Sardinia là một khu tự trị thuộc Italy, với kϊƈɦ cỡ chỉ nhỏ hơn đảo Sicilly một chút. Là nơi có nền kinh tế phát triển nhất trong khu vực phía Nam của Italy, lại nổi tiếng với phong cảnh nên thơ mà hoang dã cùng với nền nông nghiệp chăn cừu, Sardinia hàng năm cũng thu hút rất nhiều du khách đến tham quan.
Trong quán cà phê ở tầng thượng của khách sạn, thanh niên tóc đen cùng hai thiếu nữ tóc vàng thoải mái trò chuyện.
“Masamune, ở đây sẽ có Dị Thần xuất hiện sao?”
Công chúa Alice tò mò đặt câu hỏi, thân mật ôm lấy cánh tay của thanh niên. Bình thường cảnh tượng như vậy có lẽ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, đặc biệt là do vẻ ngoài của tổ hợp ba người này đều quá xuất sắc, nhưng lần này lại khác.
Toàn bộ khách sạn cũng đã bị trưng dụng, thậm chí nhân viên phục vụ đều tối thiểu là cấp độ Kỵ Sĩ. Ở trêи tầng thượng lúc này thì càng là do hai vị thủ lĩnh của Seven Sisters trực tiếp ra trận, tạm thời kiêm thêm chức vụ phục vụ viên.
Mà bây giờ, gương mặt của bọn hắn đang đầy căng thẳng lắng nghe cuộc trò chuyện của ba người.
“Không phải là ta đã sớm để các ngươi di tản người ở đây rồi sao? Bây giờ lại còn hỏi nữa?”
“A~ Nhân gia buổi tối bị ngươi bắt nạt quá chừng, đầu óc đều hoá thành nhão, làm sao còn nhớ được a...”
“Công chúa Alice, mời ngài tự trọng.”
Erica Blandelli nhẹ nhõm lên tiếng, dùng thìa nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê trong tay.
"Không sao không sao, kiểu gì rồi cũng sẽ quen mà Erica."
Bạch Công Chúa vui tươi trả lời. Nàng hôm nay lại mặc một bộ váy dài trắng rất có phong cách của quý tộc Anh Quốc cổ đại, như là một tinh linh nhảy múa dưới ánh trăng.
Nhìn xuống thành phố chỉ còn rất ít ánh đèn sáng, gần như không còn xe cộ đi lại ở bên dưới, đột nhiên Alice lại thở dài.
"Chỉ là thật đáng tiếc kỳ nghỉ phép này... Vốn còn định đi du lịch một chút, bây giờ cả hòn đảo đều tạm thời phải di tản, làm thế nào lại có thể thư giãn được?"
"Chúng ta có thể quay lại đây sau."
Thanh niên tóc đen bình luận.
"Quay lại đây sau? Lấy tính cách cùng thói quen thô bạo của Masamune, ta e rằng sau đó hòn đảo này sẽ biến mất khỏi nhân gian!"
"...Không đến mức đó."
Quảng Cáo
Lời nói này của Masamune hơi thiếu sức lực. Hai Dị Thần kia đều không phải người dễ xử lý - Verethragna là Thần Chiến Tranh của Ba Tư cổ đại, thậm chí chính tên của hắn đều có ý nghĩa là [chiến thắng]. Đồng thời, hắn cũng có rất nhiều [mặt] khác nhau - 10 đại hóa thân có thể tùy ý thay đổi trong chiến đấu.
Còn Melqart thì là một vị Thần Vương (Divine King), là Đại Ác Ma Baal, đồng thời cũng là Vua của thế giới ngầm (King of Underworld).
Trận chiến này... Masamune tự tin rằng sẽ [không quá khó khăn], đặc biệt là sau hơn một năm hắn dày công tiếp tục nghiên cứu bí thuật. Nhưng không khó khăn là một chuyện, khống chế thiệt hại trong chiến đấu lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Hai thiếu nữ không biết Masamune sắp tới sẽ phải đối đầu với kẻ địch là ai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các nàng lo lắng cho hắn.
"Masamune, lần này ngươi có chắc chắn không?"
"Nếu có thể, mời ngài để ta hỗ trợ trong chiến đấu. Ta đã hoàn toàn khôi phục lại sau lần gặp phải Dị Thần Trư Bát Giới, đã có thể tiếp tục sử dụng đại ma thuật trong [Book of David]."
"Lần này ta có tương đối chắc chắn là sẽ chiến thắng." Thanh niên tóc đen giơ tay, dở khóc dở cười. "Nếu như không chắc chắn, ta đã không để các ngươi đến đây."
Câu nói này của hắn khiến Bạch Công Chúa an tâm thêm một chút, nhưng rõ ràng lại khiến Erica vô cùng khó chịu. Erica sửa sang lại trang phục đứng dậy, sau đó triệu hồi Cuore di Leone. đặt thanh kiếm nằm ngang trước ngực.
