"Uy, đã gom đủ tiền chưa?" Thư ký ngồi trên xe gọi điện thoại cho bọn bắt cóc, người đang ngồi lái mặc thường phục, băng ghế sau chính là kỹ thuật viên an ninh cùng hình cảnh.
Đây là những tinh anh còn sót lại ở sở Cảnh sát, không được mấy ai, Phùng Kiến Quốc cũng phải ở lại chủ trì đại Cục, Trương Kim Hải cũng đã được giao phó nhiệm vụ.
Trước lúc xuất phát.
Phương Tân xách theo rương khám tra muốn chạy ra ngoài lại đụng trúng Phùng Kiến Quốc, cô dừng bước: "Phùng cục...."
Phùng Kiến Quốc nhìn cô cảnh sát trẻ tuổi: "Đi đâu vậy?"
Phương Tân giấu rương khám tra phía sau, Trịnh Thành Duệ cũng thụt cổ: "Chuyện là...."
Đoạn Thành ngẩng đầu đi lên trước, cậu ta chưa từng đối mặt trực diện với lãnh đạo nói chuyện nên có chút bối rối khẩn trương.
"Cứu.... cứu người...."
"Dựa vào các người?" Phùng Kiến Quốc hơi nhăn mày: "Đánh không được, vác cũng không xong."
"Tôi.... ai bảo chúng tôi...." Đoạn Thành muốn cãi lại đã bị Phương Tân kéo trở về.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, trong các cuộc khảo hạch đối kháng thường niên, nhân viên tổ kỹ trinh các người luôn đội bản, đấy là sự thật không thể lay chuyển, nhưng mà...." Phùng Kiến Quốc vẫn chừa cho họ một lối mòn: "Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc nửa năm qua Lâm Yêm đã dạy dỗ các người những gì, lão Trương!"
Ông cao giọng hô gọi.
Trương Kim Hải mặc tốt trang bị bảo hộ từ phòng thay quần áo chạy ra, vừa chạy vừa gài đai áo chống đạn che lại cái bụng phệ của hắn, lúc đến trước mặt ông đã thở không ra hơi.
"Có mặt!"
"Dẫn người xuất phát, bất cứ ai cũng được, đến khu quân dụng trang bị vũ khí, nhất định phải đưa Lâm Yêm lông tóc không tổn hại trở về!"
"Vâng!"
Ý chí chiến đấu của đám người Phương Tân sôi sục, Phùng Kiến Quốc nở nụ cười cứng nhắc, nhìn bọn họ chạy đi lại tiếp thêm một câu.
"Các người cũng phải.... bình an trở về."
Đoạn Thành đi ở phía sau nghe thấy, xoay người, hướng về phía ông giơ lên ngón tay cái, nụ cười của tuổi trẻ luôn nhiệt huyết tốt đẹp như vậy, sau đó cậu ta đuổi kịp đồng đội biến mất phía cuối hành lang.
Phùng Kiến Quốc trở lại phòng họp, đứng trước màn hình lớn theo dõi hai cuộc đột kích sinh tử.
"Áo chống đạn phải mặc như vầy, cột chặt dây đai nếu không nó rất dễ bị bong ra, đấy chính là mấu chốt sống còn, nhất định phải kiểm tra thật kỹ trước khi xuất trận." Trương Kim Hải nói, bỏ khẩu súng vào bao da, đích thân giúp cậu ta chỉnh sửa.
Đoạn Thành đỡ mũ bảo hộ, cậu vẫn chưa thích ứng với trọng lượng của nó: "Tôi vẫn luôn nghĩ Trương đội sẽ không bôn ba ra bên ngoài thực thi nhiệm vụ."
Trương Kim Hải cười cười: "Mấy năm trước tôi cũng giống các người thôi, nhưng hiện tại khác rồi, sinh mệnh của tôi là tương lai của cả một gia đình, có rất nhiều lo lắng cho nên e dè."
Trịnh Thành Duệ thật vất vả lắm mới kéo cái áo chống đạn che kín cái bụng to tướng của mình, thở hồng hộc: "Được.... được rồi.... đi thôi."
Phương Tân đứng trước cổng Cảnh cục đi một vòng lớn, chỉ vào vết lốp xe: "Lão Trịnh, theo dõi dấu vết bánh xe này, nó giống như vết lốp xe ma sát trên đường để lại.
"Được." Trịnh Thành Duệ cầm máy tính trên tay bắt đầu tính toán, Đoạn Thành lái xe đến: "Đi thôi, lên xe, vừa đi vừa tìm."
"Tìm được rồi, là Lâm tỷ." Trịnh Thành Duệ nói, phóng to hình ảnh để mọi người nhìn rõ.
"Ngã tư phía trước rẽ trái."
•
"Tại sao chỉ có năm ngàn vạn? Muốn ta thủ tiêu con tin à?" Bọn bắt cóc tức giận gầm rống.
Thư ký ôm rương tiền trong ngực, lấy khăn tay lau mồ hôi: "Không không không, Cty tạm thời chỉ gom đủ năm ngàn vạn, toàn bộ đều giao cho các người, phần còn lại sẽ được ký Séc."
