Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 91



Chiều tà buông xuống, các binh sĩ Tả vệ Đại Hưng kết thúc buổi huấn luyện trong ngày, tấp nập đi vào nhà ăn.

Vệ Sở sắp tham gia tỷ thí võ nghệ tổng cộng có mười người, trong đó Tần Uy tạm thời là đội trưởng.

Mặc dù Chỉ huy sử đại nhân yêu cầu bọn họ luyện tập bình thường, nhưng Tần Uy lại cố ý kéo dài thời gian thêm mười lăm phút, khi hắn dẫn tám binh sĩ còn lại vào nhà ăn, thì nhìn thấy bàn bên trong đã gần đầy người, cho dù có chỗ trống, cũng không đủ để họ cùng ngồi xuống.

Chỉ huy sử đại nhân đã nói, mười người bọn họ ba ngày này nhất định phải cùng ăn cùng ở.

Tần Uy liếc nhìn xung quanh, chỉ vào một cái bàn sắp ăn xong nói: "Đợi ở đây đi."

Nhưng hắn vừa mới dứt lời, một người mặc tạp dề bụi bặm gian nan di chuyển một cái bàn gỗ vuông từ trong phòng bếp ra, nhiệt tình hô to hướng về phía bọn họ: "Đội trưởng, bên này!"

Người này chính là Cao Đại Tráng.

Hắn vừa chọn một chỗ trống đặt chiếc bàn gỗ xuống, vừa tiếp tục lớn tiếng hô lên: "Tới đây, ta để lại đồ ăn cho các ngươi, ngồi xuống là ăn được rồi!”

Khi hắn mở miệng, cả nhà ăn đều im lặng, tất cả binh sĩ đều nhìn chằm chằm vào Cao Đại Tráng, Tần Uy và những người khác.

Nhìn thấy Cao Đại Tráng thân hình gầy gò liền cau mày, nhưng ánh mắt Cao Đại Tráng sáng ngời như vậy, cười chân thành như vậy, hắn chỉ dừng lại một chút, dẫn người đi tới.

Cao Đại Tráng mỉm cười, vào bếp dọn bữa tối cho mười người.

Tần Uy và chín người kia hôm nay đều mới quen biết, đối với người chưa từng cùng bọn họ tập luyện như Cao Đại Tráng lại càng xa lạ, cộng thêm áp lực tỷ thí võ nghệ, mười người ngồi cùng một chỗ, ngoại trừ ăn cơm, thì cũng không nói gì cả.

Bọn họ không nói chuyện, nhưng xung quanh lại không ngừng xì xào bàn tán, có người thậm chí không thèm để ý bị bọn họ nghe thấy, nói rất to.

"Còn tưởng rằng phò mã gia tới rồi, Vệ Sở chúng ta năm nay có thể gỡ cái danh đứng nhất từ dưới lên, không ngờ tới không ngờ tới mà."

"Đúng vậy, phái ai đi cũng được, nhưng lại chọn trúng Cao Đại Tráng.”

" Cao Đại Tráng cái gì cao lớn cường tráng, ta thấy gọi là Ải Tiểu Sấu* thì có, ha ha ha!"

*Ải Tiểu Sấu: thấp bé gầy

Cao Đại Tráng cúi đầu, mặt đỏ bừng trắng bệch.

Tần Uy và chín người kia sắc mặt tái nhợt, đương nhiên bọn họ cũng không muốn cùng Cao Đại Tráng tham gia tỷ thí, nhưng đây là chuyện đã định rồi, giờ phút này, bọn họ càng không muốn nghe những lời châm chọc của những người kia.

Ngay lúc Tần Uy chuẩn bị đặt bát xuống tới đánh nhau, tiếng bàn tán sau lưng đột nhiên biến mất, trong nhà ăn lại trở nên yên tĩnh lần nữa.

Cao Đại Tráng ngồi đối diện hắn, khó tin nhìn hướng về lối vào nhà ăn.

Tần Uy quay đầu, liền nhìn thấy Chỉ huy sử đại nhân bước vào, đi về phía bọn họ.

