Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 66: Hạ màn



Phanh..... tiếng súng quanh quẩn trong dãy hành lang trống rỗng.

Còi xe cảnh sát vang lên.

Nhóm đặc cảnh trang bị vũ khí bảo hộ giẫm lên vũng nước chạy vào trong, Đoạn Thành thất hồn lạc phách làm rơi khẩu súng, nữ hài đã biến mất cuối dãy hành lang.

Khoảnh khắc cậu bóp cò súng chung quy vẫn trật một tấc.

Đoạn Thành bụm mặt quỳ trong vùng nước trũng sâu đến đầu gối gào khóc: "Trương đội, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi...."

"Trương đội, Trương đội, cố gắng! Cố gắng lên!" Quần áo Phương Tân đã bị máu tràn ra xối xả làm ướt, Trương Kim Hải chưa kịp nâng lên cáng cứu thương cánh tay đã rũ rượi.

Trịnh Thành Duệ ôm mặt nghẹn ngào quay đầu đi.

Những người khác cũng không nói câu gì bảo trì im lặng, chỉ có Phương Tân vẫn còn thút thít khóc nức nở.

Một đặc cảnh đi đến vuốt đôi mắt ông còn chưa kịp nhắm lại sau đó cởi ra bộ cảnh phục trên người đắp lên người ông, giơ tay phải lên.

"Người anh hùng, ra đi thanh thản!"

Con đường trở về lâu như vậy, mặc cho tâm tình thấp thỏm nhưng mọi người vẫn tranh luận sôi nổi.

Lời dặn dò của Trương Kim Hải phảng phất vẫn còn văng vẳng bên tai: "Áo chống đạn phải mặc như vầy, thắt chặt đai áo, đây là chuyện liên quan đến tính mạng...."

Sao chỉ trong chớp mắt ông lại nằm im nơi này.

Đoạn Thành, Phương Tân cùng Trịnh Thành Duệ và những người khác đưa người ra xe, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đã chờ sẵn, nhưng không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi.

Thi thể Trương Kim Hải được nâng lên di chuyển giữa đoàn người, những cảnh sát đứng sang hai bên đồng loạt giơ tay nghiêm chào, kể cả Phùng Kiến Quốc cũng hiện đang đứng nghiêm trang trong phòng kỹ thuật của Cảnh cục Giang Thành.

Vợ cùng con gái của ông len lỏi trong đám người chạy tới.

Ông nói không sai, con gái ông cũng trạc tuổi đứa nhỏ đó, sang năm thi đại học, nhưng rốt cuộc ông không thể nào nhìn thấy ngày ấy.

Con gái nhỏ khóc lóc thê lương: "Ba! Ba nói năm sau đưa con đến Bắc Kinh thi đại học, không phải ba nói chiều nay sẽ về nhà sớm sao, về nhà đi con sẽ nấu cơm cho ba ăn, ba.... ba nói chuyện đi mà...."

"Lão Trương không phải chỉ làm công tác nội bộ thôi sao? Như thế nào lại.... như thế nào sẽ...." vợ Trương Kim Hải lệ rơi đầy mặt, nắm tay từng người chất vấn.

Phương Tân quay người đi, khóc nức nở.

"Nói tôi nghe xem! Nói xem!" Bà ấy lại lay lắc khiến Đoạn Thành suýt ngã.

Nhưng cuối cùng thì không ai có thể trả lời câu hỏi này của bà, làm sao có thể nói với một người vợ vừa mất chồng, một cô gái trẻ vừa mất ba rằng ông ấy đã bị một nữ hài tuổi sấp xỉ con gái ông một đao trí mạng đâm thẳng vào cổ.

Điều tàn nhẫn hơn là chính cậu đã thất bại trong việc trừng trị kẻ thù.

Đoạn Thành đứng trong mưa khóc lóc tan thương, trận mưa này cũng rột sạch đi sự yếu đuối nhu nhược, đọng lại nét âm trầm thống hận của một người đàn ông.



Lúc cô gái nhỏ chạy vào trong phòng, Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm đều cảm nhận được.

Lâm Yêm đã nhận ra nguy hiểm đang tiến gần, theo bản năng đẩy cô ra ngoài, nhưng Tống Dư Hàng lại cảm nhận được phía sau cánh cửa có người đang xông tới, là người của các nàng, cô trở tay khoá chéo siết cổ cô gái nhỏ.

Chờ cả hai định hình lại thì họng súng đen ngòm lạnh toát đã nhắm ngay huyệt thái dương.

Lý Dương cướp khẩu súng của Tống Dư Hàng đang nằm trên đất, còn cô thì cũng kịp lúc cướp khẩu súng của đối phương chỉa vào trán nữ hài.

Lâm Yêm thở hào hển, cổ bị siết muốn đứt hơi, nàng nhìn Tống Dư Hàng, miễn cưỡng hộc ra mấy chữ: "Mau.... đi.... đừng.... lo lắng cho tôi...."

Nàng vừa nói xong, cán súng đã thúc vào eo nàng, miệng mũi xộc ra dòng máu tươi: "Khụ khụ...."

Hốc mắt Tống Dư Hàng muốn nứt ra, hận không thể cắn răng ăn tươi nuốt sống hắn: "Thả, nàng."

Lý Dương nhìn cô gái nhỏ trong tay Tống Dư Hàng lại nhìn nhóm đặc cảnh đứng phía sau, tất cả họng súng đều nhất trí nhắm thẳng vào hắn.

Hắn đẩy Lâm Yêm đứng trước làm lá chắn: "Thả nó? Các ngươi sẽ buông tha ta sao? Đương nhiên không, ta gặp ngày hôm nay đã không nghĩ đến việc sống sót, có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lót lưng!"