Người đàn ông lúc này mới hài lòng Hừ một tiếng: "Còn mười lăm phút, để tiền mặt vào hộp điện thứ 18 ven biển quốc lộ, khi nhìn thấy tiền, lập tức thả người."
Kỹ thuật viên gõ máy tính, phân tích sóng âm gật đầu với thư ký, bảo hắn kéo dài thêm thời gian.
Thư ký lắp bắp làm theo kế hoạch của cảnh sát: "Tôi muốn xác nhận Tiểu thư còn sống hay không, bằng không một xu cũng không đưa cho các người."
Đối phương dừng một chút, chỉ đơn giản lặp lại câu nói: "Nhận được tiền, lập tức thả người."
Thư ký thoáng liếc nhìn cảnh sát, tiếp tục nói: "Tôi đang trên đường tới, tiền nhất định sẽ giao ra, tôi muốn xác nhận tình hình của Tiểu thư, các người phải cho nàng nói với tôi vài câu...."
Đối phương chỉ lạnh như băng tiếp tục lặp lại: "Nhận được tiền, lập tức thả người."
Kỹ thuật viên đang điều tra dãy số gọi đến, nhìn biểu đồ hình sóng trên màn hình mà nhíu mày.
Thư ký còn muốn nói gì đó đối phương đã ngắt điện thoại, biểu đồ hình sóng bị gián đoạn, cảnh sát kề sát qua hỏi: "Thế nào, đã tìm ra chưa?"
Kỹ thuật viên lắc đầu: "Không được, thời gian trò chuyện quá ngắn, hơn nữa mọi người không cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hắn rất kỳ quái sao?"
"Kỳ quái chỗ nào?" Thư ký lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên: "Phiền đồng chí tài xế lái xe nhanh lên, sinh mệnh quan trọng."
Năm ngàn vạn chỉ là tiền ảo, chỉ có cái rương trong tay hắn là hàng thật giá thật, một khi bị kiểm tra thì đi tong.
"Từ lúc tên bắt cóc "Hừ" một tiếng kia thì không thấy sóng âm dao động trong giọng nói, nó giống như được thiết lặp sẵn, rất bình dị."
Kỹ thuật viên tháo tai nghe, lòng thì thầm, việc cấp bách hiện tại vẫn là tìm cho được Lâm Yêm rồi mọi chuyện sẽ tính tiếp."
•
Dưới sự giúp đỡ của Đoạn Thành, Phương Tân mang theo rương khám tra từ đoạn lan can bị gãy đổ đi thẳng xuống bờ biển.
Những người khác cũng xông xáo đuổi theo.
Dấu vết đến đây thì biến mất.
Đoạn Thành bật đèn pin tìm kiếm xung quanh thì phát hiện chiếc moto trong bụi cỏ.
"Mọi người xem, là xe của Lâm tỷ!"
Trương Kim Hải chạy tới, sờ mặt yên xe, không có độ ấm, còn vương lại ít máu.
Một bên kính chiếu hậu bị xỏ xuyên, bên kia bị đập nát, trên thân xe còn lưu lại vết đạn bắn.
Lần theo những manh mối bọn họ đi đến làng chài tiếp cận hiện trường.
Hai bên đường tuỳ ý đều có thể nhìn thấy đồ vật rối tung, trên đất trên tường đều có vết đạn bắn, tất cả hàng quán đều đóng cửa, không ít nhà cửa thuỷ tinh bị vỡ nát.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Đoạn Thành đơn giản thả giọng kêu: "Lâm tỷ, chị ở đâu? Lâm tỷ??!"
Phương Tân giật mạnh cánh tay cậu ta: "Đừng có hét! Thay vì sử dụng chút công phu đó tìm kiếm manh mối đi!"
Trương Kim Hải chỉ vết máu ở bãi đất trống cách đó không xa: "Có vết máu, mau đến đó xem."
Phương Tân đeo bao tay, dùng ngón trỏ quẹt một ít đưa lên mũi ngửi: "Là máu người."
Cô chọt Đoạn Thành: "Có nhìn ra được gì không?"
Đoạn Thành nhìn tứ phía, toàn cảnh chỉ một màu đen như mực, gió biển thổi cuồn cuộn: "Làm sao tôi biết được.... nếu Lâm tỷ ở đây nhất định sẽ nhìn ra...."
Cậu vừa nói xong, mọi người nhất trí quay đầu nhìn lại.
Nếu Lâm Yêm ở đây, khẳng định sớm cho cậu ta một cái tát trời gáng: "Cậu được tích sự gì hả?"
Chỉ là hiện tại không ai mắn cậu nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng rát đến phát đau.
Từ lúc xuất hiện, Lâm Yêm luôn là nhân tố chủ lực trợ giúp phá án, muốn kiến thức có sâu rộng, muốn võ có thể hành sát, bọn họ ngước nhìn lên khoảng không, cảm thấy nàng thật chói mắt nhưng chưa từng nghĩ tới đuổi kịp bước chân nàng.
Đoạn Thành cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, phá án sao, văn có Lâm tỷ, võ có Tống đội, không tới lượt cậu ta ra trận đâu.
Chỉ cần an ổn vượt qua đợt thực tập này sau đó từng bước khảo thí nhân viên công vụ, làm một tiểu văn viên nhỏ nhỏ ngồi văn phòng an ổn qua ngày là vui rồi.
