Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông nhanh chóng bước đến đỡ thúc phụ lên.
Trần Kính Tông cười cười, xoay người đi về phía Tây viện.
Tề thị có chết cũng chưa hết tội.
Luật pháp bấy giờ nghiêm trị con cái bất hiếu, bao gồm cả tức phụ, không đề cập tới chuyện Tề thị tham ô, chỉ bằng chuyện bà ta dám cho lão thái thái uống dược giả cũng đã đủ phạm phải trọng tội bất hiếu rồi.
.
Tiểu Mã công công vội vàng muốn hồi kinh nên sau khi để lại cho Hoa Dương bốn rương ban thưởng và ba phong thư từ trong cung gửi đến xong, lập tức cáo từ.
Thư từ trong cung lần lượt là Đế Hậu xong đến Thái tử, Hoa Dương dựa vào khung cửa sổ trên giường sau đó hứng thú mở thư đọc.
Trần Kính Tông bước vào.
Hoa Dương cảnh giác dịch người vào bên trong, đồng thời cầm hai phong thư khác từ trong cung lên, dáng vẻ như sợ Trần Kính Tông đọc trộm thư của nàng.
Trần Kính Tông không đi về phía nàng, hắn thấy bốn chiếc rương ban thưởng đang đặt ở trong phòng thì bước đến mở từng cái ra xem, tất cả đều là lăng la tơ lụa và áo choàng lông thượng đẳng chống lạnh, mà bản thân nàng cũng mang theo vài rương đến đây.
"Hoàng thượng và nương nương thật đúng là yêu thương nàng, sợ nàng ở bên này phải chịu khổ."
Trần Kính Tông ngồi trên ghế nói mỉa với Công chúa đang ngồi trên giường.
Hoa Dương xem thư, không chút để ý nói: "Ai bảo ta chọc người thương tiếc như vậy, chứ không giống một số người nào đó."
Đãi ngộ của phụ mẫu đôi phu thê này thật sự khác nhau như trời với đất.
Trần Kính Tông thản nhiên uống trà: "Nàng có chọc người thương tiếc thế nào thì không phải vẫn phải gả cho ta sao?"
Hoa dương: "..."
Là do hắn tự ti hay là kiêu ngạo quá mức vậy?
Đêm hôm đó, phu thê hai người đang ngủ ngon giấc thì bỗng nhiên bị một trận tiếng ồn đánh thức.
Trần Kính Tông nghiêng tai lắng nghe, suy đoán nói: "Có lẽ là tam tẩu sắp sinh."
Hoa Dương chớp chớp mắt.
Nàng biết cái thai này của La Ngọc Yến là một nữ nhi nhưng lại không nhớ rõ ngày hài tử này được sinh ra, đừng nói là chất nữ, ngay cả sinh thần của Trần Kính Tông cũng là sau khi nàng chết xuống dưới mới nhớ.
Vì sao lại nhớ kỹ? Đó là bởi vì ngày giỗ và sinh thần của hắn là cùng một ngày.
Khi còn sống hắn cũng không quan tâm đến những thứ đó, mọi người trong nhà lại càng sẽ không cố ý tổ chức một buổi khánh sinh cho một đại nam nhân đang thành gia lập nghiệp.
Năm đầu tiên khi Hoa Dương gả tới, bà bà cũng đã có nói với nàng, Hoa Dương vì muốn cho bà mặt mũi nên đêm đó kêu phòng bếp làm món mì trường thọ cho Trần Kính Tông, nào nghĩ đến gia hỏa này vậy mà nghĩ nàng đang ám chỉ gì đó, thế là đêm đó hắn tắm rửa sạch sẽ rồi lôi kéo nàng lăn lộn cả một đêm.
Năm thứ hai bà bà lại uyển chuyển nhắc nhở nàng một phen, nhưng lần này Hoa Dương sợ Trần Kính Tông lại làm chuyện xằng bậy nên chỉ vờ làm như không biết, mà dường như bản thân Trần Kính Tông cũng không nhớ kỹ, hắn vẫn đi sớm về trễ làm việc như cũ.
Sau khi tin dữ hắn chết trên chiến trường truyền đến, Hoa Dương nghe bà bà khóc lóc nói tại sao lại là ngày này, nàng mới biết hắn chết vào đúng ngày sinh thần của mình.
Tại sao lại có người có sổ khổ như vậy?
Trong bóng đêm, Hoa Dương cảm thấy đồng tình ôm Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông ngẩn người trong giây lát xong lập tức ôm lại nàng, một tay vén mái tóc dài hơi rối của nàng qua rồi hôn hôn lên cổ nàng.