Cô gái nhỏ bị Tống Dư Hàng siết cổ cũng cực kỳ khó chịu vùng vẫy, giơ cánh tay dài hướng về phía Lý Dương: "Ba...."

Lý Dương thở phì phò, máu trên trán chảy xuống khiến gương mặt vốn ghê rợn càng trở nên biến dạng.

Lâm Yêm bị hắn siết chặt khiến mặt mài xanh tím, huống chi khẩu súng chỉa vào đầu nàng có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Tống Dư Hàng toàn thân run giật, tay dần mất đi tri giác, hoàn toàn không biết mình dùng bao nhiêu sức lực, nữ hài cố giãy giụa vặn cổ tay cô.

Chỉ trong nháy mắt Tống Dư Hàng thật muốn bẻ gãy cổ nó.

Đội trưởng đội đặc cảnh thấy tình thế không ổn, bước đến nói nhỏ bên tai cô: "Ép hắn đến bên cửa sổ, tay súng bắn tỉa đã sẵn sàng đợi lệnh.

Tống Dư Hàng hít sâu, chỉa mũi súng vào huyệt thái dương cô gái nhỏ, kéo dài thời gian: "Ngươi muốn chết cũng mặc kệ con gái ngươi sống thế nào?"

Yết hầu Lý dương nhảy nấc, trong mắt đột ngột hiện ra sự tàn nhẫn, khẩu súng dời xuống vai Lâm Yêm, ai cũng không đoán được hắn bất ngờ nổ súng.

Khoảnh khắc tiếng súng vang vọng cũng là lúc ánh mắt Tống Dư Hàng đỏ ngầu, như bông hoa bỉ ngạn đỏ rực che mất tầm nhìn.

Cô suýt chút nữa đã gục ngã cùng với Lâm Yêm, nếu không phải trong tay cô vẫn còn con tin.

Nhưng tâm trạng cô hiện tại đang cùng cực tan nát, rơi nước mắt bóp cò, gào rống trước mặt Lý Dương.

"Đừng động, đừng động vào nàng! Khốn khiếp! Ta đã bảo ngươi đừng động vào nàng! Có tin ta sẽ giết chết nó!!!"

Da của cô gái nhỏ bị mũi súng cọ xát chảy máu.

Mấy đặc cảnh bước đến ngăn cô lại: "Tống đội, đừng nổ súng, chuyện này là trái với quy định...."

Lý Dương cũng đỏ mắt rít gào: "Ngươi nổ súng đi! Bắn đi! Đồ nhu nhược! Ta mặc kệ nó sống hay chết! Có bản lĩnh thì bắn đi, cùng lắm thì lưới rách cá chết, lưỡng bại câu thương!"

Một bên cánh tay Lâm Yêm không còn sức rũ rượi, bị hắn nắm tóc, khẩu súng vẫn còn chỉa vào đầu, theo động tác nói chuyện của Lý Dương lúc ẩn lúc hiện mảng da thịt bị bong tróc.

"Khụ khụ...." Máu tràn ra khoé môi nàng, nhưng nàng vẫn giương mắt nhìn về phía Tống Dư Hàng.

"Hắn.... nói không sai.... Tống Dư Hàng.... Chị là cảnh sát.... nổ súng!" Nàng đột nhiên trầm giọng, lại phun ra một ngụm máu.

Lâm Yêm dừng một chút, trong bóng tối hai ánh mắt như chạm được nhau, nàng nhìn thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, bàn tay đang siết chặt khẩu súng run rẩy.

Lâm Yêm cảm thấy thoả mãn: "Giết hắn.... giúp tôi... báo thù cho Sơ Nam...."

Trong khoảnh khắc, thời gian như luân chuyển.

Tống Dư Hàng hoàn toàn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Dư Hàng.... giết hắn! Chăm sóc tốt chị dâu em...." Cảnh tượng 7 năm trước tái hiện trước mắt cô.

Bóng dáng Lâm Yêm lúc này gần giống với Tống Diệc Sâm năm đó, còn Lý Dương cũng biến thành tên buôn ma tuý, cơn ác mộng luôn lặp lại vào mỗi đêm.

Tống Dư Hàng liều mạng lắc đầu, gần như cắn nát đầu lưỡi.

Cô nhìn Lý Dương điên cuồng khát máu lại cảm nhận được hơi thở thoi thóp của Lâm Yêm, cô chỉ biết siết cổ cô gái nhỏ, nhưng là mũi súng dịch chuyển, lảo đảo lui về sau mấy bước được đồng đội đứng phía sau hỗ trợ.

"Không.... không..... Lâm Yêm.... tôi làm không được.... làm không được...."

Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận bản thân mình yếu đuối nhu nhược.

Lâm Yêm đỏ hốc mắt, nàng cố ngẩng đầu bức nước mắt trở về: "Tống Dư Hàng...."

Nàng gọi tên cô, thốt ra câu nói có chút khắc nghiệt vô tình: "Chị quả nhiên không bằng đàn ông, quá yếu hèn!"

Lâm Yêm hít sâu chịu đựng đau đớn, cắn chặt khớp hàm bảo trì thanh tỉnh: "Tôi làm sao lại.... đi thích loại người nhu nhược như chị.... nếu như chị không muốn.... không muốn tôi cả đời hận chị.... thì mẹ kiếp nổ súng đi!!! Tôi còn có thể.... có thể...."

Lâm Yêm bất lực nhắm mắt lại: "Nhớ đến chị."