Tất cả binh sĩ trong Vệ Sở đều biết, tân Chỉ huy sử đại nhân là phò mã gia, cưới công chúa Hoa Dương - con gái được cưng chiều nhất của Hoàng thượng, nghe nói công chúa xinh đẹp vô song, chỉ huy sử đại nhân vô cùng yêu thương công chúa, thà tiêu hao một canh giờ ở trên đường chạng vạng mỗi ngày, cũng phải nhanh chóng trở về cùng công chúa. Nhưng sao hôm nay lại không về?

Trong lúc bàng hoàng, Trần Kính Tông đã đến bàn của bọn họ.

Mười người muộn màng đặt bát đũa xuống, vội vàng vuốt vuốt đứng dậy.

Trần Kính Tông nhìn Cao Đại Tráng: "Mang cho ta một đôi bát đũa."

Cao Đại Tráng nhìn hai đĩa rau lớn trên bàn đã bị gắp qua, lắp bắp nói: "Ta, ta sẽ dọn một đĩa rau khác..."

Trần Kính Tông: "Không, ta không để tâm như vậy."

Nói xong, Trần Kính Tông lấy vò rượu trong tay đặt xuống chiếc bàn gỗ cũ nát.

Cao Đại Tráng nhanh chóng mang bát đũa tới.

Mười người Tần Uy không có ghế dài, có người ở bàn bên cạnh muốn nhường ghế của mình cho Chỉ huy sử đại nhân, nhưng Trần Kính Tông cũng không muốn, ngồi xuống đất theo Tần Uy và những người khác.

"Ba đêm nay ta ăn ở cùng các ngươi, đừng ngại, cứ ăn uống bình thường đi."

Trần Kính Tông đầu tiên rót cho mình một bát rượu, phần còn lại chia cho mười người, không những có thể vui vẻ, mà còn không khiến ai uống say.

Có Trần Kính Tông ở đây, binh sĩ xung quanh không còn dám cười nhạo Cao Đại Tráng và những người khác.

Ăn xong cơm, màn đêm buông xuống hoàn toàn, Trần Kính Tông cùng với mười người đến doanh trại nơi mà họ phải ở trong ba đêm.

Giường chung lớn có thể ngủ được mười lăm binh sĩ, Trần Kính Tông đã chọn một đầu gần cửa.

Hắn là người đầu tiên cởi ủng, Tần Uy và những người khác lại ngại, Chỉ huy sử đại nhân tướng mạo tuấn tú, vừa nhìn là biết người có quy củ, về phủ chắc chắn ngày ngày tắm rửa, bọn họ…

Trần Kính Tông: "Ta đếm đến ba, ai còn đứng dưới đất, lập tức ra ngoài chạy nửa canh giờ."

Tần Uy và những người khác tranh nhau cởi giày lên giường, trong nháy mắt đã ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

Trần Kính Tông liếc nhìn đôi giày trên mặt đất, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của đại ca: "...

Mở cửa sổ ra chút đi."

Hắn im lặng nằm xuống.

Tần Uy ở gần hắn nhất, hắn là đội trưởng, người khác không dám hỏi, hắn mở miệng dò hỏi: "Chỉ huy sử, ngài thật sự không sợ chúng ta thua sao?"

Trần Kính Tông: "Có gì phải sợ, những năm trước chúng ta đứng nhất từ dưới lên, năm nay đứng cuối tiếp cũng là chuyện bình thường, không có gì để mất cả."

"Ngài thật sự không để ý thứ hạng, bình thường nghiêm khắc như vậy làm gì?"

"Mục đích là để các ngươi duy trì sức chiến đấu, nếu một ngày nào đó biên cương có chiến sự, các ngươi đều có thể hữu ích trên chiến trường, chứ không phải đau đớn không làm được gì dưới lưỡi đao của kẻ thù.”

"Nói thì nói vậy, thấy ngài đích thân tới ăn cùng ngủ cùng với bọn ta, trong lòng nhất định có để tâm."

Trần Kính Tông: "Không sợ thua không có nghĩa là không muốn thắng, cho dù chúng ta chỉ đổi từ hạng nhất dưới lên thành hạng hai dưới lên, thế cũng là tiến bộ, mùi chân thối trong căn phòng này ta cũng không ngửi vô ích.”

