Lúc Tĩnh An Hầu từ trong cung đi ra, Hoa Dương vừa mới tỉnh lại.
Đầu đau âm ỉ, cổ họng cũng khô khốc.
Bên cạnh không có ai, nàng lắc chuông.
Triều Vân và Triều Lộ cùng nhau chạy vào, lúc treo màn che thì nghe Công chúa gọi nước, Triều Vân vội vàng đi rót một chén nước ấm.
Nước ấm làm cổ họng dễ chịu, cả người Hoa Dương cũng thoải mái hơn, chỉ là eo rất đau, nàng lại nằm xuống lần nữa.
Triều Vân cười nói: "Phò mã canh giữ Công chúa cả sáng, vừa mới bị Các lão gọi đi."
Tết trung thu, quan viên có ba ngày nghỉ, hôm nay là ngày cuối cùng.
Hoa Dương rũ mi, hai tay dưới chăn phẫn nộ cào cào đệm giường.
Trước kia Trần Kính Tông muốn làm chuyện gì quá đáng, ví dụ như hắn muốn đặt chân nàng lên vai, Hoa Dương quát mắng, Trần Kính Tông sẽ lập tức ngoan ngoãn thả nàng xuống. Nhưng tối hôm qua nàng uống say, ngoại trừ việc cả người mềm nhũn không có sức ra, phản ứng cũng chậm hơn một chút, đến lúc nàng ý thức được chuyện không đúng muốn khiển trách Trần Kính Tông thì đã không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh dưới trận mưa rào kia.
Triều Vân bưng chén trà, còn chưa lui ra, thấy Công chúa không nói một lời chỉ im lặng đỏ mặt, Triều Vân chợt nhớ tới những động tĩnh mà nàng ấy đã nghe thấy vào đêm qua.
Có lẽ là vì say rượu nên Công chúa mới quên kìm giọng.
Triều Vân cúi đầu lui ra ngoài.
Hoa Dương lười biếng nằm thêm chừng một khắc nữa, gọi nha hoàn đến hầu hạ nàng thay quần áo.
Vừa thay xong, Trần Kính Tông đã trở lại, mới bước vào nhà đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo như đao của Hoa Dương.
Trần Kính Tông rất biết cách nhìn sắc mặt của nàng, không hề đề cập gì đến chuyện tối hôm qua, chờ đám nha hoàn lui ra ngoài, hắn mới chủ động nói: "Vừa rồi lão đầu tử gọi ta tới mắng ta một trận, bảo ta sau này đừng gây thêm rắc rối gì nữa."
Hoa Dương: "Chàng có nói nguyên nhân thực sự vì sao chàng ra tay cho phụ thân nghe không?"
Trần Kính Tông: "Không cần thiết."
Hoa Dương hiểu, người này thà bị cha chồng mắng cũng sẽ không nói ra những lời tuỳ tiện của Mạnh Diên Khánh chỉ để lấy lòng cha chồng.
Một đứa trẻ không được lòng phụ mẫu sẽ chỉ một mực muốn phụ mẫu thay đổi cái nhìn về mình, hận không thể nhanh chóng lập lên công trạng để đến khoe với hai người. Nhưng Trần Kính Tông lại không phải kiểu tính cách đó, dường như hắn không hề quan tâm cha chồng có khen hắn hay không, hắn làm gì cũng tùy theo sở thích của mình.
"Đúng rồi, người của Tĩnh An Hầu phủ vừa tới báo tin vui, nói Nam Khang Công chúa mới sinh đêm qua."
Trần Kính Tông kể lại tin tức hắn nghe được ở chính điện cho Hoa Dương nghe, dù thế nào đi nữa thì Hoa Dương cũng là muội muội của Nam Khang Công chúa, đối với chuyện này vẫn phải nên bày tỏ một chút.
Hoa Dương kinh ngạc nói: "Đêm hôm qua đã sinh rồi? Hình như trước đó nghe mẫu hậu nói nàng ta gần cuối tháng mới sinh mà."