Tống Dư Hàng kịch liệt phập phồng, máu cùng mồ hôi khiến cô không thể nắm chặt khẩu súng.

Cô cùng Lý Dương giống như hai con mãnh thú tuyệt vọng dùng ánh mắt xâu xé lẫn nhau.

Khẩu súng của Lý Dương nhắm thẳng vào đầu Lâm Yêm, còn Tống Dư Hàng cũng đã thủ thế bóp cò.

Chỉ cần nàng quyết tuyệt, hết thảy đều sẽ bị xoá sổ.

Không có con tin, Lý Dương phải chết là điều đương nhiên, nhưng đồng nghĩa cũng cướp mất Lâm Yêm rời xa cô, tan biến trong cõi đời.

Thời gian nhận thức giữa cô cùng Lâm Yêm ngắn như vậy, chỉ mới nửa năm nhưng khoảng thời gian đó, những màn đấu khẩu tranh luận hay những lần ghen tuông hờn dỗi đều được cô ghi nhớ hết sức rõ ràng.

Trên trán vẫn còn hơi ấm của Lâm Yêm.

Trên môi vẫn còn vết răng của nàng lưu lại.

Chỉ cần bóp cò, hết thảy đều biến mất.

Tống Dư Hàng run môi, ngay lúc này, mặc dù chưa nổ súng nhưng tâm cô đã chết rồi.

Nó giống như bị xé tan thành từng mảnh ném vào hố lửa vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà, ánh mắt của Lâm Yêm vừa dịu dàng lại kiên định, nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, lần đầu tiên lại lâm vào tình thế này. Nàng đang khóc, ánh mắt ấy như nói với cô rằng: "Tống Dư Hàng, cảm ơn chị, em không hận chị, còn nữa.... em thích chị...."

Một Lâm Yêm như vậy làm sao khiến người đành lòng cự tuyệt.

Vô luận là cười, khóc, vui vẻ hay tức giận đều minh diễm động lòng người, đều lạnh lùng hút hồn....

Tống Dư Hàng không thể bỏ lại nàng, không thể và cũng sẽ không bao giờ.

Đôi mắt màu nâu sẫm thổ lộ bi thương, nàng cắn môi rơi nước mắt, cùng Lý Dương bóp cò.

Cô gái nhỏ hoảng sợ mở to mắt, khóc lóc lớn tiếng nói: "Ba ----"

Chính một tiếng "Ba" này.

Phanh -----

Tống Dư Hàng chỉ thẳng lên trần nhà, còn cánh tay Lý Dương vô lực mà buông xuống.

Lâm Yêm thở hổn hển gắt gao nhắm chặt mắt nhưng không cảm nhận được đau đớn.

"Tống Dư Hàng, nổ súng đi! Bắn đi!" Nàng vùng vẫy, lại bị hắn tóm cổ kéo về phía sau.

"Tống đội, là điện thoại của Phùng cục." Một hình cảnh đi đến đưa máy bộ đàm cho cô.

Tống Dư Hàng nhận lấy, Phùng Kiến Quốc đã đứng bên ngoài, bước xuống xe chỉ huy.

"Lý Dương, ngươi hãy nghe cho kỹ ----"

Tống Dư Hàng ấn loa, giọng nói uy nghiêm hùng hổ của ông vang lên.

"Ta là Cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành Phùng Kiến Quốc, tổng chỉ huy tối cao ở đây, chỉ cần ngươi thả con tin, chúng ta nhất định không tổn thương con gái của ngươi."

Lý Dương kéo Lâm Yêm từng bước lui về phía sau, ra khỏi phòng giải phẫu, bên ngoài là cầu thang, hắn mang theo Lâm Yêm bò lên, Tống Dư Hàng cũng đẩy cô gái nhỏ từng bước ép sát.

Lý Dương vừa đi, vừa dùng súng chỉa vào Lâm Yêm: "Lui ra, lui hết ra!"

Tống Dư Hàng vung tay, những người khác dừng lại ở phía sau, chỉ có mình cô cùng cô gái nhỏ là theo sau đi lên.

Cô liếm môi nhìn Lâm Yêm: "Lời ta nói ngươi có thể không tin, nhưng Phùng cục đã lên tiếng, chỉ cần ngươi thả cô ấy, chúng tôi nhất định không thương tổn nàng."

Trong lòng hai người đều hiểu, gương mặt Tống Dư Hàng không cảm xúc, Lâm Yêm lại câu gợi khoé môi mỉm cười.

Lưng của Lý Dương sắp chạm vào lan can sân thượng, khẩu súng trong tay hắn run rẩy: "Làm sao ta biết lời các người nói là thật hay giả?"

"Nếu là giả thì lúc nãy ta đã nổ súng." Tống Dư Hàng nói, đẩy cô gái nhỏ ra giữa màn mưa.

Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Yêm, bốn phía không người, cô có thể phóng túng một lần nói ra tình yêu sâu thẳm trong lòng.

"Tôi yêu cô ấy, không kém việc ông yêu thương đứa nhỏ này, ông sẽ không mặc nó sống chết cũng giống như tôi cũng sẽ không bỏ mặc người mình yêu."

Trận mưa to cọ rửa miệng vết thương mang đến từng cơn đau ê buốt nhưng cũng khiến đầu óc tỏ tường.

Tống Dư Hàng cảm thấy có thể dùng trí não suy nghĩ một vấn đề.

"Lý Dương, ngươi đã gần đất xa trời nhưng nàng còn trẻ, vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu, mấy năm nay ngươi không ngừng tìm thận phù hợp để cứu nó vì không phải hy vọng nó có một cuộc sống mới hay sao?"

