Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 206



Khi Trần Kính Tông vừa mới chết ở Bạch Hà lĩnh, hắn và hơn 5000 Tả vệ Đại Hưng kết thành sát khí ngút trời, vô số quỷ sai địa phủ tiến đến dẫn hồn đều không tiếp cận được.

Nếu là ác quỷ lệ quỷ, địa phủ cũng có biện pháp mạnh mẽ trấn áp bọn họ, nhưng mỗi người bọn họ sinh thời đều là những thiếu niên tốt bảo vệ quốc gia, những tướng sĩ mặc áo giáp biến thành quỷ, cũng được địa phủ ưu đãi.

Cuối cùng, địa phủ phái tới một vị phán quan mặt đẹp môi hồng răng trắng.

Phán quan mặt tuấn đứng ở đỉnh núi Bạch Hà lĩnh, ôn nhuận cười nói với ngàn vạn oán hận dâng lên như mực dày đặc trong hẻm núi: “Tứ đệ, Nhị ca tới gặp đệ, đệ cũng không thấy sao?”

Dường như có gió thổi qua, oan hồn quay cuồng gào thét bỗng dưng dừng lại, một hồi lâu sau, từ giữa đi ra một thân ảnh huyến hồng.

Cho dù sớm đã xem nhạt sinh tử, ngực Trần Diễn Tông vẫn tê rần, phi đến trước mặt thân ảnh huyết hồng, duỗi tay ôm lấy người này.

“Người chết không thể sống lại, Tứ đệ theo ta đi thôi.”

“Ở ác gặp dữ, Thích Cẩn cũng có luyện ngục vô biên chờ gã.”

“Đệ xoay quanh ở đây, cũng không gặp được Trưởng Công chúa, theo ta đến địa phủ, nếu tương lai có tạo hóa, có lẽ còn có thể nhìn thấy.”

Trần Diễn Tông liền khuyên ba ngày, hồn phách gần như đánh mất lý trí kia của Trần Kính Tông mới theo y đến địa phủ, đồng thời cũng mang theo các tướng sĩ Tả vệ Đại Hưng đi cùng.

Anh linh bậc này như bọn họ, chỉ cần muốn, có thể chuyển thế đầu thai bất cứ lúc nào.

Các tướng sĩ Tả vệ Đại Hưng đều lựa chọn con đường này, chấp niệm Trần Kính Tông quá sâu, hắn lựa chọn đi thi đậu chức quan của địa phủ với Nhị ca.

Trần Kính Tông trước dùng một năm nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh, cuối cũng cũng rút đi một thân lệ khí.

Trần Kính Tông lại dùng một năm đọc thư tịch của địa phủ, thi được thành một quỷ sai nho nhỏ.

Quỷ sai phụ trách đến nhân gian dẫn hồn, bởi vì Trần Kính Tông luôn bỏ bê nhiệm vụ muốn đến kinh thành, sau khi bị nhắc nhở vài lần xong, dưới tình huống Trần Diễn Tông mãi khuyên bảo, Trần Kính Tông rốt cuộc cũng kiềm chế được phần phàm tâm kia, cẩn trọng làm việc, rốt cuộc năm thứ ba vào địa phủ, bằng vào một thân bản lĩnh hắn thăng làm quỷ tướng.

Làm quan lớn, Trần Kính Tông cũng có một ít đặc quyền, thí dụ như, hiện tại mỗi tháng hắn đều có quyền lực một lần về dương gian thăm thân hữu.

Quyền lực cũng đi kèm với nhiều hạn chế, thí dụ như một lần chỉ có thể thăm một người, khi thăm, không thể hiện thân quấy nhiễu phàm nhân, cũng không thể có bất kỳ can thiệp nào với cuộc sống của người đó.

“Tứ đệ muốn đi gặp ai trước?”

Trước khi Trần Kính Tông xuất phát, Trần Diễn Tông tới tiễn hắn, cười hỏi.

Trần Kính Tông mặc một thân hắc y, sắc mặt tái nhợt như nhân viên địa phủ thường thấy, đặt ở trên người hắn, càng thêm vài phần âm lãnh sát khí.

Trần Diễn Tông vỗ vỗ bả vai đệ đệ, lại lần nữa nhắc nhở đủ loại điều cấm trong lần thăm hỏi này của hắn.

