Trời đang trở lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời lại rực rỡ, những tia nắng ấm áp chiếu lên cơ thể, vì vậy không phải lo lắng về việc bị rám nắng. Sau giờ học buổi chiều, Uyển Nghi đưa ba đệ đệ của mình ra hoa viên.
Năm nay, Đại Lang và Nhị Lang đều đã năm tuổi, Đại lang sinh sớm hơn, còn Tam Lang nhỏ hơn ca ca hai tuổi, thân hình cao ráo, thoạt nhìn khá mạnh mẽ và cứng rắn. Ở hoa viên, Uyển Nghi liếc mắt nhìn thấy Công chúa ngồi ở bàn đá, lập tức vui vẻ chạy tới: "Tứ thẩm, người cũng ở đây sao!"
Hoa Dương cười nhìn cô cháu gái này.
Trần Bá Tông cẩn trọng đàng hoàng, lịch sự tao nhã nhưng lại ít cười, Du Tú thận trọng dè dặt, tính tình hiền lành, có phụ mẫu như vậy, Uyển Nghi rất ngoan ngoãn và lạc quan, giống như mặt trời nhỏ ấm áp, rất đáng yêu.
"Con đến đây để ngắm lá phong và tắm nắng. Cả ngày ở trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe."
Hoa Dương chỉ hai cây phong phủ đầy lá đỏ cách đó không xa, đương nhiên nàng sẽ không nói cho bọn nhỏ biết lý do nàng đi dạo một vòng, chính là vì muốn giảm cân. “Tứ thẩm, thẩm ngồi ở đây còn đẹp hơn lá phong nhiều.” Uyển Nghi ngọt ngào nói.
Hoa Dương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng ấy.
Tam lang là đứa nhỏ nhất, chỉ nghĩ đến chơi đùa, bèn chạy đến khoảng đất trống rộng nhất trong hoa viên, vừa nhảy vừa giục các ca ca, tỷ tỷ: “Mau đi thôi, đợi thêm chút nữa là trời tối rồi đấy!”
Uyển Nghi giải thích với Công chúa: "Tam Lang muốn chơi nhảy dây, nó đã làm phiền chúng cháu rất lâu rồi."
Hoa Dương nhìn thấy Nhị Lang đang cầm một sợi dây dài trong tay, cười nói: "Vậy thì đi đi, ta ở đây để xem mọi người chơi."
Mấy hài tử chạy đi chơi với nhau.
Đại Lang và Nhị Lang mỗi người cầm một sợi dây, để Uyển Nghi và Tam Lang nhảy trước.
Dáng người Uyển Nghi nhẹ nhàng, còn còn thì khá đầy đặn, nên nhảy khá cao.
Hoa Dương chăm chú xem. Triều Vân cúi người: "Công chúa, người có muốn chơi không? Khi còn bé người cũng rất thích chơi những thứ này."
Hơn nữa, nhảy một trăm cái tốn nhiều sức lực hơn là việc không ngừng đi vòng quay, trò này cũng rất thú vị. Hoa Dương động lòng, khi Uyển Nghi chạy tới nhiệt tình mời nàng cùng chơi, Hoa Dương liền đồng ý.
Triều Vân gọi Trân Nhi đến để vung sợi dây. Hoa Dương và bốn đứa trẻ nhảy qua nhảy lại không ngừng, Tam Lang vấp ngã nhiều nhất, tạo nên những tiếng cười giòn giã.
Trần Đình Giám và Tôn thị ở Xuân Hòa đường, bên cạnh Tứ Nghi đường.
Từng đợt tiếng cười vang lên, Trần Đình Giám cau mày, đặt cuốn sách trên tay xuống nói với Tôn thị đang ngồi trên ghế may vá: "Mặc dù bọn trẻ đang để tang nhưng cười to như thế này là không thích hợp."
Ông dạy dỗ các con trai của mình một cách khắc nghiệt, đối với các cháu của mình cũng vậy.
Sự nghiêm khắc này giống như tri thức đã in sâu vào xương tủy của ông, Tôn thị biết rằng điều này không thể thay đổi.
Vì vậy, bà đã không nói đỡ cho nhóm hài tử, bà chỉ cho gọi nhà hoàn Lạp Mai bảo Lạp Mai đi nhắc nhở nhóm hài tử.
Lạp Mai lui ra, không lâu sau thì quay trở lại, bước vào phòng, nàng ấy nhìn Các lão, rồi lại nhìn Các lão phu nhân, xấu hổ nói: “Lão gia, lão phu nhân, Công chúa đang chơi với các tiểu thiếu gia, tôi chỉ dám nhìn trộm bọn họ, không dám ra mặt."
Khóe miệng Tôn thị cong lên, nhìn phu quân đang ngồi ở bàn làm việc, cố ý nói: “Công chúa thì sao, công chúa cũng phải giữ lễ nghi, huống chi còn đang trong thời gian để tang, ngươi đi qua đó, cứ nói là Các lão nhà chúng ta không vui, bảo Công chúa về phòng đi."