Không biết là ai cười trước, cuối cùng tất cả cùng cười oà lên.

Trần Kính Tông: "Được rồi, làm quen trước đi, bắt đầu từ Tần Uy, mỗi một người đều báo họ tên quê quán của mình, trong nhà có những ai.”

Cái này đơn giản, mười người lần lượt nói một lượt.

Trần Kính Tông: "Tiếp theo, kể về một chuyện khiến các ngươi vui nhất, nghe rõ đấy, phải là chuyện vui nhất, không được lừa gạt."

Tần Uy im lặng.

Những người khác đều thúc giục, Tần Uy ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Nhà bọn ta nghèo, năm ta mười tuổi, thấy người khác gặm chân gà thì rất thèm, ta liền lên núi bắt chim trĩ, đói đến mức không thể đi được nữa, thời khắc bắt được một con chim lúc đó, ta còn vui hơn cả khi gặm chân gà lúc sau này."

"Chỉ thế thôi à, ngươi có gì mà ngại chứ.”

Tần Uy sờ mũi.

Cao Đại Tráng nằm ở đầu khác, hắn là người cuối cùng nói: "Trước đây ta trông rất cường tráng, rất thích ăn, huynh đệ tẩu tẩu trong nhà đều ghét ta, sau này ra gia nhập Vệ Sở, lần đầu tiên lập công lấy được phần thưởng cho bọn họ xem, đó là lúc ta vui nhất.”

Căn phòng im lặng trong chốc lát.

Trần Kính Tông: "Tiếp tục nói về chuyện khiến các ngươi khó chịu nhất."

"Cha ta chết."

"Nha đầu ta thích gả cho người khác."

"Ca đã lấy trộm tiền trong nhà tiêu, ông nội ta cứ khăng khăng là ta trộm."

Cao Đại Tráng lại là người cuối cùng: "Ta bị bệnh lần đó."

Bức màn im lặng lại buông xuống.

Tần Uy đột nhiên nói: "Chỉ huy sử nếu đã tới cùng bọn ta, vậy ngài cũng kể cho bọn ta đi!”

"Ha ha, ta biết chuyện Chỉ huy sử vui nhất, nhất định là cưới được công chúa!"

Trần Kính Tông cười, không phủ nhận.

"Chuyện khó chịu nhất là gì?"

Trần Kính Tông cũng không giấu giếm: "Nhị ca ta, 18 tuổi chết vì bệnh, ta thậm chí còn không được gặp huynh ấy lần cuối."

Tần Uy và những người khác: "..."

Cao Đại Tráng: "Hay là chúng ta kể một lần nữa, kể về chuyện khiến bản thân mất mặt. Ta nói trước, năm mười lăm tuổi ta thích một cô nương, lấy hết can đảm đi tìm nàng ấy, kết quả hôm đó ta ăn nhiều khoai lang quá, vừa nhìn thấy nàng ấy liền bắt đầu đánh rắm, còn kêu rất lớn, ta chạy rất xa rồi vẫn nghe thấy tiếng nàng cười ở nơi đó."

Tất cả mọi người đều cười.

"Sau đó như thế nào? Các ngươi có ở bên nhau không?

"Không, nàng ấy xinh đẹp, đã gả vào một gia đình giàu có."

"Đến lượt ta, chuyện xấu hổ nhất của ta..."

Mỗi một người nói xong đều có một tràng cười phá lên, cười tới cười lui đến lượt Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông: "Ta chưa từng bị mất mặt, chỉ là da mặt ta dày, không ai có thể làm ta mất mặt."

Tần Uy và những người khác: "..."

Hiểu rồi, cho nên cho dù bọn họ thật sự thua đi chăng nữa, cũng không cần lo lắng Chỉ huy sử đại nhân mất mặt!

Ba ngày sau.

Cuộc tỷ thí của hai mươi sáu binh sĩ sẽ được tổ chức tại võ trường hoàng gia, ngoài Hoàng đế và các đại thần văn võ, hoàng hậu phi tần và một vài nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ* cũng có thể xem tỷ thí.

