, Tôn thị liền phát hiện, hai vợ chồng trưởng tử rốt cuộc cũng có chút bộ dáng phu thê thành thân nhiều năm nên có, nhưng mà không biết là do trưởng tử thông suốt dỗ dành vợ, hay là lá gan con dâu lớn, không hề sợ nhi tử như vậy nữa.
Tóm lại đều là chuyện tốt!
Từ khi Du Tú gả cho Trần Bá Tông, đi theo y đến kinh thành, đi theo y về tổ trạch để tang, lại đi theo y trở về, hai vợ chồng trước sau đều ở bên nhau, chưa từng có thời gian dài tách khỏi nhau.
Thẳng đến năm Nguyên Hựu thứ ba, Trần Bá Tông thế nhưng phải đi đến phía nam Quảng Châu làm tri phủ, vừa đi chính là ba năm.
Đêm mới vừa biết tin tức này, Du Tú chôn ở trong ngực Trần Bá Tông khóc thật lâu, thật lâu.
Trần Bá Tông: “Không có gì, trước kia mẫu thân và phụ thân cũng thường xuyên tách ra, mấy năm cũng có.”
Du Tú biết, nhưng chuyện thật sự xảy ra ở trên người mình, nàng khó chịu.
“Ba năm, chàng có thể nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài hay không?” Trừ bỏ nuối tiếc, Du Tú còn lo lắng chuyện này.
Trần Bá Tông: “Ta không phải người như vậy, huống chi ta còn bận chính sự.”
Du Tú: “Thi hành tân chính, có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Trần Bá Tông: “Sẽ không, không ai dám xuống tay với mệnh quan triều đình.”
Du Tú vẫn không tha.
Nhưng mà dù không tha, ngày chia xa vẫn tới, cha chồng nhẫn tâm, đều không cho các nàng đưa đến cửa.
Từ ngày này trở đi, quan hệ giữa Du Tú và La Ngọc Yến thật ra càng ngày càng thân, chị em dâu hai thường xuyên ở chung một chỗ, suy đoán Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông ở bên ngoài như thế nào.
La Ngọc Yến: “Đại ca thật đáng tin, nói không chừng bên người Tam gia đã sớm mỹ thiếp thành đàn.”
Du Tú: “Không thể, phụ thân nghiêm khắc như vậy, Tam gia cũng không dám nạp thiếp.”
La Ngọc Yến: “Chỉ cần khi hắn hồi kinh không mang người về, ai có thể biết? Hừ, đừng để cho ta bắt được nhược điểm, bằng không ta sẽ hòa li với hắn!”
Du Tú yên lặng đổ mồ hôi thay Trần Hiếu Tông, nếu thật sự quậy đến nông nỗi hòa li, cha chồng mẹ chồng bao gồm cả Trần Bá Tông, đều sẽ không đứng ở phía Trần Hiếu Tông.
Một năm vội vàng qua đi, tân chính thi hành thuận lợi, mẹ chồng cũng lên tiếng, muốn sắp xếp nàng và La Ngọc Yến đi đến cậy nhờ trượng phu của mình.
La Ngọc Yến vui vẻ phấn chấn chỉ điểm cho Du Tú: “Tuy rằng đại ca không giống loại người này, nhưng muội cũng không thể thiếu cảnh giác, tới Quảng Châu rồi, muội phải nghĩ cách thu mua hạ nhân của tri phủ, từ trong miệng bọn họ hỏi thăm dấu vết để lại, bao gồm cả nha hoàn, muội cũng phải thử hết.”
Du Tú đều ghi tạc trong lòng.
Qua xong tết Nguyên Tiêu, chị em dâu hai người cùng xuất phát, đi thuyền đến nam hạ, tách ra ở Giang Nam, Du Tú mang theo nha hoàn, tùy tùng tiếp tục đi về hướng nam.