Ai nào ngờ sẽ có một ngày cậu đứng ở hiện trường, vậy ra khi thật sự đứng chỗ này, đứng vào vị trí của Lâm Yêm, đối mặt với sự kỳ vọng của đồng đội, tên tội phạm hung ác, những đồng sự chưa rõ sống chết áp lực tâm lý là rất lớn.
Không ai thúc giục Đoạn Thành, mọi người căn bản chưa từng trông chờ gì ở cậu, Trương Kim Hải đứng dậy đi tìm manh mối, Phương Tân, Trịnh Thành Duệ cũng bận rộn công việc riêng của từng người.
Đoạn Thành cắn răng, nhìn vũng máu trước mặt, cậu dường như muốn đưa tay chạm vào lại đột nhiên rút về, lần đầu tiên chủ động lấy bao tay từ rương khám tra ra đeo vào.
"Đoạn...." Phương Tân đi xa một khoảng muốn gọi cậu theo, quay đầu lại thì thấy cậu đang quỳ rạp trên đất, chiêm nghiệm vết máu kia.
Đoạn Thành dùng răng cắn đèn pin, tay cầm kính lúp di chuyển vòng quanh vũng máu, vắt hết chất xám hồi tưởng lại những nội dung từng học trong sách.
Cậu ta gõ đầu đứng dậy: "Xung quanh vết máu rất sạch sẽ, đây là tình trạng máu nhỏ giọt."
Phương Tân đi qua: "Cậu...."
Đoạn Thành bất ngờ kêu lên, chỉ về phía cô: "Đừng nhúc nhích!"
Phương Tân cầm đèn pin đứng phía sau co rụt lại, Đoạn Thành đã chạy tới nhìn xuống dưới chân cô: "Tôi biết rồi, Lâm tỷ đi hướng này, mọi người nhìn xem, trong quá trình di chuyển vết máu trải dài ngắn không giống nhau, hướng này dao động lớn nhất! Đi hướng này!"
Trương Kim Hải dẫn đầu chạy tới: "Đuổi theo!"
•
"0202, tôi là 01...." Tống Dư Hàng nói qua máy bộ đàm, giọng nói đứt quãng cho thấy các thiết bị đã bị nhiễu sóng, thông tin rời rạc gián đoạn.
Cô nhíu mày, rút ra con dao nhỏ vắt trong ống quần, khắc một mũi tên lên vách tường bên cạnh, để lại ký hiệu cho đồng đội, cũng phòng hờ trường hợp cô bị lạc đường.
Kết cấu các phòng lớn nhỏ ở đây giống nhau như đúc, cô lại đá văng một cánh cửa, không khí khói bụi hỗn tạp, bàn ghế phóng ngã tứ tung.
Tống Dư Hàng cầm dao để lại ký hiệu ở cửa, lại vỗ vào máy liên lạc, vẫn không có tín hiệu, cũng trong nháy mắt cô nhớ lại chương trình học xử lý các thiết bị điện tử bị nhiễu sóng.
Bước vào phòng CT chụp X quang, các bác sĩ thường yêu cầu bệnh nhân không mang theo các thiết bị không cần thiết.
Một là vì phòng trường hợp quấy nhiễu sự vận hành của máy móc, hai là sóng điện thoại ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc mất tín hiệu.
Nguyên tắc hoạt động của máy truyền tin cũng tương tự, như vậy có khả năng cô đã bước vào vùng bị nhiễm sóng điện từ, cho nên không thể liên lạc với đồng đội.
Tống Dư Hàng cầm máy bộ đàm, rút anten, giọng nói trở nên trong rõ, cô đột nhiên xoay người, cũng chính trong tích tắc đó trong máy bộ đàm đột nhiên ré lên tiếng rít chói tai.
Cô quay đầu lại nhìn căn phòng mình vừa lướt qua, quyết định bước vào trong.
Tống Dư Hàng nắm chặt súng trong tay, đèn pin kẹp bên dưới, ánh sáng xuyên qua màn tro bụi cắt căn phòng u ám thành từng khói sáng.
Cô cẩn thận kiểm tra khắp căn phòng, không phát hiện hình nhiệt* trên kính rada.
*Hình nhiệt: độ ấm của vật thể sống sẽ chuyển màu thông qua lớp kính.
Tống Dư Hàng thở dài một hơi, âm thanh rè rè trong máy bộ đàm từ khi bước vào căn phòng này chưa từng đình chỉ, nàng cầm lên giống như đang mò tìm tín hiệu phát sóng tìm kiếm.
Căn phòng này giống như văn phòng của Bác sĩ, trên bàn vẫn còn vài sấp tài liệu, sọt rác ngả nghiêng, giấy tờ mốc meo vứt tứ tung.
Tống Dư Hàng dẫm lên vài mẫu giấy, lúc rà máy bộ đàm đến một chiếc tủ cạnh góc tường thì tiếng ré bén nhọn lại vang lên, trong tràn cảnh yên tĩnh khiến người ta nổi da gà.
Cô ấn chốt mở tủ, bỏ máy bộ đàm vào trong túi sau đó mở tủ ra, dùng hết sức mới khiến cánh cửa tủ hoạt động, phát ra thứ âm thanh ê buốt.