*Mệnh phụ: Phụ nữ có tước hiệu do vua sắc phong, như Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Phi tần cùng gia quyến của Hoàng thái (Nội mệnh phụ); hoàng nữ đã thụ phong Trưởng công chúa và Công chúa, vợ của Hoàng tử Vương công, và mẹ hoặc vợ của quan viên (Ngoại mệnh phụ)

Hoa Dương nhập cung sớm hơn một ngày, như vậy nàng có thể cùng mẫu hậu có mặt cuối cùng, không cần phải dậy sớm xếp hàng chờ ngoài cổng thành.

Nàng cũng dẫn Uyển Nghi theo.

Hoa Dương kiếp trước không dẫn theo ai, bây giờ nàng đối đãi với mấy người con của Trần gia thân thiết hơn kiếp trước, gan của Tam Lang cũng lớn, lại chạy tới Tứ Nghi Đường, mong đợi hỏi nàng xem nàng có thể dẫn hắn tiến cung không.

Hoa Dương biết, một khi nàng đồng ý, Nhị Lang có khả năng cũng sẽ đến, mặc dù Đại Lang, Uyển Nghi không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn cũng ngưỡng mộ khao khát.

Đại tiệc như vậy, các đại thần sẽ không mang theo trẻ con, nếu Hoa Dương thiên vị những người như Tam Lang, một lần dẫn theo bốn đứa trẻ, khó tránh sẽ khiến một số người bàn tán rằng Trần gia quá dựa dẫm vào hào quang của công chúa như nàng, cha chồng cũng sẽ không vui mừng huênh hoang như vậy.

Vì vậy, Hoa Dương chỉ mang theo Uyển Nghi, tiểu cô nương mới mười tuổi đã được người người yêu thích, ở cùng nàng cũng không chướng mắt, sau khi Uyển Nghi về nhà, cũng có thể đích thân kể lại tình hình trên võ trường tỷ thí cho các đệ đệ nghe.

"Tứ thẩm, ta căng thẳng quá."

Ăn xong bữa sáng ở điện Tê Phượng trong cung, trên đường đến cung Phượng Nghi, Uyển Nghi nắm tay Tứ thẩm công chúa, nhỏ tiếng nói.

Hoa Dương cười hỏi: "Hôm qua không phải gặp hoàng hậu rồi sao?"

Uyển Nghi lắc đầu, ngẩng đầu nói: "Ta không sợ nương nương, mà là lo mấy người Tứ thúc bọn họ."

Nàng sợ rằng Tứ thúc thua sẽ khó chịu.

Hoa Dương nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Yên tâm đi, Tứ thúc của ngươi ngay cả ông nội cũng không sợ, còn sợ một trận tỷ thí sao?”

Uyển Nghi bật cười.

Cung Phượng Nghi.

Hoa Dương đến không bao lâu, Lâm Quý phi cùng các phi tần khác, công chúa An Nhạc Trường, công chúa Nam Khang cũng đều tới.

Công chúa Nam Khang hạ sinh vào Trung Thu, lúc này thân thể đã sớm khỏe rồi, nhìn có chút bụ bẫm, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt tràn đầy chờ mong ngày tỉ thí võ công hôm nay.

Nhìn thấy Uyển Nghi, công chúa Nam Khang nắm tay đứa con gái ba tuổi của mình, cười đùa nói: "Muội muội đúng là thích trẻ con thật đấy."

Nàng cảm thấy, Hoa Dương không thể tự mình sinh con, mới phải đến gần cháu gái nhà chồng để giải tỏa nỗi cô đơn.

Hoa Dương chỉ cười, không quan tâm.

Uyển Nghi nhanh chóng quan sát đánh giá công chúa Nam Khang, nhẹ nhàng dính vào công chúa nhà mình nói: "Thì ra không phải công chúa nào cũng xinh đẹp như người."

Miệng tiểu cô nương ngọt như mật, Hoa Dương sao có thể không thích cho được?

Không bao lâu, bên ngoài có cung nhân đến bẩm báo, nói Hoàng đế, thái tử cùng các đại thần đã tới võ trường rồi.

Thích hoàng hậu cũng dẫn đầu đám đông xuất phát.

