Nàng đã từng tang phục cho vị lão thái thái này ở Trần gia tổ trạch ở Lăng Châu lâu như vậy, “Lão thái thái” ở trong lòng nàng liền tương đương với một người chết, hiện tại “Người chết” này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng không hoảng hốt mới là lạ!
Nàng biết, dựa theo thời gian, lão thái thái lúc này đúng thật còn khoẻ mạnh, nhưng không có ai nói cho Hoa Dương lão thái thái tới kinh thành, nàng mệt là do không hề chuẩn bị!
Trần Kính Tông thấy mặt nàng tái nhợt, cũng cảm nhận được nàng hơi hơi run rẩy, mà hết thảy những điều này, đều là bởi vì nàng thấy tổ mẫu.
Tổ mẫu còn sống, có gì kỳ quái?
Trừ phi……
Trần Kính Tông nghĩ tới đêm tân hôn hai đời khác hẳn nhau, nghĩ tới nàng chuẩn bị thêm một bầu rượu, nghĩ tới sau khi nàng uống say thế nhưng còn sờ mặt hắn, nghĩ đến hắn kêu nàng là tổ tông, nàng cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Trong lòng đột nhiên loạn cả lên, vậy là nàng cũng trọng sinh!
Hắn phải chết mới có thể trở về, chẳng lẽ nàng cũng đã chết? Một Trưởng Công chúa đang khỏe mạnh, làm sao mà chết!
Hoa Dương bên này đã nhanh chóng khôi phục như thường, nàng thấy may mắn vì mọi người nhà chồng cúi đầu, trừ bỏ Trần Kính Tông cùng với nha hoàn phía sau, không ai chú ý tới nàng vừa mới thất thố.
“Miễn lễ.”
Đám người Trần Đình Giám sôi nổi đứng thẳng.
Hoa Dương rất vui mừng nhìn thấy lúc này cha chồng đầu đầy tóc đen, vẫn tiên phong đạo cốt như cũ, nhìn thấy mẹ chồng tươi cười đầy mặt đứng ở một bên, cùng với đại ca Trần Bá Tông như tùng như trúc kia.
Chỉ có Trần gia lão thái thái, bởi vì đời trước chưa từng có giao thiệp với lão thái thái còn sống, Hoa Dương vẫn có run sợ mà mất chút tinh tế đoan trang.
Mọi người trở lại nội đường.
Hoa Dương, Trần Kính Tông quỳ trên gối cẩm, kính trà cho lão thái thái, phu thê Trần Đình Giám.
Hoa Dương có chút thất thần.
Lễ hết, Hoa Dương âm thầm đánh giá mọi người trong phòng một vòng.
Vô duyên vô cớ, Trần gia không nên xuất hiện biến hóa lớn như vậy, cho nên, Trần gia hẳn là cũng có một người trọng sinh giống nàng.
Ai đề nghị đón lão thái thái tới đây, chính là người đó.
Trần Kính Tông phát hiện lòng nghi ngờ của tiểu Công chúa, hắn nắm chặt tay, nếu muốn hướng dẫn nàng, hắn có thể nhắc tới chuyện Tam ca đi đón tổ mẫu.
Chỉ là, cần thiết không?
Hắn cũng muốn nhìn một chút, nếu Hoa Dương biết hắn vẫn là Trần Kính Tông đời trước thường xuyên chọc nàng tức giận, nàng có thể tiếp tục ghét bỏ hắn, không cho hắn đến gần người hay không.
Huống chi, Trần Kính Tông cũng muốn biết vì sao nàng lại trọng sinh, nếu thực sự có người hại nàng, hắn sẽ thay nàng báo thù.
Trước khi ăn trưa, Hoa Dương ngồi riêng một lát cùng mẹ chồng.
Hoa Dương cố ý thân cận với mẹ chồng, Tôn thị cũng liền cảm thấy cô con dâu Công chúa này rất bình dị gần gũi, không có bệnh Công chúa gì.
Hàn huyên chút việc nhà, Hoa Dương hỏi: “Lúc trước nghe nói lão thái thái vẫn luôn ở Lăng Châu, khi nào tiến kinh?”