Trần Kính Tông: “Biết.”

Huynh đệ nói xong chuyện cần nói, ám mang trên người Trần Kính Tông chợt lóe, người liền biến mất trước mặt Trần Diễn Tông.

Người Trần Kính Tông lần này muốn gặp chính là Hoa Dương, thời gian một ngày bắt đầu từ giờ Tý, đến giờ Tý ngày kế kết thúc.

Phủ Trưởng Công chúa, Hoa Dương còn đang ngủ say.

Trần Kính Tông ngồi ở mép giường, tầm mắt theo thứ tự đảo qua những món trang trí quen thuộc lại xa lạ đó, Trưởng Công chúa vẫn sống trong nhung lụa như cũ, treo màn lụa đều là gấm Tứ Xuyên nàng thích nhất.

Cuối cùng, ánh mắt Trần Kính Tông dừng lại ở trên người nàng.

Hắn vươn tay, lại bởi vì không có hiện thân, ngón tay thon dài chỉ là xuyên thấu qua mặt nàng.

Trần Kính Tông phát ra một tiếng cười tự giễu.

Khi không thấy được người, nghĩ có thể nhìn thấy liền thấy đủ, nhưng chân chính gặp được, lại bắt đầu sinh ra tham niệm khác, muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, muốn hung hăng chiếm lấy nàng.

Trần Kính Tông có thể tùy hứng, cùng lắm thì xúc phạm điều cấm một lần lại bị trừng phạt một đoạn thời gian.

Trần Kính Tông không sợ bị phạt, nhưng lại sợ đột nhiên hiện thân dọa sợ nàng, mẫu thân có lẽ sẽ không sợ quỷ hồn của nhi tử, nhưng thê tử có thể không sợ sao, đặc biệt là Trưởng Công chúa cao cao tại thượng không đặt phò mã vào trong lòng như nàng.

Trần Kính Tông không muốn dọa nàng.

Trời đã sáng, Trưởng Công chúa lười biếng rời khỏi giường, một Trưởng Công chúa hai tư tuổi, càng đẹp càng diễm hơn khi 17-18 tuổi, cũng càng dễ dàng kích khởi dục vọng của Trần Kính Tông hơn.

Một bên là nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc hắn lại vui sướng tràn trề, một bên là hắn xiềng xích quấn thân chịu quỷ hình quất roi.

Trần Kính Tông lần lượt dao động, lần lượt lại bị nàng dụ hoặc.

Khi còn sống không thể bắt nạt nàng, vì sao làm quỷ rồi vẫn không thể nhẫn tâm?

Trưởng Công chúa lấy được thiệp mời của An Nhạc Đại Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa ra cửa.

Trần Kính Tông đi theo Hoa Dương tới phủ Đại Trưởng Công chúa, hắn ngồi ở bên người nàng, nhìn nàng dần dần đối lộ ra ánh mắt si mê với hai tên thị vệ tráng hán kia!

Nàng giảo hoạt dùng quạt tròn ngăn trở mặt, nhưng Trần Kính Tông nhìn thấy rõ ràng, mặt nàng tự nhiên cũng nổi lên màu đỏ, hơi thở nàng cũng ám chỉ nàng động xuân tâm!

Trần Kính Tông nhịn nửa ngày nhịn hai canh giờ buổi sáng, trăm triệu không nghĩ tới chính mình sẽ thấy một màn như vậy!

Nếu không phải bên người nàng có người, hiện tại Trần Kính Tông là có thể hiện thân, cũng dám đè nàng ở trên giường La Hán này, cũng dám để cho nàng tự mình trải nghiệm kỹ năng của một quỷ tướng từ địa phủ!

Nàng vậy mà còn dám nhìn!

Ngay khi Trần Kính Tông bị nàng chọc cho tức đến muốn sống lại, eo bài trên người quỷ tướng đột nhiên chợt lóe quang mang, là kim quang.

Kim quang ý nghĩa là chung quanh có người đại công đức qua đời, phải được tiếp dẫn đến địa phủ.

Người đại công đức như vậy, quỷ sai bình thường không thể dẫn dắt người nhất thân kim quang, ít nhất cũng cần một quỷ tướng.

Trần Kính Tông chính là giờ này khắc là quỷ tướng cách đối phương gần nhất.