Hôm nay thời tiết quang đãng, bầu trời trong xanh, gió tuy không lớn, nhưng thổi ngang qua vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh, phả ra từng đám sương trắng.

Trên đài cao, ghế rồng của Cảnh Thuận đế được đặt ở giữa, bên trái là chỗ ngồi của Thích Hoàng hậu và những nữ thân quyến khác, bên phải là các đại thần văn võ.

Hoa Dương ngồi xuống, nhìn về võ trường phía trước.

26 Sở Vệ mười người đứng ra, chia thành ba hàng, xếp hàng ngay ngắn ở giữa võ trường, nhìn xa, binh sĩ nào cũng cao lớn rắn rỏi, tư thế oai hùng.

Trước ngực, sau lưng của các binh sĩ đều được khâu một tấm phù hiệu, bên trên viết danh gọi Vệ Sở của mình, như “Cẩm” trong Cẩm Y Vệ, “Kim Tiền” trong Kim Ngô Tiền Vệ.

Uyển Nghi ở bên cạnh công chúa, lúc này, nàng ta cuối cùng đã tìm thấy Tả vệ Đại Hưng nơi Tứ thúc đang đứng, hàng thứ ba cực tây.

"A, sao người kia gầy thế?"

Uyển Nghi kinh ngạc nói.

Cùng lúc đó, Cảnh Thuận Đế cũng chú ý tới trong tiểu đội mười người Vệ Sở của con rể mình có một binh sĩ gầy gò khác thường, ngài cau mày, nói gì đó với Mã công công đang khom người phục vụ mình.

Mã công công lại ra lệnh cho tiểu thái giám, tiểu thái giám chạy một mạch, đến đứng trước chư vị chỉ huy sử đứng đầu binh sĩ hàng thứ ba, rồi mời Trần Kính Tông lên đài diện kiến thánh thượng.

Trần Kính Tông đi theo tiểu thái giám lên khán đài.

Cảnh Thuận Đế: "Vệ Sở các ngươi, binh sĩ gầy gò kia là sao vậy?"

Trần Kính Tông hạ mắt xuống, cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng, tên lính này tên Cao Đại Tráng, từng là một đại lực sĩ, lập được hai lần chiến công, sau đó vì bệnh mà suy yếu, thần niệm tình hắn trước có công lao, tuy điều hắn xuống bếp, nhưng vẫn phong cho hắn hàm chiến binh, lãnh thêm ít quân bổng, để tỏ lòng triều đình không quên người có công, khích lệ các tướng sĩ khác dũng cảm phấn đấu.

Trần Đình Giám rất gần với Cảnh Thuận Đế, chỉ cách nhau bởi thái tử, nghe xong liền cau mày.

Cảnh Thuận Đế sắc mặt bình tĩnh, trong lòng phức tạp.

Ngài chọn "Cao Đại Tráng", là vì hy vọng có thể âm thầm giúp con rể chọn binh tốt, nào ngờ "Cao Đại Tráng" lại trông như thế này?

Ngài cũng biết, con rể mới vào Vệ Sở chưa được nửa năm, chuyện của Cao Đại Tráng, hơn nửa là sắp xếp của quân quan.

"Nếu ốm yếu, sao lại không bẩm báo với trẫm, trẫm biết trước, còn có thể giúp ngươi chọn người khác." Nghĩ rằng con rể lại sắp đứng cuối, Cảnh Thuận Đế mở đường cho con rể trước mặt mọi người.

Trần Kính Tông: "Tạ ý tốt của Hoàng thượng, chỉ là thần cảm thấy, chiến trường hai quân giao binh, thần cũng không thể đảm bảo mỗi binh sĩ sẽ bình an vô sự, tỷ thí võ nghệ cũng vậy, nếu một hoặc hai người bị bệnh, có lẽ càng có thể phản ánh chiến lực chân chính của Vệ Sở, vì vậy vẫn chọn Cao Đại Tráng như cũ.”

Cảnh Thuận Đế cười nói: "Ngươi đúng là nghĩ thoáng, bỏ đi, lui xuống đi."

Trần Kính Tông cáo lui.

Thái tử tiễn nhìn anh rể rời đi, lại nhìn Cao Đại Tráng, trong lòng có chút chờ mong.