"Ba ---- đừng nghe cô ta! Bọn họ đều là kẻ lừa đảo? Cảnh sát không phải người tốt! Ba chạy đi!" Bởi vì suy nhược, gương mặt nữ hài trở nên trắng bệch, đứng dưới cơn mưa thét khan cả giọng.

Tống Dư Hàng không ngăn cản nó, mặc nó tiếp tục.

"Ống nhòm." Phùng Kiến Quốc bảo thuộc hạ đưa ống nhòm, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng.

Tay súng bắn tỉa liên tục di chuyển phương hướng, đưa ống ngắm chỉa thẳng vào họ, nhưng vì Lâm Yêm luôn chắn trước người Lý Dương nên hắn chậm trễ không bóp cò.

Trong ống nhòm hình ảnh Lý Dương cuồng loạn rít gào: "Câm miệng! Đừng gọi tao là ba! Tao không phải ba mày! Ba mày sớm đã chết rồi! Mày chỉ là con của thằng chồng trước, một thứ tiểu tạp chủng không ai muốn!"

Trong khoảng thời gian hai người chạy trốn khắp nơi, Lý Dương đối đãi nó lúc tốt lúc xấu, việc tức giận như mất trí thế này cũng không phải lần đầu.

Lúc hắn vui vẻ sẽ vuốt ve mặt nó, gọi nó: "Tiểu công chúa."

Còn không vui sẽ đá nó thật mạnh, mắng nó là tiểu tạp chủng, bảo nó đi chết đi.

Cô gái nhỏ quen rồi, cho nên hắn nói gì đều nghe đó.

Nhưng cho dù vậy, không phản ứng gì không có nghĩa nó hoàn toàn không bị tổn thương.

Với việc hắn điên loạn, Tống Dư Hàng ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, cô đã thoát ly ra khỏi loại tâm tình đó cho dù trong lòng hiện tại vẫn nóng như lửa đốt.

Thắng lợi bắt đầu có chiều hướng thiên về một phía.

"Nếu đã vậy, ngay từ đầu ngươi nên bỏ mặt nó thì hơn, hà tất phải cưu mang nó làm gì, bây giờ có hối hận không phải muộn quá sao, hay là trong lòng ngươi vẫn tồn tại tia áy náy, anh của ngươi bỏ mặt ngươi dưới mỏ quặng một mình chạy thoát còn Dư Tân Diệp lại cứu ngươi, ngươi vì báo ân, đúng không?"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng!" Lý Dương thở phì phò lại lui về sau, đạp lên đống bê tông cốt thép, bước chân bất ngờ lảo đảo.

Vết tương của Lâm Yêm vẫn còn chảy máu, bị hắn lôi kéo khiến hơi thở thoi thóp, chỉ là ánh mắt ấy vẫn dõi theo Tống Dư Hàng chứng tỏ nàng vẫn còn sống.

Tống Dư Hàng buông súng xuống nhưng không phóng thích cô gái nhỏ: "Tôi không biết các người ở trong hầm mỏ rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng với việc ông vì báo ân thì trong mắt tôi ông vẫn là một người đàn ông có nghĩa khí."

"Hai mươi năm sống nương tựa lẫn nhau, đừng nói chăm sóc một người, tình cảm dần dần phát sinh là chuyện bình thường, tội của ông quá lớn, nhưng nàng còn trẻ, ông thật sự muốn nó chôn sống cuộc đời tươi đẹp của nó ở nơi này hay sao?"

"Lý Dương, nếu nàng chết đi, ông ăn nói thế nào với Dư Tân Diệp? Với người bạn tốt này? Hắn đã dùng sinh mệnh để cứu rỗi ông! Không có hắn, đừng nói 20 năm, bây giờ ông có thể đứng ở đây sao?"

Những câu nói cay nghiệt của Tống Dư Hàng từng bước ám thị hắn.

Chuyệt phát sinh ở quặng mỏ vào 20 năm trước rõ ràng hiện ra trước mắt.



"Nghe nói chỉ có một hạn ngạch dành cho thanh niên có học thức trở về, phải chờ 3 năm sau mới có thêm một đợt nữa."

"Tôi a, không có người thân, một mình nuôi bản thân cũng không xong, chắc không được chọn đâu."

"Những người tài giỏi chăm chỉ nhất trong đám chúng ta không phải hai anh em nhà họ Lý sao, cũng không biết ai sẽ được chọn đây."

"Dù sao cũng là anh em, ai cũng vậy, đúng không Lý Hải?"

Người nọ khều khều Lý Hải, Lý Hải lau mồ hôi, nhìn em trai đang làm việc cách đó không xa rồi lại nhìn xung quanh quặng mỏ tối đen như mực cùng lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt tối đen.

"Đi đi đi, làm việc đi!"

Lúc quặng mỏ phát sinh cố sự, Lý Hải là người đầu tiên cảm giác được nguy hiểm, sọt đựng than đặt trên mặt đất rung động.

Hắn lau mồ hôi trên trán, dừng động tác, đột nhiên một hòn đá nhỏ từ trên đỉnh đầu rơi xuống đập vào chân hắn.

Hắn quan sát một chút, đồng tử lập tức co rút lại quăng bỏ cây cuốc đào chạy ra ngoài cửa hầm mỏ, hắn không quên nắm tay Lý Dương cùng Dư Tân Diệp đẩy người ra bên ngoài.

"Đi mau!"

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đã không còn kịp nữa rồi.

Lý Hải buông tay Lý Dương, còn Dư Tân Diệp vẫn ở lại bảo vệ người anh em này.

