Trần Hán Thăng bước ra khỏi khung cảnh yên tĩnh của sân trường Đông Đại. Hiện tại, hắn còn chưa muốn về Tài Viện, cũng không muốn về trường Vương Tử Bác. Bây giờ, Trần Hán Thăng không muốn ngồi xe, bởi giờ này đón xe khá vất vả, nên cùng Vương Tử Bác tới một nhà nghỉ ngay cạnh Đông Đại.
Nhân viên trực bàn lễ tân là một cô gái có vẻ còn nhỏ tuổi, chắc tầm 16, 17 gì đấy. Khuôn mặt trẻ con có phần mũm mĩm, sau khi Trần Hán Thăng bước vào lập tức gọi cô bé dậy.
Cô bé mơ mơ màng màng, nhìn qua tờ ghi chép những phòng còn trống, sau đó tỏ ra bối rối nói: "Thật xin lỗi, chỉ còn lại một phòng có một giường lớn. Xin hỏi anh có cần dùng không ạ?"
"Cũng được, một phòng là đủ rồi."
Trần Hán Thăng tỏ ra không quan trọng. Hắn và Vương Tử Bác nằm chật một chút cũng không sao.
Kiếm được một nhà nghỉ ngay gần trường đại học tương đối là khó. Dù cho đại học trong nhóm 985 hay một trường đại học bình thường cũng rơi vào tình trạng này.
Cô bé mập tiếp tân giật mình: "Hai người con trai ngủ cùng một phòng sao?"
"Không phải vậy, chứ bọn anh thuê phòng đánh cờ caro à?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, cô bé này cũng thuộc dạng hiếm lạ đây.
Hai đứa cầm theo thẻ phòng bước lên tầng. Cô gái nhỏ lễ tân chép miệng, tỏ ra khinh miệt nói: "Thì ra có loại này thật, mình cứ nghĩ chỉ là nói đùa. Sao hai người con trai có thể..."
Sau khi vào phòng, Vương Tử Bác nằm luôn lên giường ngáy o o. Trần Hán Thăng tắm rửa xong, sau đó dùng điện thoại nhà nghỉ gọi cho Trịnh Quan Đề.
Sau khi gọi đến lần thứ ba, Trịnh Quan Đề mới chịu nhận cuộc gọi từ số lạ này.
"Alo, ai vậy?"
Giọng nói Trịnh Quan Đề có vẻ như đang trong giấc ngủ.
"Nam khuê mật của cô, Trần Hán Thăng."
"Muộn thế này rồi, cậu còn gọi điện thoại làm gì đấy?"
"Tôi đâu biết rằng cô đã đi nghỉ rồi. Tôi muốn hỏi một chuyện, Liên Phát cùng Kim Tiệp cô định chọn nhà nào thôi?" Trần Hán Thăng cười hỏi.
Liên Phát là Vu Quế Sinh, Kim Tiệp là Lư Kim Phong cũng là nơi Hoàng Tuệ đang làm việc.
Nói đến chuyện làm ăn, giọng nói của Trịnh Quan Đề lập tức trở nên nghiêm túc: "Thật ra tôi cũng đang do dự, cậu cảm thấy nhà nào tốt hơn?"
"Tôi cảm thấy Kim Tiệp rất được."
Trần Hán Thăng từ từ nói: "Một là Lư tổng rất có sức hấp dẫn. Hai là Kim Tiệp làm việc có trình tự đàng hoàng, vô cùng chuẩn mực. Ba là tôi cảm thấy hợp tác với Kim Tiệp rất thoải mái, nếu chúng ta cùng một chỗ với bọn họ sẽ có kết quả tốt."
"Thoái mái, dễ chịu?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trịnh Quan Đề nhíu mày: "Tôi nay người kia của Kim Tiệp dẫn cậu tham gia bữa tiệc sinh nhật. Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang ở khách sạn, gọi điện thoại của họ."
Trần Hán Thăng ăn ngay nói thật.
"Oài, vậy không làm phiền cậu nữa."
Trịnh Quan Đề trước khi tắt điện thoại, còn căn dặn thêm một câu: "Phải chú ý an toàn, không nên để dục vọng làm bản thân bị mê hoặc."
Trần Hán Thăng nghe "tút tút tút", âm thanh máy bận vang lên. Đột nhiên, hắn nở nụ cười, nghe qua thì nghĩ hắn ủng hộ Kim Tiệp, nhưng thật ra là loại Kim Tiệp khỏi việc này.
Người như Trịnh Quan Đề, trên phương diện tình cảm không thích can thiệp quá nhiều, nhưng xét trên phương diện công việc, cô vô cùng lí trí, mọi việc tất cả đều phải nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ trong phòng giám sát có thể nhìn ra được điều này, trong xưởng từ việc nhỏ tới lớn, cô nắm rõ từng chi tiết một.
Tại hạng mục Mp3, việc đấu đầu màn hình điện tử, cô cũng đang cân nhắc giữa hai công ty Kim Tiệp và Liên Phát.
Liên Phát là một tập thể mạnh, đồng đều. Còn Kim Tiệp biểu hiện ra bản thân có xu hướng thành một công ty lớn. Thật ra, mặc kệ công ty đó có ra sao, phải có khả năng phối hợp được với Trịnh Quan Đề.
Đã muộn như vậy, Trần Hán Thăng còn gọi điện cho Trịnh Quan Đề, không những thế còn đưa ra quan điểm ủng hộ Kim Tiệp. Đây là một điều kiêng kị, việc này không dẫn đến Trịnh Quan Đề áp dụng theo, mà ngược lại dẫn đến khả năng đổ vỡ vô cùng lớn.