Trần Kính Tông hãy còn trừng mắt nhìn Trưởng Công chúa, thất thần mà sờ soạng eo bài một phen, một lần sờ này, tin tức thân phận của người đại công đức chết đi này liền dũng mãnh vào trong óc hắn.

Như một thùng nước lạnh dội vào đầu, Trần Kính Tông nhìn mắt Hoa Dương lần cuối cùng, xoay người rời đi.

Hắn về tới Trần phủ quen thuộc, đi vào Xuân Hòa Đường, liền thấy hồn phách lão nhân suy sụp ngồi ở mép giường, ý đồ an ủi mẫu thân nằm trên người ông ấy khóc rống.

Trần Kính Tông trầm mặc nhìn một vòng thân nhân này.

Một hồi lâu sau, Trần Đình Giám rốt cuộc phát hiện Lão Tứ nhà mình một thân hắc y.

Trong mắt rưng rưng nước mắt của lão nhân phát ra một tia sáng.

Trần Kính Tông cười lạnh: “Đường đường là thủ phụ, lại là chết vì loại bệnh này, ngài thật đúng là có năng lực.”

Trần Đình Giám:……

Ông ấy trầm mặt xuống: “Ngươi tới làm cái gì?”

Trần Kính Tông ném eo bội của mình qua: “Yên tâm, thuần túy là vì công vụ, tuyệt không phải cố ý tới đón ngài.”

Trần Đình Giám lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, nghĩ nhi tử làm quỷ cũng có thể lên làm quỷ tướng, đáy mắt lặng yên xẹt qua một tia vui mừng.

Trần Kính Tông: “Đi thôi, ngài vừa chết đã có động tĩnh không nhỏ, địa phủ bên kia đều đang chờ, chậm trễ thì không tốt.”

Trần Đình Giám lại lần nữa nhìn về phía thê tử cùng các con cháu.

Trần Kính Tông: “Lại cho ngài mười lăm phút.”. Truyện Tổng Tài

Cho lão nhân, cũng cho hắn.

Mười lăm phút sau, hai người rời đi.

Địa phủ, hồn phách mấy thế hệ Hoàng đế bổn triều đều có mặt, từ Tòng Thái Tổ, Thành tổ, đến Thế Tông, Tiên đế.

Trần Kính Tông đã sớm những Hoàng đế này đều có phủ đệ tại địa phủ, có khí phái, xa hoa như cung điện ở nhân gian, có người bởi vì tội lớn hơn công, chỉ được ở một gian nhà tranh.

Trần Đình Giám nhìn thấy những Hoàng đế này, lập tức vứt nhi tử đến sau đầu, vội vàng đi quỳ lạy.

Kết quả, tòa nhà Trần Đình Giám được phân còn to hơn tòa của mấy Hoàng đế!

Tiên đế:……

Khi còn sống hai nhà kết thân là Trần Đình Giám trèo cao ông, sau khi chết, xem tòa nhà này to bao nhiêu đi, rõ ràng là ông trèo cao Trần gia mà!

Từ sau khi lão nhân chết, Trần Kính Tông liền không đến thế gian thăm nữa, bởi vì đoán được bất luận là người trong nhà hay là Hoa Dương, khẳng định đều đang thương tâm cho lãn nhân.

Kết quả không bao lâu, đại ca, mẫu thân cũng đều tới địa phủ, được lão nhân tâm tình phức tạp đón đến tòa nhà lớn của ông ấy.

“Lão đại sao lại thế này?” Trần Đình Giám hỏi.

Trần Bá Tông toàn thân lệ khí, ngay cả lão nhân cũng không muốn phản ứng.

Trần Diễn Tông nhìn Tứ đệ, giải thích nói với phụ thân: “Người chết oan đều như thế, khi Tứ đệ vừa tới còn có nhiều lệ khí hơn đại ca, nghe một chút kinh là tốt rồi.”

Nói xong, y mang đại ca đi nghe kinh trước.

Tôn thị thoá mạ lão nhân một trận, trách hắn dạy ra một Hoàng đế tốt lấy oán trả ơn, Tiên đế vừa lúc muốn tới đây hiểu được tình huống, ở ngoài sân liền nghe được Tôn thị lớn giọng, biết được nhi tử nhà mình làm chuyện tốt gì, Tiên đế cũng ngượng ngùng không dám vào, xám xịt rời đi.