"Anh!" Giọng nói của Lý Dương vùi sâu trong bóng tối.

3 ngày sau.

"Khụ khụ...." Cánh tay Dư Tân Diệp bị hòn đá chèn ép tê rần, hơn nửa thân thể đã mất đi tri giác.

"Dư ca, Dư ca, anh cố gắng lên...." Lúc hầm mỏ sụp xuống, Dư Tân Diệp nằm trên người che chở hắn để Lý Dương không bị tổn thương, Lý Dương bò ra khỏi đống đổ nát cầm lâý bình nước luôn mang theo bên mình uy hắn uống.

Lý Hải bò tới kéo Lý Dương: "Lý Dương, Lý Dương, bên kia có ánh sáng, chúng ta đến đó xem có thể đào thoát...."

Lý Dương lau nước mắt, đặt bình nước bên cạnh Dư Tân Diệp: "Được, anh, ba người chúng ta nhất định phải cùng nhau trở ra."

Dư Tân Diệp nghe thấy, giọng nói mệt mỏi: "Hai người làm sao có thể ra ngoài được? Giờ thì tôi cảm thấy rất nhớ vợ tôi, nhớ đứa nhỏ chỉ vừa mới chào đời...."

Lý Hải may mắn tránh được một kiếp, trên người có vài vết thương rách da, cầm lên cục đá bắt đầu đào bới.

"Thạc sĩ y học, tiến sĩ, làm việc ở bệnh viện lớn, cưới một cô vợ xinh đẹp, kiếm thật nhiều tiền, không bao giờ phải làm lụng vất vả."

"Lý Dương, cậu thì sao?"

"Tôi...." Lý Dương dừng động tác đào đất, ký ức của Lý Hải toàn là sự khốn khổ nơi thâm sơn cùng cốc, nhớ tới con sông cùng dòng suối nhỏ trong lành, những lúc trời đẹp sẽ xuất hiện những đám mây trắng lượn lờ, bò dê thanh thản gặm cỏ cùng Dì Dư hiền lành chất phác và cả gương mặt thẹn thùng ửng hồng của tiểu cô nương.

"Tôi.... sẽ xây một trang trại nuôi heo, muốn được ăn thịt, muốn mọi người đều sống tốt không phải chịu khổ cực nữa."

Dư Tân Diệp bị đè nặng ba ngày, tinh thần vẫn còn chút thanh tỉnh, vừa nghe những lời này lập tức cười phá lên.

"Được, vậy tôi làm cấp dưới của cậu, cậu làm lão bản, chúng ta cùng nhau làm giàu."

Ngày thứ 5.

Bình nước ủa Lý Hải đã hết, hắn đoạt của Lý Dương lại bị người giật trở về.

"Anh, chút nước này để cho Dư ca uống."

Lý Hải liếm đôi môi khô khốc: "Mẹ nó, lão tử không còn chút sức lực, không còn sức thì tất cả chúng ta đều phải chết ở đây."

Dư Tân Diệp nằm trên đất, mặt đổ đầy mồ hôi, hắn muốn nói chuyện lại không nói ra lời.

"Anh!" Lý Dương giật bình nước.

Lý Hải mở nút bình, đổ toàn bộ số nước còn lại vào trong miệng, lau môi quăng bỏ bình nước.

"Lý Dương, mày bị mù mắt rồi sao?! Tao mới là anh mày! Dư Tân Diệp sắp không chịu đựng được rồi! Chỉ có hai chúng ta còn sức, chỉ có hai chúng ta có khả năng sống sót rời khỏi đây! Mau đào đi!!!"

"Không, em không đi, anh buông em ra!"

"Mày không đi có phải không? Có phải không?!" Lý Hải cầm cây xúc quay đầu, giống như một con dã thú rít gào.

"Vậy mày cũng ở đây chờ chết đi!!"

Lý Dương nghĩ rằng anh mình nói giỡn, ai ngờ đến 2 ngày sau đạn tận lương tuyệt, nhân lúc trời tối Lý Hải đã lẻn đi mất rồi.

Lý Dương đuổi theo muốn chạy ra, nhưng cửa động vật vã đào ra đã bị tảng đá lớn che lấp.

Hắn khóc lóc chạy về: "Dư ca, Dư ca, làm sao bây giờ, chúng ta không ra ngoài được, anh em.... anh em không cần em nữa...."

Cánh tay còn lại có thể cử động của Dư Tân Diệp kéo cổ tay hắn, giọng nói đứt quãng: "Đừng.... đừng khóc.... Dư ca ở đây.... em.... đồng ý với anh một chuyện."

Lý Dương lau nước mắt, dùng bàn tay đỡ đầu hắn dậy: "Anh.... anh nói đi."

Bàn tay của hắn siết càng chặt hơn: "Chăm sóc tốt.... chị dâu của em.... còn có con gái anh nữa.... có thời gian hãy thăm nom dì Dư.... Dì lớn tuổi rồi.... xương cốt đi đứng không tiện.... Em giúp anh.... chăm sóc con gái anh...."

Lý Dương liên tục gật đầu, nước mắt rơi lã chã.

Dư Tân Diệp sờ đến cây cuốc đào bỏ lại mấy ngày trước, Lý Hải mặc dù đi rồi nhưng vẫn để lại công cụ cho bọn họ.

Hắn nắm trong tay mỉm cười, siết chặt lòng bàn tay, một cuốc bổ xuống, máu bắn ra như thác đổ.

Lý Dương nhào tới bịt kín vết thương trên tay hắn: "Anh! Anh!"

Sắc mặt Dư Tân Diệp trắng bệch, miễn cưỡng cười cười: "Đừng lãng phí.... mau uống đi."