Tôn thị cười nói: “Mấy ngày hôm trước mới đến, mấy năm trước cũng từng đón tới kinh thành ở, nhưng lão thái thái không thích ứng với khí hậu bên này, lại đi về. Công chúa có điều không biết, khi còn nhỏ phò mã đã ở Lăng Châu mấy năm, thân với lão thái thái nhất, lần này khi hắn cưới ngài, là đại hỉ sự quang tông diệu tổ, phò mã liền đề nghị cũng đón lão thái thái tới, làm bà cụ cũng vui vẻ theo.”
Thật vất vả Lão Tứ mới có lần hiếu thuận, bà ấy phải nhanh chóng khen với Công chúa một chút!
Hoa Dương:……
Thế nhưng là Trần Kính Tông?
Ba mươi phút sau, Hoa Dương kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ chồng, khi Tôn thị đưa con dâu ra cửa, Trần Kính Tông đã chờ ở bên ngoài.
Hoa Dương tránh đi tầm mắt hắn đưa tới.
Hai người một đường không nói chuyện mà trở về Tứ nghi đường.
Hoa Dương rất mệt, tối hôm qua gần như không ngủ, chờ bọn nha hoàn hầu hạ nàng gỡ châu thoa trên đầu xuống, nàng liền lên giường nằm.
Nhưng cũng chỉ là nằm, người rất thanh tỉnh, thanh tỉnh mà nhớ lại những thứ tối hôm qua có thể nhớ tới.
Nghĩ như vậy, gần như nơi chốn Trần Kính Tông đều là sơ hở.
Gian ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Trần Kính Tông tới.
Hoa Dương yên lặng nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân nam nhân rất nhanh liền tới mép giường, ván giường trầm xuống, hắn ngồi xuống.
Hoa Dương vẫn không nhúc nhích.
Trần Kính Tông nhìn gương mặt như ngủ yên của nàng, xì: “Đừng giả bộ, ta biết nàng tỉnh, cũng biết nàng đã phát hiện.”
Hoa Dương không đáp lại.
Trần Kính Tông: “Như thế nào, sợ lão thái thái nhà chúng ta, cũng sợ quỷ từng chết một lần như ta?”
Hoa Dương cũng biết, nàng có thể phát hiện sơ hở của Trần Kính Tông, Trần Kính Tông cũng có thể tìm được dấu vết nàng trọng sinh để lại.
“Ai sợ? Mọi người đều giống nhau.” Hoa Dương nhàn nhạt phản bác.
Trần Kính Tông nhíu mày: “Ta chết ở chiến trường, nàng chết như thế nào?”
Hoa Dương: “Bệnh chết, bị một trận phong hàn rất nghiêm trọng.”
Thật ra nàng cũng không biết mình có bệnh chết hay không, dù sao chính là đã sống lại, Hoa Dương cũng không muốn thua khí thế của Trần Kính Tông, mọi người đều là quỷ, ai sợ ai.
Trần Kính Tông: “Nàng chết năm nào? Có thể bị phong hàn lăn lộn chết, chẳng lẽ là sống đến bảy tám chục tuổi? Tối hôm qua ta ngủ cũng một lão thái thái sao?”
Hoa Dương cắn răng, sau một lúc lâu mới nói: “Chàng mới là lão thái thái, ta chết ở tháng chạp năm thứ ba Nguyên Hựu, cũng chỉ sống lâu hơn chàng ba năm.”
Trần Kính Tông: “Vậy còn được, lớn bằng ta hồi ta chết. Đúng rồi, sau khi ta chết, nàng có tái giá hay không?”
Hoa Dương: “Có, gả cho tân khoa Trạng Nguyên năm thứ hai.”
Trần Kính Tông: “Vậy bản lĩnh thị tẩm của hắn nhất định chẳng ra gì, bằng không tối hôm qua nàng sẽ không thèm ta như vậy.”
Hoa Dương lăn long lóc ngồi dậy, đánh gối đầu thẳng vào hắn.
Trần Kính Tông bắt lấy gối đầu dùng sức kéo qua, Công chúa ôm gối đầu ở một bên khác cũng bị hắn kéo tới.
Trần Kính Tông bỏ gối đầu ra đi ôm nàng.
Hoa Dương đẩy hắn, đẩy tới đẩy lui bị Trần Kính Tông ấn ngược lại, ép chặt.
Hai người đều đang thở, thở gấp, Trần Kính Tông hung hăng hôn xuống.
Hoa Dương quay đầu trốn tránh, trốn tránh một hồi lại bị hắn ôm mặt nữa.