Ngay khi sắp đến Quảng Châu, bỗng nhiên một trận mưa to ập đến, đoàn người không thể không ở lại dịch quán.
Du Tú ngồi ở bên cửa sổ, mặt mày u oán mà nhìn mưa bên ngoài, không có trận mưa này, lúc này nàng đã nhìn thấy trượng phu.
Nàng thất thần một hồi lâu, đột nhiên Du Tú phát hiện bên ngoài có người cầm ô đi nhanh tới phía trước cửa sổ.
Người nọ cầm một cây dù hoàng trúc phổ thông, hạt mưa dày dặc nện trên mặt dù, phát ra tiếng vang lạch tạch.
Khuôn mặt y bị che ở dưới dù, chỉ lộ ra thân hình thon dài dưới ngực.
Du Tú nhíu nhíu mi, dịch thừa nói viện bên này đều cho các nàng ở, như thế nào còn cho một nam tử tiến vào?
Nam nhân này cũng thật là không biết lễ nghĩa, biết rõ nàng đang thưởng mưa ở chỗ này, còn đi về phía bên này.
Du Tú nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Xuyên thấu qua cửa sổ giấy, nàng có thể thấy người nọ còn đang đi về phía bên này, càng ngày càng gần.
Du Tú bắt đầu sợ hãi, nàng ở bên này trời xa đất lạ, sẽ không gặp phải được kẻ xấu chứ?
Du Tú nhìn bóng dáng mông lung kia, cố ý giương giọng nói: “Vào đi.”
Nha hoàn để nước trà xuống xong, bóng người ngoài cửa sổ còn chưa đi.
Du Tú bảo nha hoàn kêu hai thị vệ, đi ra ngoài nhìn xem.
Nha hoàn đi rồi, Du Tú vừa muốn đổi chỗ ngồi, bóng người ngoài cửa sổ bỗng nhiên mở miệng: “Trên đường đi gặp mưa to, chẳng biết có được thảo chén trà cùng phu nhân không?”
Thanh âm này……
Du Tú đột nhiên kéo cửa sổ ra.
Mặt dù nâng lên, lộ ra khuôn mặt nàng ngày đêm tơ tưởng, Trạng Nguyên lang 37 tuổi, càng uy nghiêm hơn trước kia, thanh tuấn lại không có biến hóa gì, bung dù đứng ở trong mưa, phần nghiêm khắc đã từng làm nàng sợ hãi kia cũng nhu hòa hơn vài phần.
Bởi vì lâu lắm không gặp, y thế nhưng còn cười với nàng một cái.
Nước mắt Du Tú lại theo nước mưa lăn xuống, dần dần biến thành thút tha thút thít.
Trần Bá Tông: “Chờ một lát.”
Y dọc theo mái hiên đi về phía cửa bên kia, bọn nha hoàn thị vệ nhìn thấy đại gia nhà mình, đều kinh hỉ hành lễ.
Trần Bá Tông lập tức đi tới cửa phòng nàng, đẩy cửa tiến vào, vừa chốt cửa lại, nàng đã nhào tới, ôm chặt y từ phía sau: “Sao chàng lại tới đây? Hôm nay không phải ngày nghỉ tắm gội, trong nha môn không bận sao?”
Trần Bá Tông: “Không thiếu một ngày này.”
Thê tử ngàn dặm xa xôi chạy tới, y nào có thể không tới đón?
Y xoay người, nâng mặt nàng lên, đoan trang một lát, nói: “Gầy đi.”
Du Tú theo bản năng muốn quay mặt đi, Trần Bá Tông lại đột nhiên hôn xuống, lửa nóng tiểu biệt còn hơn đêm tân hôn một chút, Du Tú cũng bất chấp nhiều như vậy, nhón chân câu lấy cổ hắn.
Trần Bá Tông ôm nàng vào nội thất.