Sau cái ngày kinh hoàng đó, ký ức của Lý Dương dần chìm trong khoảng sương mờ mịt, nhưng có thể nào hắn vẫn khắc cốt một câu: Ăn tươi nuốt sống.

Hắn không rõ đến tột cùng đã ở đó bao lâu, vừa lạnh vừa đói, bản năng thúc đẩy hắn phải uống máu Dư Tân Diệp, lúc đầu còn độ ấm nhưng sau đó dần dần lạnh đi, cho đến khi thi thể hoàn toàn héo quắt.

Cuối cùng, Lý Dương người không ra người, quỷ không ra quỷ bò được ra bên ngoài, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Những thôn dân thuần phác đó một ngụm nước cũng không bố thí cho hắn, nhìn thấy hắn thì hoảng hốt bỏ chạy: "Quỷ a!" Kể cả cô gái mà hắn thích cũng vậy, chính vì thế mà hắn đã giết chết cô ta.

Hắn thề là bản thân không phải cố ý, chỉ muốn cô ta nhìn kỹ mình xem nhưng ai ngờ chờ đến khi thần trí khôi phục thì người đã tắt thở.

Lý Dương thất hồn lạc phách bỏ chạy được hai bước lại đột nhiên quay trở về tìm xem trên người cô ta có thứ gì đáng giá không.

Sau đó hắn chạy tới nhà Dư Tân Diệp, ngôi nhà sớm đã không còn ai, người đang tháo dở ngôi nhà đuổi hắn đi.

"Đồ điên! Tên điên này ở đâu ra vậy, cút!"

Hắn chạy ra đống rác phía sau nhà nhặt được Dư Kình, tã lót rách rưới, sắc mặt đứa nhỏ tái xanh, hơi thở thoi thóp.

Lý Dương bán mấy món giá trị cướp được trên người cô gái xấu số kia bán được chút tiền, toàn bộ đều mua sữa, nhặt được bình sữa bị người ta vứt bỏ liền nhặt về đút cho nó uống.

Kể từ đó, hắn bắt đầu chuỗi 20 năm cùng Dư Kình phiêu bạc.

Sau đó hắn cũng có mang theo Dư Kình tìm kiếm Dì Dư, bà lão liên tục gặp đả kích sớm đã sắp gần đất xa trời, nằm trên giường ho khan kịch liệt, căn nhà tranh rách nát bị gió thổi lung lay sắp đổ

Lý Dương mang số tiền cướp được đặt trước cửa nhà, ôm hài tử rời khỏi thôn Tiêu Hà.

Một người không học thức không bằng cấp không chứng minh thư mang theo một đứa nhỏ gào khóc suốt ngày đòi ăn đã lực bất tòng tâm, làm sao có thể chăm sóc một người bệnh tuổi đã cao đây.

Trên đời này, có rất nhiều điều không phải lúc nào cũng màu hồng.

Không phải hắn không nghĩ đến việc tìm một công việc đàng hoàng để mưu sinh.

"Bằng cấp?"

"Đại học...." Ánh mắt người tuyển dụng sáng quắc.

Lý Dương cúi đầu: "Bỏ học."

"Cút cút cút."

Công trường.

"Tên tiểu tử đó đi làm việc còn vác theo đứa nhỏ, ngày làm không được bao nhiêu còn phải nuôi thêm miệng ăn."

Cũng chính buổi tối đó hắn bị sa thải, chỉ có chút tiền lương ít ỏi không đủ để mua một hộp sữa.

"Tao nói cho mà biết, công trường của chúng tao không phải chỗ từ thiện, cho chút tiền này là ông chủ đã nể mặt lắm rồi ---" Đốc công vênh váo tự đắc, thấy hắn chậm chạp không nhận lấy lập tức ném vào mặt hắn.

Lý Dương nhào tới cầm cây búa đập vào đầu hắn, cho đến khi mũ bảo hộ vỡ nát, đốc công dần bất tỉnh.

Lý Dương ném cây búa, dùng quần áo lau sạch sàn vội chạy về nhà, mang theo hài tử bắt đầu tiếp tục lẫn trốn.

Cứ như vậy, từ thôn Tiêu Hà đến trấn Du Linh rồi đến huyện Khánh An, sau đó hắn đã phiêu bạc rất nhiều nơi.

Dư Kình theo hắn 2 năm, cũng đến tuổi đi học.

Lý Dương dựa vào công việc nhặt rác để kiếm sống, một hôm nọ hắn về đến nhà, Dư kình bắt đầu nôn mửa, hắn vội ôm nó chạy đến bệnh viện.

Bác sĩ nói: "Đây là căn bệnh bẩm sinh, không thể chữa khỏi, anh hãy chuẩn bị tâm lý đi."

Rời khỏi bệnh viện, hắn đặt hài tử xuống bên đường, nơi này nhiều người qua lại, biết đâu có người hảo tâm nhặt nó về thì tốt rồi.

Lý Dương ngồi xổm trong góc tường, dưới đất rất nhiều tàn thuốc, chờ cho đến giữa đêm cũng không ai nhặt nó về.

Đứa nhỏ có thể đã đói liền khóc lớn lên, Lý Dương đứng dậy xoay người bỏ đi.

Tiếng khóc của đứa nhỏ cứ âm ỉ ở phía sau, không cách nào dứt được.

Lý Dương chợt nghĩ tới lời trăn trối của cuối của Dư Tân Diệp.