Tống Dư Hàng thở hổn hễn, mồ hôi đầy đầu, quần áo cũng ướt sũng.
Cô tháo mũ bảo hộ, đặt súng cùng băng đạn xuống đất, quay người dùng cơ bắp săn chắc ở phần lưng chậm rãi đẩy nó, rốt cuộc cũng ép được về phía chân tường.
Lau mồ hôi trên mặt, còn chưa kịp vui vẻ thì một ánh sáng màu hồng loé lên bất thình lình khiến cô loá mắt.
Tủ sắt được dời đi, thứ gì đó giống như hộp đồng hồ điện gắn trên tường nhấp nháy, bên trên hiển thị đồng hồ bấm giây, thời gian đang liên tục đếm ngược.
Tống Dư Hàng ấn vào trong, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt nhỏ xuống, không dám thở mạnh.
Bom áp suất có thể phát nổ khi trọng lực thay đổi.
Nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt, dùng sức mạnh của cơ thể đè lên e là sớm đã nát vụn.
Cánh tay đè ép trên tường bắt đầu run nhẹ, đồng bấm giây dừng lại ở con số 10.
Xung quanh an tĩnh đến cỡ nào.
Tống Dư Hàng có thể nghe rõ được tiếng tim đập, càng lúc càng dồn dập, tuỳ thời đều có thể nhảy ra ngoài.
Cô nuốt nước miếng, cánh tay sắp sửa tê rần, để duy trì tư thế này một thời gian dài quả không phải chuyện dễ dàng.
Sự thật cô là hình cảnh, chương trình học gỡ bom mìn chỉ nắm bắt cơ bản không quá am hiểu, những việc như vậy tốt nhất để dành cho chuyên gia, nhưng hiện tại các thiết bị điện tử có thể dùng đều bị nhiễm từ, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.
Bất luận là Lâm Yêm hay nữ hài kia đều không kịp chờ nữa.
Tống Dư Hàng rút con dao ra khỏi đôi bốt, bắt đầu tháo gỡ tụ điện, đinh ốc từng viên rớt xuống, cô nhẹ nhàng mở nắp quả bom, đồng tử lập tức co rút, vô số dây nối đủ màu sắc bắt chéo chằn chịt.
Tim đập như trống bỏi, máu toàn thân như muốn chảy ngược lên đỉnh đầu.
Tống Dư Hàng lạnh cả người, tiếng thở dồn dập.
•
Lâm Yêm đã tiếp xúc với mặt nước.
Nàng ngẩng đầu lấy hơi, không trữ được bao nhiêu không khí cả.
Tay chân đều bị treo ngược, tư thế này không duy trì được lâu cổ nàng đã trở nên ê buốt.
Sợi xích lại lần nữa trầm xuống, toàn bộ phần đầu nàng bị nhúng vào trong nước.
Nàng bất ngờ không kịp phòng bị bị sặc nước, giãy giụa co chân nâng người dậy, ho liên tục.
Lâm Yêm cử động, xích sắt đã va vào nhau, nàng xoay trái xoay phải cố gồng cứng tay chân khiến da thịt bị ma sát rướm máu.
"Đừng tốn công phí sức, chừa lại chút hơi tàn mà suy ngẫm di ngôn đi."
Vẫn là giọng nói máy móc đó.
Lâm Yêm phun một ngụm máu ra ngoài, lơ lửng giữa không trung: "Mẹ kiếp, câm miệng lại cho Lão Nương."
"Hoặc là cầu xin có thể ta sẽ mềm lòng, xem ngươi cũng có sắc có vóc, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Vì tránh việc bị dìm vào trong nước lần nữa, Lâm Yêm ngẩng cổ, máu hoà lẫn vào mồ hôi từ xương quai hàm chảy xuống.
Nàng mím môi: "Nghe kiểu nói chuyện giấu đầu lòi đuôi của ngươi chả giống một người đàn ông thực thụ, xin lỗi chứ loại "nấm kim châm" bổn tiểu thư đếch cần đâu ha."
Trên người nàng chỉ có đôi tay cùng cổ là có thể cử động, nàng gập cổ tay bắt lấy xích sắt kéo bản thân lên cao một chút.
Luận đấu võ mồm, ngoại trừ Tống Dư Hàng nàng chưa từng ngán ai bao giờ.
Nhất là những lúc nguy cấp thế này nàng càng không sợ, Tống Dư Hàng nói nàng là Tiểu sói con thì bản chất của loài sói chính là ngửi thấy máu sẽ càng thêm hưng phấn.
Thậm chí, máu bị rút đi còn hay hơn cả thuốc, máu càng chảy nàng càng cảm thấy tràn trề sức sống.
Nhìn mặt nước lóng lánh bên dưới, Lâm Yêm tin tưởng bản thân có thể tự đào thoát.
"Hay là ngươi gọi người vừa mới đánh ta ra đây, các người là đồng loã sao? Ta cảm thấy hắn không tồi, rắn chắc, khoẻ mạnh nhất định sẽ rất sảng khoái."
Giọng nói kia dừng lại, Lâm Yêm mặc dù không nhìn thấy hắn, xung quanh tối đen nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Cơ hồ đã bị nàng chọc giận.