Vẫn luôn hôn đến khi nàng không hề lộn xộn nữa, Trần Kính Tông mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của nàng hỏi: “Rốt cuộc có tái giá hay không?”
Hoa Dương không nói.
Trần Kính Tông cười: “Ta biết mà, nàng không thể nào quên ta nhanh như vậy.”
Hoa Dương: “Ta chỉ không coi trọng người khác, không có quan hệ với việc có nhớ chàng hay không.”
Trần Kính Tông: “Vậy nàng cũng thích ta, bằng không sau khi trọng sinh, vì sao còn phải gả cho ta?”
Hoa Dương cười nhạo: “Ta trọng sinh sau khi phụ hoàng tứ hôn, thật ra là chàng, đời trước không phải rất kiên cường sao, sau khi trọng sinh sao còn chạy tới gặp mặt ta?”
Trần Kính Tông: “Ta à, ta cũng mới trọng sinh sau khi Hoàng thượng tứ hôn, muốn hối hôn thì sợ bị chém đầu, ngẫm lại vẫn phải chịu.”
Hoa Dương: “Phải không, nếu muốn hối hôn, buổi sáng sao còn nói về sau ta bảo chàng đi hướng đông, chàng liền sẽ không đi hướng tây?”
Trần Kính Tông: “Khi đó ta lại không biết là nàng trọng sinh, ta còn tưởng rằng nàng là Công chúa 17 tuổi, ngoan như vậy mềm như vậy, ban đêm tùy ta muốn gì cũng cho, ta là một đại nam nhân sống hai đời, sao có thể so đo với tiểu Công chúa như vậy.”
Hoa Dương vừa thẹn thùng vừa giận, quay mặt đi nói: “Chàng không cần đắc ý, ta chỉ là sợ mình chịu khổ, mới xin cô mẫu cho rượu thuốc, sớm biết rằng chàng cũng trọng sinh, tối hôm qua chàng chỉ có thể ngủ trên mặt đất.”
Trần Kính Tông: “Ngủ thì ngủ, đời trước đã ngủ nhiều lần như vậy, ai sợ ai.”
Hoa Dương nằm ở trên giường, trong lòng cũng vì những lời hắn nói mà nghẹn một ngụm tức.
Mãi cho đến hoàng hôn, Trần Kính Tông mới lại tới hậu viện.
Sau khi trời tối, Trần Kính Tông vô cùng thuần thục mà trải đệm chăn trên mặt đất, mặc trung y nằm xuống.
Hoa Dương đưa lưng về phía hắn nằm ở trên giường.
Trên đường truyền đến tiếng đập cửa bang bang, có vẻ ban đêm này càng thêm an tĩnh.
Hoa Dương có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn.
“Hỏi nàng một chuyện đứng đắn, sau khi ta chết, người một nhà của chúng ta đều như thế nào?” Trần Kính Tông bỗng nhiên mở miệng.
Nước mắt Hoa Dương liền rớt xuống.
Nàng kiệt lực chịu đựng, Trần Kính Tông lại nghe thấy tiếng sột soạt của vải, đột nhiên ngồi dậy, xoay người nàng qua.
Nhìn thấy vành mắt nàng cũng đã khóc đỏ, trong lòng Trần Kính Tông trầm xuống: “Bọn họ đã xảy ra chuyện?”
Hoa Dương sao có thể nói cho hắn những chân tướng trầm trọng đó, nghẹn ngào lắc đầu, giải thích nói: “Không có, chỉ là khi tin chàng chết mới truyền tới, phụ thân một đêm đầu bạc, mẫu thân cũng khóc đến đứt ruột, ta chỉ khó chịu thay bọn họ.”
Trần Kính Tông nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, lão già có thể một đêm đầu bạc?
Hắn thất thần trong chốc lát, lại nhìn động tác nhỏ nàng nhân cơ hội lau nước mắt, hỏi: “Ta chết rồi, nàng có vì ta rớt vài giọt nước mắt hay không?”
Hoa Dương rũ mắt.
Trần Kính Tông: “Nàng tốt nhất nên nói thật, nếu ngay cả ta chết cũng không đổi được một câu xuôi tai của nàng, vậy cuộc sống này của chúng ta thật sự không thể tiếp tục rồi.”