Du Tú nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu lại, liền thấy then cửa đã rơi xuống, Trạng Nguyên lang này, trước khi làm Đại Lý Tự thiếu khanh, đã suy nghĩ vô cùng chu toàn.
Mưa to che giấu thanh âm cái giá giường bên kia, khi đầu Du Tú lại lần nữa đụng phải đầu giường, nàng mơ hồ nghĩ, thấy Trần Bá Tông đói thành như vậy, là y không có nuôi nữ nhân khác.
Nhưng mà, có lẽ Trần Bá Tông chỉ đang giả bộ thôi, người này thông minh vô cùng, có thể liếc mắt một cái nhìn ra sơ hở trong lời nói của người khác, tự nhiên cũng sẽ không để chính mình để lại chút sơ hở nào.
Ngày kế tiếp, Du Tú đi theo Trần Bá Tông tới nha môn Quảng Châu tri phủ.
Du Tú lấy lý do muốn làm quen với nơi này, bảo Trần Bá Tông mang theo nàng đi dạo khắp nơi, vừa đi một cái, Du Tú kinh ngạc phát hiện, trong nha môn dùng toàn dùng gã sai vặt, trừ bỏ các bà tử nấu cơm nhóm lửa, không có một nha hoàn nào.
Nàng cố ý hỏi: “Sao không mua thêm hai nha hoàn? Nha hoàn làm việc thận trọng hơn.”
Trần Bá Tông: “Tình ngay lý gian, không bằng tị hiềm.”
Du Tú nhấp nhấp môi, rũ mắt trêu chọc: “Có phải hay không sợ mình chịu không nổi dụ hoặc, dứt khoát chỉ dùng gã sai vặt?”
Trần Bá Tông như cười cười, giây lát lại khôi phục bộ dáng ngay ngắn thanh lãnh kia.
Dùng cơm trưa xong, Trần Bá Tông đến nha môn làm việc trước, mệt nhọc khi Du Tú đi tàu xe còn chưa hoàn toàn hết, nằm ở trên giường nghỉ trưa.
Không biết ngủ qua bao lâu, trên người đột nhiên nặng xuống.
Chuyện này dọa Du Tú quá sức, nhìn ra cửa bên ngoài, chẳng sợ thị vệ đi theo bên người, nàng cũng sợ hãi gặp phải kẻ xấu khinh nam bá nữ!
Nàng kinh hoảng mở to mắt, lúc này mới phát hiện “Kẻ xấu” thế nhưng là Tri phủ đại nhân, phu quân của chính mình.
Du Tú lại nhìn nhìn sắc trời, kinh ngạc nói: “Sao bây giờ chàng đã trở lại? Nha môn nhàn như vậy sao?”
Trần Bá Tông: “Không nhàn, bị người ta dụ hoặc, một tâm để ý hai chuyện làm nhiều công ít, không bằng giải tạp niệm trước.”
Du Tú:……
Sắc mặt nàng trướng đến đỏ bừng, rồi lại lo lắng y ăn không tiêu, dù sao cũng là người sắp 40, ban ngày lẫn buổi tối ngày hôm qua đều từng làm, hiện tại lại tới, y được không?
Nàng lại không phải thật sự hoài nghi y, không đáng vì chứng minh mà làm bị thương thân thể.
Du Tú là một thê tử vô cùng dịu dàng săn sóc, nàng nắm chặt tay trượng phu, nói ra lo lắng của nàng.
Trần Bá Tông:……
Vốn dĩ muốn tốc độ mau hơn để trở về tiếp tục xử lý công vụ, hiện tại Trần Bá Tông là một chút cũng không vội.
Cuối cùng vẫn là Du Tú xin tha, Tri phủ đại nhân mới thả nàng ra.
“Thật tốt.”
Trước khi ngủ, Du Tú ôm eo y, cảm thấy mỹ mãn không gì bằng.
Nàng muốn cùng y ở bên nhau, vĩnh kết đồng tâm, vĩnh viễn không chia lìa.