Một gốc đại thụ tựa như ngọn núi dốc đứng, lẻ loi sừng sững giữa chập trùng sơn mạch.
Rễ cây khổng lồ vặn vẹo lan tràn dưới lòng đất, những mô đất bị nó xé toạc nhô lên như những ngọn đồi nhỏ. Tán cây xuyên thẳng qua tầng mây, cao ngất giữa tầng không.
Trên một cành cây to lớn, Lam Chương dựa lưng vào thân cây, chân phải duỗi thẳng, chân trái gác lên rìa cành.
Xa xa trong dãy núi, tiếng chim hót thú gầm không ngừng vang lên, Lam Chương khẽ nheo mắt, lặng lẽ quan sát.
Bên cạnh, mặt đất khô cằn nứt nẻ như lớp vỏ cây cổ thụ dần bị bóng tối đen kịt nhuộm thẫm. Chớp mắt một cái, vô số con mắt lớn nhỏ bất định bất ngờ hiện lên.