Cảnh Thuận Đế đã đầu năm mươi tuổi rồi, nhưng Thích hoàng hậu chỉ mới ba mươi lăm tuổi, mà dung nhan của bà ấy được bồi dưỡng vẫn trông rất trẻ, cộng với đặc trưng ổn định của một vị phu nhân càng khiến bà ấy quyến rũ và phong tình, cũng nhờ nhan sắc của bà ấy như thế mà nhiều năm sau đó Cảnh Thuận Đế vẫn để ngôi Hoàng hậu trống không, bà ấy cũng là người vừa tiến cung đã được sủng ái, sau một lần qua đêm cũng được sắc phong lên đầu cành.
"Nữ nhi đã viết cái gì, nàng lại cười ngọt như ăn mật thế?"
Cảnh Thuận Đế ngồi bên cạnh thê tử, nếu Thích hoàng hậu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện một sự hâm mộ xuất hiện trên mặt của ông ta.
Nhưng bấy giờ trong lòng của Hoàng hậu chỉ có nữ nhi ngoan của mình, bà ấy cười đưa lá thư cho trượng phu Hoàng đế xem: "Từ sau khi Hoa Dương xuất giá, mỗi lần tiến cung đều than phiền phò mã với thần thiếp, bảo tên nhóc đó thô lỗ không biết lãng mạn, nhưng cuối cùng đến giờ phu thê trẻ cũng có thể hòa thuận ở với nhau rồi."
Cảnh Thuận Đế hơi nheo mắt lại, nhìn bức thư của nữ nhi, nói: "Hai vị huynh trưởng của nhà chồng là văn nhân, một mình hành tẩu khó khăn trong mưa gió, không còn thời gian và sức lực đâu chăm sóc cho thê tử, còn phò mã lại cõng con đi bộ, nữ nhi mới biết lấy võ phu cũng có chỗ tốt của võ phu."
Chỉ đơn giản kể lại thôi, nhưng vẫn để lộ ra sự ngọt ngào của tiểu cô nương đang sống hạnh phúc.
Cảnh Thuận Đế cũng cười, đương nhiên ông ta vẫn hy vọng phu thê của nữ nhi và phò mã yêu thương nhau và sống vui vẻ với suốt đời.
Cả hai người Đế và Hậu cùng nhau đọc xong bức thư này, nói một chút về chuyện Trần gia, cuối cùng chủ đề lại quay trở về nữ nhi. Cảnh Thuận Đế vuốt râu, nói: "Dù sao Lăng Châu cũng là nơi xa xôi, thị trấn còn nghèo khó, Hoa Dương sống ở đó cũng gặp nhiều khó khăn. Đợi năm sau phò mã tháo tang xong, trẫm sẽ triệu hắn vào kinh thành, Hoa Dương cũng sẽ nhanh về thôi."
Thích hoàng hậu suy nghĩ một lát, lại nói: "Hoàng thượng, cả nhà Trần Các lão đều là người hiếu thuận, tin để tang truyền đến đầu năm nay rồi, có rất nhiều người nghĩ Trần Các lão sẽ nghĩ cách ở lại kinh thành, nhưng ngược lại Trần Các lão lại chẳng để tâm mà tiến cung chào người, một lòng chỉ muốn về quê. Phu thê bọn họ chắc cũng sẽ giữ tang gia tộc cho tròn, ba huynh đệ phò mã chỉ cần mặc áo tang một năm nhưng chắc bọn nhỏ cũng không nỡ để phụ thân và mẫu thân già ở lại để về kinh nhận chức đâu."
Cảnh Thuận Đế hỏi: "Ý nàng là gì?"
Thích hoàng hậu cười nói: "Đa số các quan viên đang trong thời gian để tang sẽ tháo tang trước, rồi bẩm tấu lên triều đình, xin triều đình sắp xếp chức quan cho hợp lý. Thôi thì chúng ta cứ đợi một đoạn thời gian nữa xem coi trong số con của ba huynh đệ phò mã ra sao, nếu họ nghĩ muốn về kinh ngay, thì người đồng ý. Còn họ muốn ở lại Lăng Châu để hiếu thuận với phụ thân và mẫu thân thì ngài chịu thiệt để cho họ ba chức quan dự bị ở Lăng Châu, cho bọn trẻ hai năm ở đó rèn luyện cũng có ích mà."
Cảnh Thuận Đế nói: "Nàng nói có lý đấy, nhưng không phải Hoa Dương cũng phải chịu khổ sống ngoài đó hai năm à?"
Thích hoàng hậu nói: "Chỉ ở thêm một năm lẻ ba tháng thôi, mùa hè năm sau nàng có thể về kinh thành rồi. Bây giờ, nàng đã là nàng dâu của Trần gia, chịu tang một năm cũng chịu rồi, ở thêm một năm rưỡi nữa với hai tẩu tẩu nhận danh tiếng nàng dâu hiếu thuận thì sao lại không làm?"
Cảnh Thuận Đế thốt lên: "Phải đó, vậy chúng ta ban thưởng cho bọn nhỏ nhiều một chút, tránh để nàng chịu khổ."
Thích hoàng hậu cũng chẳng lo lắng Trần gia dám làm nữ nhi bà ấy uất ức.
Tại Đông Cung.
Thái tử đang đọc sách với Trứ tiên sinh, mặc dù vị tiên sinh này không nghiêm khắc như Trần Các lão, nhưng ông ấy vẫn dựa theo quy tắc cũ, trừ khi có chuyện quan trọng chứ không thì trong thời gian giảng bài, không cho phép ai làm phiền.
Đến trưa, chương trình học cũng kết thúc.
Thái tử mười tuổi nằm oặt trên ghế, duỗi cái lưng mỏi mệt của mình.
Tiên sinh nhìn Thái tử, cũng không trách mắng dáng vẻ Thái tử không lịch sự như Trần Các lão, chỉ dọn dẹp sách trên bàn rồi hành lễ, cáo lui.
Sau khi tiên sinh rời đi, thái giám tên Tào Lễ đứng canh cửa của Thái tử mới cười híp mắt, khom lưng đi đến.
Lông mày như ngọn núi nhỏ của Thái tử cau lại, hỏi: "Có chuyện gì vui mà cười như thế?"
Tào Lễ lập tức cầm bức từ sau lưng ra, dâng cho cậu bé như hiến vật quý hiếm, nói: "Điện hạ, công chúa gửi thư cho ngài!"
Đáy mắt của Thái tử sáng lên, không kịp rời khỏi ghế ngồi mà vội vàng cướp lấy thư của tỷ tỷ.