Hoa Dương trước nay đều là người ăn mềm không ăn cứng, Trần Kính Tông càng nói như vậy, nàng càng không muốn nói cái gì, một lần nữa xoay đi: “Tùy, dù sao đây là nhà của chàng, chàng muốn ở lại tiền viện, hay là dọn đến Cẩm Y Vệ, Tả vệ Đại Hưng, đều tự nhiên.”
Trần Kính Tông nghiến răng nghiến lợi với bóng dáng của nàng: “Tự nhiên dọn đi có ích lợi gì, chỗ ta muốn ở nhất, có người lại không chịu cho ta ở.”
Hoa Dương: “Vậy cũng là do chàng không chịu tắm rửa không rửa chân trước, ta mới một ngày so một ngày càng không thích chàng.”
Trần Kính Tông: “Đêm nay ta đã rửa sạch, còn không phải kết quả giống nhau?”
Hoa Dương: “Vì sao phải rửa? Chàng đã muốn hối hôn, còn nhớ thương chút chuyện này? Cốt khí của Trần Kính Tông đâu?”
Trần Kính Tông: “…… Ta nói ta muốn hối hôn nàng liền tin? Vậy có phải nàng nói nàng tái giá Trạng Nguyên, ta cũng nên tin hay không?”
Hoa Dương: “Đúng, ta đúng là tái giá, ta chẳng những tái giá với Trạng Nguyên lang, ta còn nuôi hai nam sủng thân cường thể tráng, ta còn làm cho bọn họ cởi áo trên tỷ võ cho ta xem……”
“Ta không tin.”
Trần Kính Tông lại lần nữa xoay người qua, sắc mặt xanh mét nhìn nàng.
Hoa Dương nhấp chặt môi.
Vành mắt nàng còn hồng, rũ lông mi thật dài, thanh lãnh lại cự người ngàn dặm.
Trần Kính Tông bỗng nhiên không biết giận: “Không trùng hợp, ta nói thật, tháng sáu ta đã trọng sinh, ta đúng là không có cốt khí, đời trước nàng không thích ta như vậy, ta còn ba ba mà chạy tới cho nàng xem, còn đánh bại nhiều người như vậy, muốn tạo niềm vui cho nàng. Ta biết nàng ghét bỏ ta không chú ý, tối hôm qua ta cố ý đánh răng rửa mặt sạch sẽ mới đi gặp nàng, đáng tiếc nàng uống say, không phát hiện chút nào.”
Hoa Dương vẫn không nói lời nào, chỉ lăn xuống hai hàng nước mắt.
Trần Kính Tông ôm người lên, vừa định dùng cổ tay áo giúp nàng lau nước mắt, nàng lại chôn vào ngực hắn, nức nở nói: “Khi chàng chết, ta vẫn luôn hối hận, hối hận vì sao không đối tốt với chàng một chút, nếu ngày đó chàng đi ta dặn dò chàng một tiếng cẩn thận một chút, có thể chàng cũng sẽ không xảy ra chuyện. Chàng vì đền đáp triều đình mà chết, ta lại chưa từng làm chàng vừa lòng đẹp ý một đêm nào…”
“Sao có thể, ta nhiều lần vừa lòng đẹp ý lắm.” Trần Kính Tông buồn cười đánh gãy nàng tự trách.
Hoa Dương không tin.
Trần Kính Tông nghĩ nghĩ, nêu ví dụ cho nàng: “Ở bên nàng, đúng là ta vẫn luôn dục cầu bất mãn, nhưng vừa lòng đẹp ý và dục cầu bất mãn là hai việc khác nhau. Hai ta ngồi cùng nhau ăn cơm, chẳng sợ nàng không để ý tới ta, lòng ta cũng thoải mái, khi ở Lăng Châu, nàng sợ sâu đến rúc vào lòng ngực ta, lòng ta cũng thoải mái, còn có khi nàng sinh bệnh, mềm như bông nằm ở trong lòng ngực ta ngoan ngoãn uống thuốc ta đút, lòng ta cũng thoải mái.”
“Nàng không chủ động cho ta ngon ngọt, nhưng ta sẽ tự tìm, khi nàng ngủ, ta trộm hôn nàng bao nhiêu lần, nàng khẳng định không biết.”
“Bao gồm chuyện này, mười lăm phút tuy rằng ngắn, nhưng thật ra ta cũng……”