Trần Kính Tông lại hạ phàm, lần này hắn vốn định đi gặp Nguyên Hựu Đế, nề hà bên người Đế Vương có vận mệnh quốc gia hộ thể, Trần Kính Tông không thể tiếp cận Nguyên Hựu Đế, hắn đành phải lại đi đến bên người Hoa Dương.

Lần này vừa đi, Trần Kính Tông liền nhìn thấy một Trưởng Công chúa ốm yếu, trong ngày tuyết lớn đưa đám người tam ca ra khỏi thành, đêm khuya tĩnh lặng một mình lén lút rớt nước mắt.

Trần Kính Tông nhìn đến tâm phiền ý loạn.

Đợi đến tháng giêng, Trần Kính Tông còn chưa hạ phàm, Thích Cẩn đã tới trước.

Trần Kính Tông trực tiếp trói Thích Cẩn đến mười tám tầng địa ngục, gọi đại ca tới, hai anh em thay phiên tra tấn Thích Cẩn.

Vì Thích Cẩn, Trần Kính Tông cũng không đi thăm ai nữa, trừ bỏ làm việc thì chính là đánh Thích Cẩn, bởi vì hồn phách sẽ không chết nữa, rồi lại có thể tiếp nhận nỗi khổ trừng phạt hết lần này đến lần khác, hôm nay Trần Kính Tông sẽ lột da Thích Cẩn, ngày tiếp theo lại bẻ xương một lần. Sau hai tháng ngắn ngủi, lệ khí trên người Trần Kính Tông lại tăng một tầng, Trần Diễn Tông lo lắng đệ đệ bị thù hận che mờ lý trí, lại lôi kéo Trần Kính Tông đến chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát nghe kinh.

Ngày này nghe kinh trở về, một tiểu quỷ trong phủ hắn hưng phấn chạy tới, đưa cho Trần Kính Tông một cái rương: “Tướng quân, có người đốt ngân phiếu cho ngài!”

Trần Kính Tông mở cái rương ra, bên trong quả nhiên là một chồng minh tệ thật dày, phía trên minh tệ là một phong thư.

Trong lòng Trần Kính Tông vừa động, ôm cái rương biến mất.

Hắn trở về phủ đệ của mình.

Thư là Hoa Dương viết, hắn đã chết hơn ba năm nhiều, đây vẫn là lần đầu tiên Hoa Dương đốt thư cho hắn, minh tệ thật ra đã sớm thiêu một chồng lại một chồng.

Trần Kính Tông nắm chặt phong thư, tưởng tượng qua các loại khả năng, cuối cùng xé rách miệng thư.

Trên thư là một câu vô cùng đơn giản —— Trần Kính Tông, nếu có kiếp sau, ta còn muốn gả cho chàng.

Trần Kính Tông ngẩn ra một lúc lâu.

Nàng còn muốn gả cho hắn?

Vậy cần gì phải chờ cái gì kiếp sau!

Có thể là ban ngày đi một chuyến đến mộ địa Trần gia, đêm nay Hoa Dương lại mất ngủ.

Không riêng gì nhớ Trần Kính Tông, còn nhớ cha chồng mẹ chồng, nhớ Trần Bá Tông, nhớ từng khoảnh khắc khi bọn họ còn sống ở cùng nàng.

Trằn trọc, Hoa Dương thở dài, ban đêm khó ngủ như vậy cũng thật là dày vò.

Nàng rời giường đi đổ nước, cầm bát trà đi đến bên cửa sổ, chân trời một vòng nguyệt tàn, trăng lạnh như nước.

Đứng trong chốc lát, Hoa Dương chuẩn bị ngủ, thả bát trà lại trên bàn, lại phát hiện trên bàn nhiều thêm một tờ giấy, phía trên viết: Hiện giờ ta làm việc ở địa phủ, nếu nàng không sợ, ta có thể hiện thân gặp nàng, Trần Kính Tông.

Toàn thân Hoa Dương cứng đờ, ngay sau đó nhìn trái phải chung quanh.

Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, Hoa Dương không thể che giấu lo lắng, lại nói không rõ có vài phần là sợ hãi, có vài phần là hỉ.