"Vương! Ta là kỵ sĩ hộ vệ của ngài, không phải là đóa hoa trong nhà cần được ngài bảo vệ. Kỵ sĩ Erica Blandelli xin được xuất chiến!"
Đối mặt với hành động này, nụ cười trêи mặt Alice càng đậm, mà Masamune lại càng cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên là có thể để nàng chiến đấu... Nhưng mà hắn còn chưa tự tin đến mức trong trận chiến với hai Dị Thần lại có thể phân tâm bảo vệ một thiếu nữ, dù thiếu nữ đó có là Đại Kỵ Sĩ đi chăng nữa.
Đại Kỵ Sĩ dù dùng hết toàn lực, sử dụng đại ma thuật cấm kỵ nhất có lẽ cũng chỉ có thể làm bị thương Ma Vương hoặc Dị Thần - khả năng chiến thắng vẫn vô hạn tiếp cận với số không.
Nếu như nàng gặp không may, chẳng khác gì Masamune đột nhiên lại thiếu đi một vật sưu tập quý giá. Mà nếu như từ chối, lấy tính tình của Erica, chắc chắn nàng sẽ lại kiên quyết tìm bằng được phương pháp để xuất chiến, có thể sẽ còn cố tình lén lút nấp ở gần đó.
Dùng đầu ngón tay để xoa huyệt thái dương, Tokoyogi Masamune một lát sau mới trả lời:
"Erica, năng lực của ngươi rất tốt, đồng thời đã giúp ta xử lý được rất nhiều công việc ở châu Âu. Ta vốn cũng không có đủ nhân thủ dưới tay, lại có nhiều việc quan trọng cần xử lý. Vì vậy, ngươi, Ena cùng Alice là những người duy nhất mà hiện nay ta có đủ tin tưởng."
Đương nhiên là còn các Vu Nữ khác cùng với Yu Yan và Seishuuin Naoki... Nhưng mà tại sao hắn phải nói ra? Lúc này chỉ cần dỗ là được rồi.
"... Nhưng ngươi có tưởng tượng rằng nếu như ngươi lỗ mãng tham dự vào trận chiến, ta sẽ phải phân tâm bảo vệ ngươi, thậm chí nếu trong trường hợp không may thì ta sẽ còn thiếu đi một trợ thủ đắc lực? Sau đó thì tìm ai xử lý công việc ở Italy? Đừng nói Alice, nàng bây giờ đã rất bận."
Vị Bạch Công Chúa cả ngày chỉ nằm ở nhà chơi đùa cùng Masamune, thỉnh thoảng mới dùng sức mạnh của mình để đóng vai liên lạc viên cho giáo phái lên tiếng ủng hộ:
Quảng Cáo
"Đúng vậy, ta sẽ không thể có đủ thời gian để xử lý công việc của Italy. Trước kia là nghị trưởng của Hiền Nhân Nghị Hội, ta dù sao cũng đã quen thuộc với các công việc ở Anh Quốc... Nhưng ở Italy thực sự là không quen."
Erica Blandelli bực bội nhíu mày.
"Chẳng lẽ ta là kỵ sĩ hộ vệ của ngài, lại không thể làm gì để giúp ngài trong trận chiến sắp tới ư?"
"Rất tiếc, nhưng sự thật là như vậy." Masamune nhún vai. "Trừ khi ngươi định cho ta phúc lợi đêm nay để gia tăng tinh thần? Biết đâu ngày mai ta sẽ càng phấn khởi, chiến thắng được cả hai Dị Thần thì sao?"
Vốn câu nói này của hắn chỉ là nói đùa.
Nhưng sau đó, Masamune lại cảm thấy đây là một ý tưởng rất hay.
Hơi rướn người lên phía trước, Masamune đặt khuỷu tay lên mặt bàn, chống cằm thú vị nhìn Erica - Dưới ánh trăng mịt mờ cùng ánh đèn le lói trêи sân thượng của khách sạn, gương mặt của thiếu nữ dường như có ánh hồng nhợt nhạt.
"Suy nghĩ thế nào Erica?"
Erica Blandelli không trả lời câu hỏi của hắn. Nàng cất thanh ma kiếm Cuore di Leone đi, sau đó bước về phía hai vị phục vụ viên đang giả câm giả điếc ở phía còn lại của quán cà phê.
Khoảng cách giữa bọn hắn và ba người có lẽ sẽ khiến cho người bình thường không thể nghe được nội dung của câu chuyện, nhưng hai vị phục vụ viên này cách [người bình thường] xa tít tắp - Chuyện đương nhiên là bọn hắn có thể nghe rõ từng chữ một.
"Erica tiểu thư."
