Quy mô của Thiên Vân thành rất lớn, sự thịnh vượng sầm uất của nó có thể so sánh với kinh đô của Toại Nguyên Vương Triều.
Còn về phần vì sao nơi đây lại sầm uất như vậy là bởi vì ở đây có Liễu gia, là một trong hai đại gia tộc của Toại Nguyên Vương Triều.
Tại phủ đệ Liễu gia.
“Không phải là hắn ta đã kí kết hiệp ước Huyết Sát Các sao, theo lý thuyết mà nói thì nên giam giữ hắn ta ở chỗ này, tránh đến lúc đó lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà cha à, vì sao cha lại thả tiểu tiện chủng kia rời đi chứ? Còn cho hắn ta một phần sản nghiệp rất có giá trị của Liễu gia nữa?”
Liễu Phồn Kiếm, đại nhi tử của Liễu Thanh Phong người đứng đầu Liễu gia không hiểu được mà hỏi cha mình.
Liễu Thanh Phong nghe xong, trên mặt nở một nụ cười nhìn đại nhi tử tuổi còn nhỏ mà đã tiến vào Uẩn Linh hậu kỳ.
“Suy cho cùng thì Liễu Trì Vân kia cũng chỉ là đứa con rơi mà nhị đệ của ta hồi trẻ phong lưu để lại, theo lý mà nói thì cũng được tính là một thành viên của Liễu gia chúng ta. Lúc đầu tiểu tiện chủng đó muốn cắt đứt quan hệ với nhà ta, nhưng mà lại ồn ào huyên náo khắp mấy thành lớn.”
“Hiện tại bên phía Hoàng đế bệ hạ có ý kiến rất lớn với Liễu gia chúng ta, quyết tâm muốn tìm ra manh mối từ Liễu gia. Nếu như lúc này mà chúng ta ra tay đối phó với Liễu Trì Vân, một khi tin tức lộ ra ngoài sẽ chỉ khiến hoàng thất cùng với Phương gia có cơ hội làm ầm ĩ ở chỗ này.”
Nghe xong những lời nói chứa đựng ý tứ sâu xa này, Liễu Phồn Kiếm đột nhiên hiểu ra rồi chắp tay nói:
“Vẫn là cha có tầm nhìn xa trông rộng, Phồn Kiếm đã lĩnh ngộ.”
“Nếu như Kiếm Nhi nhìn tên tiểu tử đó thấy khó chịu thì sau khi chuyện này xong xuôi, đợi Liễu gia leo lên được hoàng vị, muốn tìm một người chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Trong ánh mắt ôn hòa dịu dàng của Liễu Thanh Phong lại lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Tuyền Thủy Quận.
Kim Viên Chính tỉ mỉ cẩn thận sắp xếp cho sát thủ Huyết Sát Các ở lại bên trong trạch viện.
“Ồ, Liễu gia lại dễ dàng thả ngươi trở về như vậy sao? Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào để cứu ngươi ra khỏi Liễu gia.”
Du Vô Gian thảnh thơi nhàn nhã nằm ở trên mái ngói của trạch viện.
Nhìn thấy Liễu Trì Vân vẻ mặt trầm mặc đẩy cửa bước vào thì nhíu mày.
Mấy ngày trước, không biết Liễu Trì Vân đã nghe thông tin ở đâu, biết được di vật của mẫu thân hắn ta vẫn còn ở Liễu gia.
Kết quả là ép bản thân chạy về nơi mà mình ghét nhất cuộc đời.
Thậm chí không thèm nghe Du Vô Gian khuyên bảo.
Mà suy nghĩ của Du Vô Gian cũng không giống với người bình thường.
Nếu đổi lại là một người khác thì cho dù thế nào cũng phải ngăn cản Liễu Trì Vân đi tìm cái chết.
Nhưng Du Vô Gian nhìn thấy Liễu Trì Vân không nghe lời khuyên bảo thì trực tiếp để mặc để cho hắn ta rời đi.
Liễu Trì Vân cố gắng chịu đựng sự bất bình ở trong lòng, hơi nghiến răng nghiến lợi sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta…”
Chuyện hắn ta định nói chính là chuyện giấy tờ giao dịch sinh tử.
Mặc dù đã lấy lại được di vật, nhưng lại bị người Liễu gia mạnh mẽ cưỡng ép ký vào hiệp ước Huyết Sát Các thần bí trong lời đồn.
Hắn ta cũng đã từng nghe nói qua về hiệp ước này.
Nghe nói có người sau khi giao dịch đã vi phạm mức thù lao đã thỏa thuận trước đó với Huyết Sát Các. Kết quả là chưa đến một khắc đồng hồ một ngọn lửa kì lạ bùng lên trên cơ thể người đó, sau đó người kia bị thiêu chết.
Kể từ thời điểm ký kết thì Liễu Trì Vân đã hiểu rõ, chắc chắn Liễu gia muốn làm trái hẹn ước với Huyết Sát Các, đến lúc đó hình phạt nghiêm khắc của hiệp ước sẽ lại do chính mình gánh chịu.
Nhưng mà Liễu Trì Vân không hối hận.
Dù sao thì nguyện vọng của cuộc đời hắn ta chính là lấy được tro cốt của mẫu thân mình ở Liễu gia.
Trong nháy mắt thân hình của Du Vô Gian xuất hiện ngay bên cạnh Liễu Trì Vân.
Hắn ta đưa tay phải lên vỗ vai Liễu Trì Vân, nói: “Ngươi định nói gì ta đều biết hết.”
“Hiện tại có một cơ hội ở ngay trước mặt của ngươi, ngươi hãy nắm giữ thật tốt, ngươi không cần phải chết cũng có thể tiêu diệt được Liễu gia. Nếu như không nắm bắt được vậy thì ngươi chỉ có thể đánh mất mạng sống của mình chỉ vì sự bốc đồng của bản thân.”
Không đợi Liễu Trì Vân hiểu được hàm ý ở trong đó, đột nhiên hắn ta cảm thấy mọi thứ ở trước mặt bắt đầu quay cuồng.
Trong chốc lát Liễu Trì Vân tỉnh táo lại.
Hắn ta lập tức kinh ngạc.
Không phải bản thân còn đang ở trong trạch viện hay sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một chỗ như vậy chứ?
Liễu Trì Vân liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực.
“Ngươi là Liễu Trì Vân sao?”
Một âm thanh kỳ ảo không gì sánh được đột nhiên vang lên.
“Ngươi là ai?”
Hai tay Liễu Trì Vân nắm chặt hũ tro cốt, ngập ngừng hỏi một câu.
“Đừng hoảng sợ, ta chính là các chủ của Huyết Sát Các.”