Lâm Yêm liếm môi, quyết định châm thêm một ngọn lửa: "Đừng nói ngươi bị hoạn rồi đi, đối phó với một nữ nhân đơn độc như ta cũng phí nhiều công sức như vậy? Dàn xếp một đứa nhỏ đến đâm ta bị thương, còn bố trí bể nước này, có phải quá tự ti rồi không?"
"Chi bằng ngươi thả ta xuống, ta giúp ngươi một tay, có đủ không? Nếu không đủ thì...."
Nàng còn chưa nói xong xích sắt đột nhiên buông lỏng, Lâm Yêm cả người đều trầm trong nước, còn chưa kịp lấy hơi, nước biển vị mằn mặn đã lùa vào lồng ngực.
Nàng kịch liệt giãy dụa, ho khan, bọt khí từ trong miệng sùng sục nổi lên mặt nước.
Lâm Yêm kéo xích sắt nhưng nó vẫn không chút sứt mẻ, nàng nổ lực nín thở, muốn trồi lên cố căng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài dưới đáy nước, một tia sáng mỏng manh dần lụi tắt.
Một tấm thép chậm rãi che lấp miệng bể.
"Đáng tiếc, ta thay đổi chủ ý, không muốn để ngươi sống đến lúc giao tiền chuộc nữa rồi?"
•
Tống Dư Hàng dùng kiềm cẩn thận cắt sợi dây đỏ, cô thở dài một hơi, hít sâu mấy lần cũng không thoát khỏi lo lắng khẩn trương.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trơn ướt khiến nàng không cầm chắc được gọng kiềm.
Cô cắn răng thu tay lại cọ sát lên quần áo lại chọn lấy sợi dây màu trắng, trong bầu không khí an tĩnh khiến nhịp thở của cô trở nên trầm trọng.
"Rốt cuộc nên cắt dây nào? Dây nào? Dây nào đây!" Cô tự nói với mình, thở dốc không ngừng, mồ hôi tuôn đầy đầu, quần áo cũng không khá khẩm hơn là mấy, càng muốn mệnh hơn là cánh tay cô bắt đầu tê rần, cô không biết đến cùng là cô không dùng đủ sức hay là đã dùng hết phần trăm sức lực.
Điều này rất nguy hiểm, đồng nghĩa với việc đặt một chân vào quỷ môn quan.
--- Lâm Yêm.... Lâm Yêm.
Cô nhắm mắt thở dài.
--- Cho tôi dũng khí đi.
--- Nếu tôi hy sinh ở nơi này, ngọn lửa sẽ thắp sáng khắp trời đất, các đồng đội sẽ dựa vào ký hiệu của tôi mà tìm ra được chỗ này.
--- Em sẽ ổn chứ?
--- Còn tôi, sẽ hoá thành vì sao nhỏ bé giữa ngân hà rộng lớn, soi sáng bảo hộ cho em.
Cô nhớ lại kỷ niệm ở trấn Du Linh, cô từng hỏi Lâm Yêm: "Nếu có một ngày, tôi cũng...."
Lâm Yêm khi đó đã lắc đầu, dùng tay che chắn môi cô lại.
Kỳ thực trong khoảnh khắc đó, cô hẳn nên tích góp dũng khí bước lên hôn nàng mới phải.
Nếu được như vậy, và thật sự ngày này sẽ tới thì cô không lưu luyến bất kỳ tiếc nuối gì.
Tống Dư Hàng nghĩ vậy, mũi kiềm đã cắt một phần sợi dây màu trắng. Cô thở hào hển hốc mắt ửng đỏ, đang định hoàn toàn cắt đứt đột nhiên cô nhìn thấy quả đồng hồ bên dưới sợi dây màu trắng.
Không phát sáng, không tính giờ.
Tống Dư Hàng nớ lỏng mũi kiềm, dùng răng cắn đèn pin, một đoạn mã hiện ra.
Cô thoáng thả lỏng vẻ mặt vui mừng.
--- Lâm Yêm, em thật đúng là phúc tinh của tôi, nhưng mật mã là gì nhỉ?
Tống Dư Hàng không dám đánh bừa, sợ thua ván cược này cô sẽ hoàn toàn biến mất.
Cô ngẫm nghĩ xâu chuỗi lại tất cả manh mối.
Qua việc Lâm Yêm bị bắt cóc, rất có khả năng hung thủ đang muốn nhiễu loạn sự chú ý của cảnh sát.
Nhưng tại sao Lâm Yêm lại đi tìm hắn?
Là bởi vì người đó khó tránh khỏi liên quan đến cái chết của Sơ Nam.
Hắn là nghi phạm án Bạch Kình, có thể rất nhiều năm trước đó hắn đã giết chết Sơ Nam, rốt cuộc khá phù hợp với tuổi tác của hung thủ.
Nếu nói vậy, mục đích của hắn rất rõ ràng, từ đầu đến cuối đều là vì muốn cứu đứa nhỏ mà Vệ Lệ Hồng vứt bỏ kia.
Vụ việc phát sinh ở hầm mỏ 20 năm trước, một tháng sau khi đứa bé đó được sinh ra.
Thời gian phát sinh....
Bảng ký lục ở trấn Du Linh lại hiện lên trước mắt cô.