Hắn cắn răng chạy trở về, bế hài tử ra khỏi thùng giấy, lúc chạm đến hơi ấm Dư Kình nháy mắt ngừng khóc, nó nhếch môi cười, thút thít cánh mũi vùi vào trong ngực hắn, câu ngón tay hắn, mở miệng nói những tiếng nói đầu đời: "Ba.... ba ba...."

Năm đó Lý Dương 24 tuổi, không cưới vợ sinh con, cũng chưa từng yêu nhưng lại có đứa con đầu tiên trong đời.



"Ngươi thì biết cái gì? Dư Tân Diệp hắn tự nguyện! Là tự hắn muốn chết! Ta không ép hắn! Không giết hắn! Các người đều đáng chết! Các người chưa bao giờ bị vứt bỏ, hất hủi, luôn tự cho mình là đúng thì biết cái gì?! Đừng tới đây! Tao sẽ giết nó!"

Lý Dương siết cổ Lâm Yêm kéo về phía sau, đến sát rìa lan can trên sân thượng.

Tống Dư Hàng đẩy cô gái nhỏ đi về trước: "Đừng kích động, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, ông trả cô ấy cho tôi, tôi trả con gái lại cho ngươi, tôi đảm bảo sẽ không thương tổn nàng, thế nào?"

Chiếc còng tay Tống Dư Hàng đưa cho nàng nàng vẫn còn nắm chặt trong tay, nàng luồn nó vào trong tay áo, cho dù cả người đau nhức thần trí không còn được minh mẫn nàng cũng không hề buông lỏng.

Nàng từng bước lùi theo bước chân Lý Dương: "Ai nói tôi chưa từng bị vứt bỏ, Lý Dương, tôi không biết ông đã trải qua những gì nhưng tôi a, chưa bao giờ chọn đi con đường mà ông đã chọn."

"Tôi là Lâm Yêm, anh tôi tên Lâm Thành, nghe tên thôi thì ông cũng biết người ba tôi chọn là ai rồi." Cơ thể mất một lượng máu lớn, có thể nói được bấy nhiêu đã khiến Lâm Yêm hít thở khó nhọc, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.

"Tôi cũng sống.... một quãng thời gian tăm tối.... nhưng mà...." Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực kiên định: "Tôi chưa từng hại người, con người mạnh mẽ khi phẫn nộ sẽ rút đao càng cường giả, còn người hèn nhát khi phẫn nộ rút đao càng trở nên yếu hèn. Không thích nhìn thứ yếu đuối nhu nhược lại được sống khoẻ mạnh nên dùng chính đôi tay mình kết thúc nó, giết người thì có bản lĩnh gì chứ??"

Nàng vừa dứt câu đứa nhỏ kia lại thét lên: "Ngươi nó bậy! Ngươi căn bản không hiểu ông ấy, không hiểu chúng ta đã phải sống như thế nào thì có tư cách gì mà dạy đời!"

"Năm lên 6 đến tuổi đi học, chúng ta không có chứng minh không hộ khẩu, ba phải cầu xin lão sư, quỳ gối dưới chân bà ta...."

"Lúc ta bệnh lại không thể ra ngoài, sợ ta ở ngoài nhàm chán nên mua một máy tính cũ hàng phế về cho ta...."

"Chúng ta rất nghèo, mỗi ngày đều chưa từng ăn được một bữa cơm hoàn chỉnh...."

"Sống dưới chân cầu, ngủ trên đường, trốn trong toilet công cộng.... lúc đó các người ở đâu?" Nước mắt cô gái nhỏ chảy xuôi lộ ra sự tàn ác khinh miệt: "Các người ăn sung mặc sướng lại oán giận thế giới này bất công, các người dựa vào cái gì."

"Những đứa trẻ đó chúng muốn chết, bọn chúng vĩnh viễn không biết được người khác đã phải vất vả khổ nhọc thế nào, bọn chúng lại có thể lựa chọn kết thúc sinh mạng một cách dễ dàng như vậy."

Tống Dư Hàng cúi đầu, liếc mắt nhìn cô gái, nước mưa theo cằm cô chảy xuống.

"Ngươi còn trẻ, ngươi không biết người sống trên thế giới này không một ai dễ dàng cả."

Người khác chỉ thấy Lâm Yêm gia tài bạc triệu nhưng lại không nhìn thấy được nàng đấu tranh sinh tồn trên lớp băng mỏng thế nào.

Người khác chỉ thấy nàng thông minh, bình thản, gia đình hạnh phúc mỹ mãn lại không nhìn thấy được sự thật tàn nhẫn đằng sau sự êm đẹp đó.

Người khác có lẽ cũng chỉ thấy Lý Dương tàn nhẫn độc ác, điên loạn, nhưng không nhìn tới được khoảng thời gian như dầu sôi lửa bỏng mà hai người phải trải qua.

Mỗi một người trên thế giới này đều đứng trong cái giếng của chính mình ngước nhìn trời xanh.

Chưa từng nếm trải làm sao có thể chân chính đồng cảm như bản thân mình đã từng trải?

Nhưng trong lòng họ luôn tồn tại một cảnh giới tuyến, đó là mấu chốt của đạo đức và pháp luật.

Mặc kệ điểm xuất phát của ngươi là gì, vì tình, vì yêu, vì tiền, vì báo thù cũng được, chỉ cần chạm đến ranh giới ấy chính là phạm tội, là mất đi nhân tính.

Bởi thế nên Tống Dư Hàng cũng chỉ nói: "Ngươi có ba, vậy ngươi có từng nghĩ tới những đứa trẻ bị ngươi dụ dỗ rồi giết chết cũng có ba mẹ, bọn họ cũng giống như ngươi và ba ngươi, từng cùng ba mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau."