Nàng lại lần nữa nhìn về phía tờ giấy.

Vị trí tờ giấy không thay đổi, nhưng chữ phía trên đã thay đổi nội dung: Bộ dáng hiện tại của ta không có khác hồi còn sống nhiều, không cần nghĩ nhiều.

Hoa Dương bỗng dưng ướt hốc mắt, cho nên, thật sự còn có thể gặp sao?

Trên người đã không còn sức lực, Hoa Dương đỡ lưng ghế chậm rãi ngồi xuống, nàng nhìn tờ giấy kia, thử thăm dò hỏi: “Ba năm này chàng vẫn luôn làm việc tại địa phủ sao? Vì sao hiện tại mới liên hệ với ta?”

Mực nước trên tờ giấy biến mất, một lát sau hội tụ thành chữ mới: Năm nay mới thăng quan, mới có thể mỗi tháng hoàn dương một lần, lại đây gặp nàng, là bởi vì thu được thư của nàng.

Hoa Dương:……

Hắn thế nhưng thật sự nhận được lá thư kia.

Sớm biết như thế, có thể nàng sẽ không viết như vậy.

Hoa Dương quay mặt đi, lại khó nén kia một mảnh càng ngày càng đỏ ửng trên mặt.

Bên tai nhiều thêm một giọng nói trầm thấp: “Chẳng lẽ Trưởng Công chúa đã hối hận?”

Rành mạch lời nói, mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc, còn đánh thẳng vào nhân tâm hơn chữ trên tờ giấy.

Hoa Dương khó có thể khống chế mà run rẩy.

Bên tai truyền đến tiếng thở rõ ràng của nam nhân, một đôi tay cũng nắm lấy bả vai nàng, cường thế xoay nàng qua.

Hoa Dương không nhìn thấy gì cả, cố tình càng như thế, càng làm nàng rung động.

Trần Kính Tông trước nay đều không phải một người văn nhã người, mỗi lần ở bên nàng, hắn đều muốn làm một chuyện nhất.

Nếu Trưởng Công chúa sợ hãi, kháng cự, hắn lập tức sẽ buông tay, nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, đỏ hồng mặt.

Là một người lẻ loi vượt qua ba năm đêm dài dằng dặc, cho nên khát vọng hắn làm bạn, hay là viết một phong thơ như vậy bị hắn đánh vỡ, rốt cuộc không bày ra uy nghi Trưởng Công chúa của nàng được nữa?

Trần Kính Tông không biết, cũng không nghĩ lãng phí tâm tư đoán nữa, thanh quy giới luật của địa phủ đều đã bị hắn vứt đến sau đầu.

Hắn hiện thân hình ra, nâng mặt nóng của nàng lên.

Nụ hôn mát lạnh dừng ở trên môi, Hoa Dương lặng lẽ mở to mắt, thế nhưng thật sự thấy được hắn, tuấn mỹ như sinh thời.

“Nếu nàng hối hận, hiện tại còn kịp.” Nhân lúc mình còn có một tia lý trí, Trần Kính Tông dùng cái trán chống cái trán của nàng, cho nàng cơ hội cuối cùng.

Hoa Dương không nói, chỉ nhắm mắt lại, chỉ ôm chặt bờ vai của hắn.

Trần Kính Tông liền ôm nàng đi lên giường.

Phò mã làm quỷ rồi vẫn không hiểu thương hương tiếc ngọc như cũ, người thay đổi chính là Hoa Dương, nàng quý trọng cơ hội gặp lại này, nàng đồng ý bao dung thô lỗ và bá đạo của hắn.

Rõ ràng toàn thân hắn đều lãnh, lại làm tóc mai nàng lần lượt mướt mồ hôi.

“Nàng nói, nàng thiếu ta bao nhiêu.”

Cứ việc Trưởng Công chúa vô cùng chiều theo, Trần Kính Tông vẫn nhịn không được tính nợ cũ với nàng, hung hăng mà tính sổ.

Trưởng Công chúa bị nắm chặt tay khóc nức nở, khó chịu lại thống khoái.

Nợ hắn sao?

Vậy tới trả thù đi, trả thù bao nhiêu lần cũng có thể, chỉ cần hắn chịu tới, chỉ cần hắn vẫn luôn ở đây…