Ngày 12 tháng 05 năm 1998.
Tống Dư Hàng lặp lại một lần, lùi lại một tháng, cô cắn chặt răng, quyết định ấn xuống một chuỗi số.
•
Có người nói, nhân sinh là một con sông, không ngừng chảy về một hướng, không ngừng hoạt động.
Những người chết đi hoặc những ký ức xưa cũ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng nước lũ.
Còn con người trước khi chết thường sẽ nhớ lại những khoảnh khắc đó.
Bóng tối ùa về, trong đầu Lâm Yêm xuất hiện rất nhiều viễn cảnh đứt đoạn, trước năm ba tuổi nàng theo mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ, nhặt bánh bao thịt người khác vứt bỏ lên ăn.
Là buổi tối đầu tiên sau khi nàng bước vào Lâm gia, là đêm mưa to tầm tã nàng bị Lâm Thành nhốt bên ngoài cửa.
Bị đánh, bị mắng, bị ghét bỏ.... đều là chuyện bình thường.
Cuộc sống như vậy kéo dài rất nhiều năm, rốt cuộc cũng có người vươn tay kéo nàng ra khỏi vũng lầy.
"Lâm Yêm, có đau không? Cậu phải kiên cường đừng khóc nha."
Trong bóng tối, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Là một người khác đưa tay hướng về phía nàng.
"Lâm Yêm, nhìn tôi, em đừng chết...."
"Lâm Yêm, em sẽ không phải chiến đấu một mình."
"Lâm Yêm, tôi nghĩ kỹ rồi, em thì sao?"
"Lâm Yêm, chờ vụ án này kết thúc, tôi bồi em uống rượu."
Bọt khí thoát ra giữa răng môi Lâm Yêm, nàng cố sức giãy dụa, bắt lấy ba giây khí áp trong nước cuối cùng dùng xích sắt hung hăn đấm vào mặt kính.
Nàng dụng sức toàn thân, từng chút một, âm thanh trầm đục vang vọng khắp kho hàng.
Người đàn ông không cười nổi nữa, điên rồi sao? Cô ta.
Lâm Yêm xác thật điên rồi, nàng đã từng rất muốn chết, nhưng ý niệm muốn được sống chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Cô dùng xích sắt đập vào mặt kính, dùng vai thúc mạnh, dùng đầu công phá, dùng chân đá dùng bất cứ bộ phận nào có thể.
Rốt cuộc, miếng kính thuỷ tinh trong suốt cũng nứt ra một khe nhỏ, Lâm Yêm dùng sợi xích quấn quanh cổ tay đập vào đường nứt đó, liên tục đập vào.
Ràoooo....
Trước sức ép liên tục, tấm kính thuỷ tinh đã không còn đủ sức cầm cự.
Lâm Yêm theo bản năng ôm đầu, bị dòng nước cuốn hất ra ngoài.
Nàng lăn ngã ra đất, mình đầy thương tích.
Lâm Yêm ngửa đầu há miệng hít không khí, nàng chưa từng cảm thấy sảng khoái như thế này bao giờ, ngực trên dưới phập phồng.
Nàng nghiêng đầu nhìn vào khoảng trống tối om, đôi mắt đen láy sáng quắc, là sự vui sướng sau khi sống sót sau tai nạn, là điên cuồng khát máu tràn đầy tự tin.
Nàng cắn răng, giẫm lên lớp kính vỡ chậm rãi bò dậy, xích sắt vẫn còn trói buộc trên người, nhưng nàng đã có thể cử động linh hoạt hơn nhiều.
Nàng thậm chí có thể tự mình nhổ con dao nhỏ cắm trên vai, máu bắn khắp nơi, men theo bộ quần áo màu đen chảy xuống.
Nàng hoài nghi người này bị thiểu năng trí tuệ, còn để lại vũ khí cho nàng.
Lâm Yêm liếm máu trên lưỡi dao, ánh mắt vừa mị hoặc lại nóng bỏng, khẽ nhếch môi hất cằm.
"Tới đây nào, tên nhu nhược lẫn trốn trong bóng tối."
Đột nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, người đàn ông giấu mình trong bóng tôi liếc nhìn nàng, không chút nào ham chiến, cũng không biết ấn chốt mở gì, một cánh cửa xuất hiện bên vách tường.
Hắn xoay người chạy đi, Lâm Yêm nhấc chân muốn đuổi theo lại bị xích sắt níu lại ngã sấp trên mặt đất, nàng phẫn nộ gào rống, từng nhát dao chém vào sợi xích, tia lửa do kim loại ma sát văng khắp nơi.
"Mẹ kiếp! Mau đứt cho ta!" Lâm Yêm tiếp tục giơ dao, lưỡi dao nhanh chóng bị mẻ nhưng xích sắt chỉ trầy trụa vài đường mỏng tang.
Nàng thở bất lực, nhìn cánh tay trái của chính mình, tròng mắt trỗi dậy sự tàn nhẫn, giơ cao con dao.
"Đừng!" Tiếng nữ nhân sắc nhọn mang theo chút nghẹn ngào hốt hoảng thốt lên.
Tống Dư Hàng giơ súng bắn hai phát, một viên đạn đánh bay con dao trong tay nàng, một viên khác bắn vào sợi xích.