Cô gái nhỏ ngẩn ra, môi run rẩy, nó ngâm dưới trời mưa lâu lắm, bệnh nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối khiến cơ thể nó cực kỳ suy yếu, không còn sức để đứng nữa.

Lý Dương nhận ra điều đó lại tiếp tục kéo Lâm Yêm về phía sau, tay gác lên lan can nghiêng đầu nhìn xuống, bên dưới tập trung rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu tương cùng đặc cảnh, sẵn sàng giương súng về phía hắn, trong bóng tối hoá thành một đàn kiến thiện chiến.

Máy bay không người lái quanh quẩn trên đầu hắn, hắn biết điều đó, hắn biết hôm nay cho dù hắn mọc ra đôi cánh cũng không thể thoát thân được.

Tống Dư Hàng đẩy nữ hài tiến một bước: "Ông xem, cho dù ông làm nhiều chuyện sai trái với nàng, xúi giục nàng giết người, đánh nàng, mắng nàng nhưng trong lòng nàng ông luôn là người ba tốt."

"Hài tử chính là một loại sinh vật mềm mại thần kỳ như vậy, Lý Dương, đừng cô phụ lòng tốt của nàng, cũng đừng cô phụ lời trăn trối cuối cùng của Dư Tân Diệp, ta nghĩ nếu hắn còn sống cũng không muốn nhìn thấy đứa con gái mà mình yêu quý nhất biến thành bộ dạng này đi."

"Lý Dương, trở về đi, thả cô ấy ra, giống như tôi vậy...." Tống Dư Hàng nới lỏng cánh tay nữ hài: "Tôi cam đoan trước khi bị bắt giữ ông vẫn có thể nói vài điều với con gái ông."

"Còn nữa, dì Dư, lúc đến thôn Tiêu Hà tôi có gặp bà ấy, bà ấy vẫn khoẻ chỉ có hai chân đi đứng không tiện, tôi biết mấy năm nay ông thường xuyên chu cấp gửi đồ cho bà ấy, đúng không?"

"Dì Dư nói, bà rất nhớ ông, hy vọng ông có thể trở về thăm bà, nếu bà biết con gái Dư tân diệp còn sống nhất định sẽ rất vui."

Họng súng chỉa vào đầu Lâm Yêm chậm rãi hạ xuống, Tống Dư Hàng hít sâu.

Lâm Yêm lặng lẽ nuốt nước miếng, yết hầu nhảy đập.

Lý Dương lui về sau một bước nhưng không kéo theo Lâm Yêm mà là Dư Kình, hắn chậm rãi chỉa súng vào trán mình.

"Dư Kình, kiếp sau đừng theo ba chịu khổ như vậy nữa."

Nước mắt của Dư Kinh nháy mắt trào ra: "Ba ba!"

Cô gái nhỏ đột nhiên cắn cổ tay Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng bị đau, vốn thể lực đã không còn nhiều cho nên bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị đã để nàng giãy thoát.

Cô đã không kịp ngăn lại, chỉ là một hồi nổ lực sai lầm.

Viên đạn bắn phá không trung.

"Lâm Yêm, nằm xuống!"

Như vô số lần hiểu ý nhau, Tống Dư Hàng vừa mở miệng Lâm Yêm lập tức cúi đầu, không ngờ Lý Dương trong nháy mắt trở nên âm lãnh đáng sợ, hắn ôm siết eo nàng.

Hắn nghe được tiếng súng nhưng không phải do mình bắn ra.

"Tao đã nói rồi, chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng."

"Không!"

Tống Dư Hàng phóng vọt tới.

Chung quy vẫn là công dã tràng, nàng không cứu được ai cả.

Lan can bỏ hoang nhiều năm không tu sửa dễ dàng đứt gãy, máu bắn ra nở rộ tầm mắt.

Khẩu súng của Lý Dương chỉ có một viên đạn, lúc nãy hắn đã bắn nó vào vai Lâm Yêm rồi.

Tống Dư Hàng biết rõ.

Nhưng cô không biết được cũng không đoán được Dự Kình sẽ chạy tới cứu Lý Dương, tay súng bắn tỉa kia nổ súng chỉ vì muốn ngăn lại việc Lý Dương tự sát.

Nhưng viên đạn đó lại bắn trúng người cô gái nhỏ.

Dưới tác dụng của trọng lực, Lý Dương tóm được Lâm Yêm, mở to hai mắt nhìn lỗ đạn trên đầu Dư Kình đang tuôn máu, ba người cùng nhau rơi xuống tầng thượng.

"Lâm Yêm!!!" Tống Dư Hàng khàn giọng thét lớn, chạy đến chỗ lan can.

Phanh---

Bang---

Xe cứu thương cùng còi cảnh sát vang lên.

Tống Dư Hàng quỳ trong mưa cuồng loạn gọi tên nàng.

Cô gần như khóc đến trút hơi, máu pha lẫn nước mưa từ dưới chân thấm ra.

Vài đặc cảnh chạy đến kéo cô lại bị Tống Dư Hàng đẩy ra: "Tránh ra!"

Cô nhìn vào lan can, trong nháy mắt một loại xúc cảm thôi thúc cô nhảy xuống.

"Tống đội, Tống đội, bình tĩnh...." Thêm vài người đến kéo cô lại, Tống Dư Hàng bò trong mưa, từng tấc di chuyển đến lan can.

Lúc đến gần chợt hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Yêm đã sớm còng một tay mình vào trong lan can bị gió lung lay sắp đổ.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp: "Thế nào, Tống đội đây là muốn tuẫn* tình?"

---------------

---------------