Trần Kính Tông: "Hình như là Tĩnh An Hầu đánh Mạnh Diên Khánh một trận, Nam Khang Công chúa lo lắng, cho nên sinh sớm."
Giống như Cảnh Thuận Đế gióng trống khua chiêng ngự ban mỹ nhân cho Mạnh Diên Khánh, để tất cả mọi người đều biết rằng hoàng gia cũng chú trọng lễ nghĩa, sẽ không thiên vị dung túng Công chúa làm một mệnh phụ đố kỵ, Tĩnh An Hầu cũng cố ý ám chỉ bảo bà mụ báo hỉ truyền tin tức ông ta đánh nhi tử ra khắp nơi, nói cho Hoàng Thượng lẫn bách tính biết, Mạnh gia bọn họ tuyệt đối sẽ không khiến Công chúa hoàng gia phải chịu uất ức. Nếu không, không có Tĩnh An Hầu bày mưu tính kế thì bà mụ kia làm sao dám lải nhải nhiều như vậy?
Hoa Dương cười cười, Tĩnh An Hầu là anh hùng trên chiến trường, có được đứa con như Mạnh Diên Khánh có lẽ cũng rất nhức đầu.
Nàng cho gọi Triều Lam, bảo nàng ấy vào kho chuẩn bị quà mừng, đợi lát nữa đem sang tặng cho Nam Khang Công chúa.
Trần Kính Tông: "Sao nàng không tự mình đi?"
Hoa Dương: "Mặt nàng ta không dày như vậy."
Một tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mỗi ngày đều mong nàng gặp xui xẻo, chờ cơ hội để giẫm lên đầu nàng như thế, Hoa Dương gửi quà tới đã là cho Nam Khang mặt mũi rồi.
Trần Kính Tông: "Nàng thật là oai phong."
Hoa Dương hơi hất cằm lên, không hề khiêm tốn chút nào.
Sau khi ăn sáng xong, Hoa Dương suy nghĩ một lát, nói với Trần Kính Tông: "Có lẽ hôm nay mẫu thân sẽ sắp xếp ngự y đến chữa bệnh cho biểu tẩu của ta, ta đi xem thử."
Nếu biểu tẩu Điền thị của nàng thật sự chỉ bị cảm thì Hoa Dương sẽ không cần đi chuyến này nhưng Hoa Dương biết nếu giống như kiếp trước thì Điền thị chỉ còn sống được thêm chừng mười mấy tháng nữa, một mỹ nhân vừa trẻ tuổi, vừa dịu dàng nhã nhặn khiến người ta thương tiếc như vậy, Hoa Dương muốn đi thăm nàng ta, cũng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Điền thị đã mắc bệnh gì.
Nếu so sánh, thật ra biểu tẩu chưa chắc đã thân bằng tỷ tỷ cùng cha khác mẹ nhưng Hoa Dương không vừa mắt Nam Khang, ngược lại dễ cảm thấy thương tiếc cho một mỹ nhân yếu đuối dịu dàng như Điền thị hơn.
Trần Kính Tông mím môi, nhìn nàng nói: "Nhất định phải đi hôm nay sao?"
Hoa Dương hơi bất ngờ, hỏi: "Hôm nay có gì không ổn à?"
Tối hôm qua nàng biết biểu tẩu bị bệnh, hôm nay tới thăm là chuyện hợp tình hợp lý.
Trần Kính Tông: "Ta tính xong rồi, định hôm nay dẫn nàng ra khỏi thành chơi một ngày."
Hoa Dương:...
Bệnh tình của biểu tẩu cũng không chỉ trong một ngày, mà Trần Kính Tông lại hiếm khi được nghỉ.
Hai khắc sau, Hoa Dương thay một bộ quần áo vải mỏng, leo lên xe ngựa theo Trần Kính Tông ra ngoài thành.
Sáng hôm sau, Hoa Dương dẫn Triều Vân và Triều Lộ tới Vũ Thanh Hầu phủ.