Ánh lửa tung toé, Lâm Yêm ngã xuống đất.
Tống Dư Hàng chạy tới, ôm nàng vào lòng: "Lâm Yêm, Lâm Yêm, Lâm Yêm...."
Cô vuốt ve sườn mặt nàng, gương mặt nàng toàn là máu, đuôi mày khoé mắt đều đầy vết xanh tím.
Một miếng thuỷ tinh đã vô tình rạch một vết thương nhỏ trên mặt nàng, máu rỉ rỉ chảy ra.
Nhưng vết máu gần khoé môi có lau thế nào cũng không sạch được.
Tống Dư Hàng đau lòng khóc thành tiếng: "Lâm Yêm, thực xin lỗi, tôi đến trễ.... tôi đã chậm rồi.... thực xin lỗi...."
Cô lặp lại ba chữ này, những giọt nước mắt nóng ướt rơi xuống cổ nàng.
Cũng chính thời khắc này.
Lâm Yêm nhìn cái người chưa bao giờ mất bình tĩnh khóc rống lên như một hài tử.
Nàng đột nhiên rất tin tưởng những lời mà cô đã từng nói với mình.
Chỉ là.... hiện tại không phải lúc để ôn chuyện.
Tay Lâm Yêm run rẩy trèo lên cổ tay cô kéo bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình xuống, nàng cắn răng thở phì phò mới miễn cưỡng nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Đi.... đuổi theo hắn.... cứu.... cứu người...."
Tống Dư Hàng lắc đầu lau nước mắt nước mũi ôm nàng lên: "Không, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện, không được, không được.... không thể bỏ mặc em thế này được...."
Bởi vì mất máu quá nhiều mà môi nàng dần chuyển sang trắng bệch, gương mặt trút đi sức sống như một tờ giấy.
Lâm Yêm dồn hết phần sức lực còn lại đẩy cô ra xa, rống giận: "Đi mau!"
Tống Dư Hàng không buông tay, gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực, gân cổ lớn tiếng hơn cả nàng: "Tôi không đi!"
Lâm Yêm không bị ngược đãi chết mà suýt nữa bị lời thổ lộ bất ngờ của cô làm tức chết.
Quá bộc trực.
Không giống như những lời mà cô có thể nói ra.
Kể cả hành vi hôm nay cũng không giống một Tống Dư Hàng luôn điềm tĩnh khôn ngoan lúc bình thường.
Chính vì sự tương phản này mà hốc mắt Lâm Yêm dần nóng lên, nàng lẽ ra phải tức giận nhưng nước mắt đã không thể kiểm soát rơi xuống.
Hai người không ai lên tiếng, gương mặt Tống Dư Hàng bừng bừng lửa giận nhưng vẫn không buông tay Lâm Yêm cho dù chỉ vài giây ngắn ngủi.
Cô không bao giờ muốn có cảm giác lo lắng sợ hãi xuất hiện trong lòng mình.
Chỉ duy nhất lúc này, mặc kệ phá án, mặc kệ nghi phạm, trong mắt cô chỉ có Lâm Yêm, nàng chính là toàn bộ thế giới.
Bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập dần trở nên dồn dập.
Lâm Yêm từ từ nhắm mắt lại, nàng rất mệt mỏi, thậm chí nàng nghĩ rằng cứ như vậy mà ngủ luôn trong quá khứ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng nàng không thể.
Công lý chính nghĩa vẫn chưa được thực hiện.
Chân tướng còn chưa sáng tỏ, thậm chí phần thi thể của Sơ Nam còn chưa tìm được nguyên vẹn chứ đừng nói chi là yên tĩnh dưới mồ.
Lâm Yêm cắn chặt đầu lưỡi buộc bản thân thanh tỉnh, Tống Dư Hàng cũng thả lỏng vòng tay.
Hai người lẳng lặng trong bóng tối nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Tống Dư Hàng nâng gương mặt nàng lên, giờ thì cô không chút do dự mà hôn nàng thật sâu.
Một người chưa từng trải qua chuyện yêu đương thì đừng nói chi đến việc hôn như thế nào, không hề quy luật, quả thực không khác gì hai con mãnh thú đầy mình thương tích cắn xé liếm láp miệng vết thương cho nhau.
Đến khi tách ra lưỡi của cả hai đều nếm được vị máu của đối phương.
Đặc biệt là Lâm Yêm, nàng nhẹ suýt một tiếng chạm khẽ vào đôi môi sưng đỏ của mình.
Tống Dư Hàng vẫn chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng rực lửa, cô liếm môi giống như còn chưa đủ.
Mẹ nó, cứ nghĩ mình đã đủ tàn nhẫn ai ngờ có người còn tàn nhẫn hơn cả nàng.
Chờ đến khi bình phục nàng nhất định chơi chết Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, nhặt khẩu súng dưới đất lên, nạp thêm hai viên đạn: "Đợi em khỏe hẳn đi, tôi còn chưa lộng chết em đâu."
Cô vừa nói xong, hai phát đạn bắn ra phá vỡ trần nhà. Phành... theo sau tiếng nổ một người từ trên trời rơi xuống.
Trong nháy mắt Tống Dư Hàng chỉa họng sủng ngắm thẳng đầu hắn: "Ai?"