Khi thấy hai vị thủ lĩnh đầy quyền lực mà mình từng vô cùng kính trọng bây giờ lại nghiêm túc gật đầu chào hỏi như đang đối mặt với người cùng địa vị, Erica vẫn không thể không cảm thán thế sự vô thường.
Nàng hạ giọng: "Nhờ hai vị giúp ta tránh một chút... Ta có mấy lời muốn nói cùng Vương."
Hai người trao đổi cùng nhau một ánh mắt trong giây lát, sau đó gật đầu. Bọn hắn trực tiếp xoay người, nhảy từ tầng cao nhất của khách sạn xuống.
Quay lại chiếc bàn của Bạch Công Chúa cùng Masamune, Erica mới bình tĩnh ngồi xuống, sau đó đưa ra câu trả lời của mình.
"Vương, ta đã từng thề là sẽ trung thành với ngài, trở thành kiếm cùng thuẫn của ngài trước mọi kẻ địch. Nếu như ngài cảm thấy điều đó có thể có lợi trong cuộc chiến của ngài với Dị Thần..."
Nói đến đây đã là đủ.
Dù Erica có thiên tài đến mấy, có danh tiếng lớn đến mức nào, lại tự tin đến bao nhiêu thì khi dính đến vấn đề như vậy, nàng cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Alice, hôm nay chắc ngươi phải chịu thiệt thòi một chút."
Quảng Cáo
"Không sao, không sao. Ta cũng cần nghỉ ngơi nữa, dù sức khôi phục của thân thể này rất tốt, nhưng thường xuyên để đầu óc biến thành bột nhão cũng không phải là ý tưởng gì hay ho."
Bạch Công Chúa bưng ly cocktail lên nhấp miệng, sau đó nháy nháy mắt với Erica.
"Chúc may mắn, Erica. Nếu cần nhớ kêu cứu a."
- ------
Trong căn phòng penthouse ở trêи tầng cao nhất của khách sạn, Erica lấy khăn tắm thấm nước từ mái tóc vàng, để mái tóc dù vẫn còn hơi ẩm ướt nhưng lại xoã ra hỗn loạn sau lưng.
Bàn tay của thiếu nữ khi đặt đến tay nắm cửa phòng tắm chợt chần chờ trong giây lát, nhưng sau đó lại kiên quyết mở ra.
Mà ở trong căn phòng tối đen, thanh niên đang ngồi quay lưng vè phía nàng, mặt hướng ra ngoài lớp tường kính, ngắm nhìn phong cảnh tĩnh lặng như chết của Cagliari.
Trêи tay hắn là một chiếc ly rượu vang cùng một tẩu thuốc, khói thuốc nghi ngút mờ ảo che khuất gương mặt của hắn - Trong giây lát, Erica chợt cảm thấy một cảm giác rợn cả tóc gáy, như là đang nhìn thấy một con quái vật không thể diễn tả nào đó ẩn núp trong đêm đen.
“Erica?”
“A... Ân? Vương!”
“Căng thẳng sao?” Masamune lấy tay ra hiệu cho vị kỵ sĩ hộ vệ của mình, mà Erica cũng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, quên đi ảo giác vừa rồi của bản thân.
Từng bước chân của thiếu nữ bước lên trêи tấm thảm mềm, làn da trắng hơn tuyết nổi bật trong bóng tối, từng giọt nước nhỏ lại rơi từ mái tóc của nàng xuống sàn. Theo nàng lại gần, mùi thơm của sữa tắm hoà cùng với mùi hương dìu dịu mà tự nhiên từ chính thân thể của Erica tràn vào mũi của Masamune, khiến hắn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Mà như để đáp lại câu hỏi vừa rồi của hắn, thân hình mềm mại không xương của Erica lại trực tiếp ngồi vào trong lòng của thanh niên tóc đen, cảm giác mềm nhũn mà nóng bỏng đặt lên trêи người hắn.
Thiếu nữ nở một nụ cười trêu trọc giống như ác ma tinh nghịch, phả hơi thở vào tai thanh niên tóc đen:
“Ta là kỵ sĩ của ngài, tại sao lại căng thẳng đâu Vương? Có lẽ đây vốn là mục tiêu của ngài từ đầu chứ?”
Bàn tay của Masamune đặt tẩu thuốc xuống, luồn vào bên trong lớp khăn tắm, cảm nhận được cặp mát mẻ đầy đặn bên dưới. Hắn thoải mái dễ chịu thở ra, sau đó lại đưa ly rượu vang cho Erica.
“Rượu vang đỏ, làm từ nho Pinot Noir... Uống thử một chút? Có lẽ ngươi chưa đủ tuổi uống rượu, nhưng rượu vang không nặng lắm - cũng rất hữu ích trong việc kiến tạo bầu không khí.”