Lúc này, hai phụ tử Vũ Thanh Hầu và Thích Cẩn đã đi làm, Thích Thái phu nhân và Hầu phu nhân cùng ra nghênh đón Hoa Dương.
Thích Thái phu nhân: "Con đường đường là Công chúa, quan tâm biểu tẩu thì chỉ cần kêu nha hoàn tới thăm, cần gì phải đích thân tới?"
Hoa Dương cười nói: "Ở một mình cũng buồn bực, ra ngoài còn có thể trò chuyện với người."
Thích thái phu nhân: "Cái miệng nhỏ nhắn của con ngọt hơn nương nương khi còn bé nhiều."
Triều Vân và Triều Lộ nhìn nhau, cũng cười, trên đời này người có thể nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của Công chúa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đều là trưởng bối, trong số những người có vai vế ngang hàng với Công chúa, ngay cả quan hệ thân mật như Phò mã cũng không có may mắn này đâu.
Sau khi hàn huyên, Hoa Dương đến thăm Điền thị trước.
Nha hoàn đã mở cửa sổ trước để làm nhạt đi mùi thuốc và mùi bệnh vương trong phòng.
Điền thị nằm trên giường, chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt tái nhợt, giống như một đóa hoa vừa chớm nở chưa được bao lâu đã héo tàn.
Hoa Dương ngồi bên mép giường, ân cần hỏi: "Thái y nói thế nào?"
Tôn ti khác biệt, lúc này Hầu phu nhân chỉ ở bên cạnh tiếp khách, hoàn toàn là do Thích Thái phu nhân tiếp đãi, trả lời Công chúa: "Nói là tâm bệnh, tích chứa lâu ngày trong lòng, uống thuốc chỉ có thể làm thuyên giảm, muốn khỏi bệnh thì phải dựa vào chính nàng ấy cởi bỏ nút thắt trong lòng."
Hoa Dương chưa từng làm mẹ nhưng nàng đã từng nếm trải nỗi đau mất đi phụ hoàng, mà nỗi đau sinh non của Điền thị có lẽ còn nặng hơn cả nàng.
Nhìn Điền thị bệnh tật yếu ớt, Hoa Dương dịu dàng khuyên nhủ nói: "Biểu tẩu chỉ lo nhớ tới cốt nhục đã mất, chẳng lẽ không thèm để ý Điền đại nhân và Điền phu nhân sao? Nếu ngươi cứ tiếp tục tiều tụy thế này, tương lai có mệnh hệ nào, chẳng phải cũng để hai người họ trải qua đau khổ như ngươi bây giờ sao?"
Hoa Dương mới mở miệng, nước mắt của Điền thị đã rơi xuống, lúc này đã khóc không thành tiếng.
Hoa Dương săn sóc bảo ngoại tổ mẫu và cữu mẫu ra ngoài trước, làm dâu, có lẽ trước mặt cha mẹ chồng càng không thể thả lỏng.
Điền thị khóc rất lâu.
Nàng ta kìm nén nỗi tủi thân uất ức hàng năm trời, đối mặt với Công chúa thiện lương như vậy, một Công chúa chưa chắc sẽ thiên vị Thích Cẩn, Điền thị rất muốn nói hết những ủy khuất kia ra.
Cuối cùng, nàng ta vẫn nhịn được.
Công chúa tốt bụng tới thăm nàng ta, từ trong thâm tâm hy vọng nàng ta có thể khỏe lên, nàng ta làm sao có thể nói hết mấy chuyện phiền lòng của mình để Công chúa thấy khó chịu?
Nàng ta vẫn khóc đứt quãng.