Đoạn Thành bị té đầu choáng mắt hoa, nổi đầy sao xẹt theo bản năng giơ tay đầu hàng: "Em.... em em em đầu hàng.... đừng giết em...."
Lâm Yêm ngước mắt nhìn lên thì thấy đám người tổ kỹ trinh cùng vài người khác đang cầm đèn pin xông xáo nhìn qua lỗ hỏng trên mái nhà.
"Tống đội, Lâm tỷ...." Phương Tân cảm động muốn khóc.
Trương Kim Hải mặt mài đắc ý nhặt lên xác quả bom: "Nhìn đi, tôi đã nói chỉ nhiu đây thôi đã đủ nổ tung rồi."
Trịnh Thành Duệ đỡ mắt kính: "Quả nhiên.... gừng càng già càng cay."
Tống Dư Hàng cất súng, môi toát lên mỉm cười: "Mọi người tới thật tốt."
Một vài người lần lượt từ mái nhà trượt xuống, Phương Tân tháo dây thừng, mở rương khám tra lấy dụng cụ cùng bông băng sơ cứu sát trùng các vết thương trên người Lâm Yêm.
Trịnh Thành Duệ đỡ Đoạn Thành đang nằm sõng soài dưới đất, mông cậu ta nở hoa, đi không nổi nữa mà miệng vẫn hùng hổ.
"Đã nói tôi sợ độ cao không dám nhảy còn bắt tôi phóng xuống trước, tình nghĩa đồng đội gì chứ?"
"Đồng chí Đoạn Thành."
Cậu vừa nghe hai chữ đồng chí đã lập tức nghiêm cẩn cúi chào.
"Vâng!"
"Phục tùng sự an bày của tổ chức."
"...."
Mặc kệ cậu khóc lóc ỷ ôi đá cậu từ trên mái nhà xuống, tổ chức ác độc như vậy có nên phản động hay không đây?
Kho hàng náo nhiệt hẳn lên, Tống Dư Hàng đội mũ bảo hộ chuẩn bị xuất phát, cô ngồi xổm xuống liếc mắt nhìn Lâm Yêm lần cuối, còn định vươn tay xoa nắn gương mặt nàng.
Phương Tân đang ở đây, Lâm Yêm ngượng ngùng mà hất tay cô ra, rõ ràng môi vẫn còn đang sưng đỏ đã bắt đầu trở mặt không nhận người.
Tống Dư Hàng bật cười: "Đừng quên cùng nhau uống rượu, chờ em...."
Cô còn chưa nói xong Lâm Yêm đã một phen giật thót, gương mặt tái nhợt bắt đầu đỏ ửng.
"Mau đi đi!"
Tống Dư Hàng không trì hoãn thêm nữa, quay đầu chạy đi.
Khi kịp chạy đến nhìn thấy nàng, cô đã tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng sẽ không còn được gặp nàng, hoặc nàng sẽ không bao giờ gặp lại mình nữa.
Giờ thì cả hai đều sống sót sau trận sinh tử, nụ hôn đó như tiếp thêm nguồn năng lượng vô hạn len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể khiến cô vô cùng thoải mái, đến lục phủ ngũ tạng cũng như được dòng suối ấm nóng chảy qua.
Lúc này đây, cô không vì lý tưởng, không vì chính nghĩa và lòng trung thành, chỉ vì Lâm Yêm mà chiến đấu.
Chính Lâm Yêm đã cho cô, một loại sức mạnh mang tên tình yêu.
Tống Dư Hàng đi rồi, nhóm người tổ kỹ trinh giúp đỡ nâng nàng dậy, Phương Tân giúp nàng quấn băng vết thương trên vai.
Lâm Yêm nhìn bọn họ: "Các người làm sao tìm đến được đây?"
Trịnh Thành Duệ vừa định mở miệng khen Đoạn Thành thì cậu đã tranh công mở miệng, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xuỳ, còn không phải nhờ em sao, cũng may là em thông minh, dựa vào vết máu lần theo được phương hướng của chị, em hiện đang rất có lòng tin rằng sang năm đừng nói là khảo thí trợ lý Pháp y, thi luôn chủ nhiệm Pháp y cũng không thành vấn đề a!"
Phương Tân: "...."
Trịnh Thành Duệ: "...."
Trương Kim Hải: "...."
Lâm Yêm không thể cố trụ thêm được nữa: "Giám định vết máu là nội dung cơ bản của sinh viên năm nhất, cậu hiện tại đã năm thứ năm rồi mà trong đầu chỉ có mấy con số ABCD đó trong đầu thôi sao?"
Nàng nói, khụ khụ hai tiếng muốn đứng dậy.
Phương Tân ấn nàng ngồi trở lại: "Lâm tỷ, chị đừng cử động, vết thương của chị cần phải đến bệnh viện xử lý, tụi em đưa chị đến bệnh viện."
Lâm Yêm bám vào cánh tay cô, suy yếu đứng dậy: "Chị không sao.... Tống Dư Hàng một mình đuổi theo chị không yên tâm...."
Đoạn Thành nâng cánh tay kia của nàng lên khoác lên vai mình: "Ai nói một mình, còn có tụi em đây."