Khi Trần Kính Tông xuất hiện trở lại, mấy người đều nhìn phía sau hắn.
Tương Vương nghi ngờ: “Công chúa đâu?”
Từ lâu đã nghe nói Công chúa Hoa Dương trong cung được gọi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, được Cảnh Thuận Đế cưng chiều như viên ngọc, ông ta rất muốn mở mang kiến thức, mặc dù không có cách nào đụng chạm do thân phận, nhưng đã con mắt cũng được rồi.
Trần Kính Tông mỉm cười, to giọng nói: “Bẩm Vương gia, Công chúa đang vẽ tranh, không rảnh tới đây.”
Vẻ mặt Tương Vương luôn vênh váo tự đắc đột nhiên tối sầm lại.
Ông ta đường đường là Phiên vương, cho dù đến kinh thành cầu kiến Cảnh Thuận Đế, Cảnh Thuận Đế cũng sẽ không khóa cửa từ chối, Hoa Dương này lại quá kiêu ngạo!
Không đợi ông ta nói thêm gì, Trần Đình Giám đã đưa tay ra, cung kính nói: “Nếu Công chúa không rảnh, thảo dân cũng không giữ Vương gia lại nữa, Vương gia, xin mời.”
Tương Vương hừ lạnh một tiếng, giận giữ bỏ đi.
Ông ta đi rất nhanh, phụ tử Trần Đình Giám chậm rãi đi ra ngoài, thành ý tiễn đưa không rõ ràng lắm, chờ cuối cùng họ cũng đến trước cửa, xe ngựa của Tương Vương đã đi được một đoạn.
Trần Hiếu Tông mỉm cười, hỏi đệ đệ: “Thật sự Công chúa nói như vậy hay là vốn dĩ đệ không chuyển lời đến trước mặt Công chúa?”
Trần Kính Tông: “Một người là Vương gia, một người là Công chúa, đệ đâu dám gây trở ngại từ bên trong? Lỡ như bị vạch trần, không chừng sẽ bị người ta đánh gãy chân.”
Các cơ ở khóe mắt của Trần Đình Giám giật giật.
Trần Bá Tông dùng ánh mắt ra hiệu cho đệ đệ thái độ nghiêm chỉnh chút.
Trần Đình Giám đã quen rồi, nói: “Lễ vật của Thái phi Tương Vương vẫn còn ở trên bàn, con mang đến cho công chúa đi.”
Trần Kính Tông trực tiếp rời đi.
Hắn mang hộp gấm kia trở về Tứ Nghi đường, Hoa Dương đang tô màu mẫu đơn.
“Thái phi Tương Vương tặng cho nàng.” Trần Kính Tông đặt hộp gấm trước giấy vẽ của nàng, ánh mắt tùy ý liếc qua những bông hoa mẫu đơn kia.
Hoa Dương nhìn Triều Vân.
Triều Vân vòng qua mở hộp gấm ra, bên trong là một cây bút lông chuột bằng ngọc điêu khắc hoa văn phượng hoàng, một loại ngọc bích nhỏ tinh tế, vừa đắt tiền vừa tao nhã.
Triều Vân cười nói: “Trưởng bối thường sẽ tặng trâm hoặc vòng tay, lễ vậy này của Thái phi Tương Vương lại trái ngược, rất mới lạ.”
Hoa Dương biết vị Thái phi này cũng không phải là thân mẫu của Tương Vương, vì thế cũng không vì ghét Tương Vương mà trút giận sang đối phương.
“Cất đi.”
Triều Vân cầm hộp gấm đi đến nhà kho.
Trần Kính Tông ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt chuyên tâm của nàng, hỏi: “Dương như nàng không thích Tương Vương, vì sao vậy?”
Hẳn là nàng chưa từng nghe nói qua ân oán giữa Tương Vương và Trần gia, cho dù biết nàng là Công chúa thì cũng nên bảo vệ dòng họ nhiều hơn.
Hay là nói nàng yêu ai yêu cả đường đi đối với lão đầu tử, đã bao trùm toàn bộ Trần gia, lão đầu tử không thích thì nàng cũng không thích?
Hoa Dương liếc hắn một cái, giải thích nói: “Nghe nói ông ta háo sắc thành tính, không có nữ nhân nào sẽ thích loại người này đâu.”
Trần Kính Tông im lặng.
Nhân lúc Triều Vân vẫn chưa quay lại, hắn thấp giọng hỏi: “Nàng không thích ta, chẳng lẽ là vì ta luôn muốn thân cận nàng sao?”
Hắn cũng thừa nhận, ban đêm quả thực hắn rất có dục vọng với nàng.
Hoa Dương: “…”
Trần Kính Tông hiếm khi nghiêm túc như vậy, bù cho mình: “Ta không có nữ nhân khác, lại còn trẻ, nàng lại trắng như vậy…”
Không đợi hắn nói xong, Hoa Dương đã bỏ bút xuống rời đi!