Hoa Dương nghĩ đến mấy nữ tử mà nàng đã gặp ở Lăng Châu, họ đều là những dân nữ đáng thương từng bị Tương Vương bắt nạt, còn bởi vì tư sắc không đủ xuất chúng mà bị Tương Vương dùng mấy lượng bạc qua loa đuổi đi. Đối với Tương Vương, đó chỉ là mấy ngày hoặc thậm chí là mấy tháng vui vẻ giường chiếu nhưng đối với những dân nữ này lại là đau đớn tra tấn kéo dài cả đời, bọn họ rõ ràng là nạn nhân, thế nhưng sau khi về nhà lại phải chịu sự chỉ trỏ của hàng xóm láng giềng, cũng khó gả được cho một gia đình tốt.
Cùng một chuyện như vậy nhưng có nhiều nữ tử nản lòng nhảy sông tự vẫn, có nữ tử tâm chí kiên định, chỉ coi những cuộc gặp gỡ đó như mưa lũ đã qua, hoặc là cả đời không lấy chồng, đi theo cha mẹ làm ruộng sống qua ngày, hoặc là vô tình gặp được những nhi lang tốt biết thương tiếc bọn họ, lấy chồng sinh con, sống một cuộc sống an ổn.
Hoa Dương kể những chuyện này cho Điền thị nghe: "Biểu tẩu cảm thấy mình khổ nhưng so với các nàng ấy thì thế nào? Các nàng ấy có thể từ trong vũng bùn đi ra, biểu tẩu thật sự muốn cả đời vùi lấp trong đau khổ hay sao?"
Điền thị đã nín khóc, đau lòng thay cho những nữ tử đáng thương đó.
So sánh ra, nàng ta chẳng qua là gả cho một nam nhân không thích nàng ta, chỉ là mang thai một đứa trẻ không nằm trong mong đợi của đối phương, ngoại trừ chuyện này ra, nàng ta không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, cũng không có ác bá dám bắt nạt nàng ta, mẹ chồng và thái phu nhân phía trên cũng đối xử với nàng ta khách khí thậm chí còn thương tiếc, một cuộc sống như thế, biết bao nhiêu người đáng thương bên ngoài cầu còn không được?
"Đa tạ Công chúa, ta biết rồi, ngài yên tâm, sau này ta sẽ không ngu ngốc như vậy nữa."
Điền thị lau nước mắt, gò má nàng ta vẫn tái nhợt nhưng Hoa Dương lại nhìn thấy trong mắt nàng ta xuất hiện ánh hào quang.
Hoa Dương gật đầu, cười nói: "Chờ biểu tẩu bình phục, ta lại mời ngươi đến thưởng trà ngắm hoa cùng ta."
Hoa Dương không ở lại Vũ Thanh Hầu phủ dùng cơm trưa, ở đó gần một canh giờ rồi trở về Trần phủ.
Tôn thị biết Công chúa đến thăm bệnh con dâu mình, không nhịn được cũng tới thăm hỏi, bày tỏ sự quan tâm của bà ấy với Điền thị.
Hoa Dương kể cho mẹ chồng nghe cách mình khuyên đối phương.
Tôn thị cảm khái nói: "Công chúa đúng là vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, hơn nữa lời nói cũng có thể chạm tới lòng người, không giống ta, từ lúc lão Tứ còn nhỏ ta vẫn luôn khuyên nhủ lão đầu tử đừng nên nghiêm khắc như vậy nhưng khuyên hết hai mươi năm vẫn vô dụng, Công chúa vừa ra tay đã có thể khiến lão đầu tử tâm phục khẩu phục, cũng đã thay đổi không ít."
Hoa Dương cười nói: "Nương quá khen, đổi lại lúc ta mới xuất cung, những lời này ta cũng không nói ra được, đi theo nhị lão đến Lăng Châu một chuyến, học được không ít thứ, khi đó ta mới hiểu ra."
Tôn thị vẫn cười híp mắt, ánh mắt nhìn Công chúa giống như nhìn bảo vật, là một bảo bối từ trên trời rơi xuống còn rơi thẳng vào Trần gia.
Chạng vạng tối, màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông trở về từ Vệ Sở.
Đám nha hoàn đã dọn xong thức ăn lên bàn thấp, lui xuống.
Trần Kính Tông ăn cơm, nhìn Hoa Dương đang thoải mái tựa ở đối diện lật sách: "Số ta đúng là không bằng lão đầu tử."
Hoa Dương liếc hắn một cái.
Trần Kính Tông tiếp tục: "Lão đầu tử đã tuổi già xuống sắc rồi nhưng cho dù ông ấy bận bịu ở bên ngoài khuya đến cỡ nào, mẫu thân cũng sẽ chờ ông ấy trở về cùng nhau ăn cơm, tuy ta là Phò mã cao quý, đại khái cũng chỉ nhờ bây giờ còn trẻ khỏe, còn có thể phát huy tác dụng hầu hạ Công chúa, chờ ta già rồi, lực bất tòng tâm, có lẽ sẽ bị nàng bỏ, hoặc là tùy tiện phân cho ta một biệt viện hẻo lánh nào đó trong phủ Công chúa, giống như đày tới lãnh cung."
Hoa Dương hừ một tiếng: "Chàng về trễ như vậy, ngày nào ta cũng chờ chàng, đói bụng làm tổn hại thân thể, chàng chịu trách nhiệm nổi không?"
Trần Kính Tông: "Không chịu trách nhiệm nổi, ngài vẫn nên cần ăn thì cứ ăn, ngàn vạn lần đừng chờ ta."
Hoa Dương biết hắn đang nói linh tinh, tiếp tục đọc sách.
Trần Kính Tông: "Hôm nay đến Hầu phủ à?"
Hoa Dương: "Ừ."
Trần Kính Tông: "Hầu gia Thế tử bọn họ có chiêu đãi nàng long trọng không?"
Hoa Dương: "Bọn họ đều đi làm việc, làm sao rảnh rỗi chiêu đãi ta được, ta chỉ gặp mấy người ngoại tổ mẫu."
Trần Kính Tông hiểu, cầm bầu rượu lên rót đầy một chén cho mình, uống một ngụm rồi lại gắp thịt ăn.
Hoa Dương khó hiểu nhìn hắn: "Chàng không hỏi bệnh tình của biểu tẩu ta như thế nào sao?"
Trần Kính Tông: "Đổi lại là biểu ca của nàng sinh bệnh, ta còn có thể hỏi thử, nếu thật sự quan tâm biểu tẩu của nàng sẽ khiến biểu ca của nàng tức giận."
Hoa Dương muốn ném cuốn sách trong tay mình qua, hai câu này của hắn không đứng đắn tí nào.
Vũ Thanh Hầu phủ.
Thích Cẩn dùng cơm tối một mình, sau đó đến hậu viện.
Điền thị mới vừa uống thuốc, không dám ra ngoài hóng gió, chỉ dẫn nha hoàn chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, hoạt động gân cốt.
Thích Cẩn vừa tới, nha hoàn thức thời lui xuống.
Thích Cẩn ngồi trên ghế, cụp mắt hỏi Điền thị: "Nghe mẫu thân nói Công chúa tới thăm nàng một lúc, hai người đã nói những gì thế?"
Ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của y, nửa sáng nửa tối, khiến tâm trạng của y ra sao cũng khó phân biệt.
Điền thị cho rằng trượng phu sợ mình nói gì bậy bạ đắc tội Công chúa, đơn giản thuật lại cho y nghe.
Thích Cẩn nhìn chén trà trong tay, nước trà trong suốt, bên trong như thể phản chiếu một gương mặt mỹ nhân mắt ngọc mày ngài.
Chờ Điền thị nói xong, Thích Cẩn buông chén trà xuống, đứng lên nói: "Sắc trời đã tối, nàng đi nghỉ sớm đi."
Lời còn chưa dứt, y đã bước qua người của Điền thị.
Điền thị nhìn bóng lưng cao ngất của y, cố xem y là Tương Vương trong miệng của Công chúa.
Một người vì sắc dục mà không coi nữ tử như con người, một kẻ bạc tình coi nàng ta như một món đồ trang trí.