"Tay Kim Tiệp, có phải duỗi quá dài rồi hay không?"
Trịnh Quan Đề đi tới bàn đọc sách, cầm lấy vật phẩm của Liên Phát, vẫn khiến cô ngạc nhiên.
Trần Hán Thăng đang ở tại nhà nghỉ. Có phải nói rõ rằng, Kim Tiệp dùng phương thức không nằm trong phạm vi đạo đức "lung lay" một vị cố vấn của Tân Thế Kỷ chăng?
Trịnh Quan Đề yên lặng suy nghĩ: "Mặc dù quy mô Liên Phát không lớn lắm, nhưng cách vận hành rất tốt. Với một người mạnh mẽ như Lư Kim Phong, chỉ sợ trong đầu có ý nghĩ "đảo khách thành chủ"."
Sau khi Trần Hán Thăng nói xong điện thoại, hắn đoán rằng nếu không có bất ngờ khả năng Kim Tiệp bị loại rất cao.
Trịnh Quan Đề là một cô gái rất thông minh, cũng không thể ngờ được, Trần Hán Thăng dựa vào cách làm việc của cô để lái câu chuyện theo hướng có lợi cho mình.
"Binh bất yếm trá*. Ngày mai, mình thêm hai mồi lửa nữa."
(*chiến đấu bất chấp thủ đoạn.)
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng đá cho Vương Tử Bác hai phát: "Dậy đi tắm đi, trên người toàn mùi tôm hùm chua cay, buồn nôn bỏ mịa."
...
Sáng hôm sau, hai người chuẩn bị trả phòng, Trần Hán Thăng nhìn thấy một hộp Durex ở đầu giường, đây là tiết mục khách sạn nào cũng làm, không những thế còn có rao cạo râu một lần, kem đánh răng, bàn chải một lần.
Đột nhiên, hắn nghĩ ra việc làm tăng thêm thú vị là cố tình xé rách hai cái Durex bỏ ruột vào bồn cầu xả đi.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tao chỉ đùa cô bé dưới nhà kia chút thôi mà."
Sau khi, hai người vào đại sảnh, cô bé mập vẫn còn nhớ rõ Trần Hán Thăng, nên lên tiếng: "Chào ngài, xin chờ tôi gọi người kiểm tra phòng một chút, sau đó sẽ gửi lại tiền cọc cho ngài."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Không sao, cứ từ từ mà làm."
Một lát sau, Trần Hán Thăng nghe được âm thanh truyền vào trong bộ đàm: "Dùng hai cái Durex, dùng hai cái Durex, còn lại vẫn y nguyên."
"A?"
Cô gái mập nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, khó mà chấp nhận được, giống như nhìn yêu quái vậy. Mãi một lúc sau mới hoàn hồn, trả lại tiền đặt cọc: "Tiền của ngài đây, đặt 100 tệ dùng.... Còn 90 tệ."
Cô gái mập không dám nói rõ ra.
Trần Hán Thăng cũng thật xấu xa, thời điểm cầm lấy tiền còn cô ý chạm nhẹ vào tay cô bé, khiên cô bé bị doạ cho giật mình lùi lại mấy bước. Lúc này, Trần Hán Thăng mới hài lòng rời đi.
Vương Tử Bác đứng ngoài chờ, không biết bên trong xảy ra những gì. Cu cậu cảm thấy bụng trống rỗng: "Tiểu Trần, ăn sáng ở đâu vậy?"
Trần Hán Thăng nói với giọng đương nhiên là vậy: "Ăn gần Đông Đại, tất nhiên gọi theo Tiểu Ngư Nhi rồi."
"A."
Vương Tử Bác lặng lẽ theo ở phía sau, ấp úng nói: "Hai ngày nữa tao muốn về qua nhà một chút."
"Về đi, về nhà nghỉ ngơi cũng tốt." Trần Hán Thăng không để ý nói.
Sau khi tình cảm bị tổn thương, nhớ nhà nhớ bộ mẹ là bình thường. Sau khi còn người bị xã hội vứt bỏ, mới nhớ đến gia đình, người thân, nơi mà vĩnh viễn không từ bỏ mình.
"Gần đây mày muốn về Cảng Thành không? Tiện đường cho tao đi với."
Vương Tử Bác đột nhiên nghĩ đến điều này.
Trần Hán Thăng trả lời: "Tao đợt này bận rộn cả ngày lẫn đêm, thời gian đâu mà về nhà."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Hai người đi đến nhà ăn Đông Đại. Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đã hỗ trợ gọi thêm phần hai người. Hai cô gái đang ngồi nói về chuyện thi cử gần đến.
Đề thi khoa Pháp Luật cần nhớ rất nhiều thứ. Tiêu Dung Ngư đang phàn nàn với Biên Thi Thi: "Qua vài ngày nữa, mình sẽ trở về Cảng Thành, có vài việc cần phải kiểm tra lại trước khi bước vào đợt thi sắp tới."
"Vậy thì đi thôi, mình sẽ về hôm khác."
Biên Thi Thi ăn một miếng cháo rồi nói: "Trừ phi cha cậu tới đón."
Tiêu Dung Ngư lắc đầu: "Gần đây cha mình cũng rất bận."
"Nhưng mình gần đây lại đang rỗi."
Trần Hán Thăng đột nhiên lên tiếng: "Gần đây việc làm với việc học tương đối dễ thở. Mình cũng định về Cảng Thành."
Biên Thi Thi cười nói với Tiêu Dung Ngư: "Thế cậu nhàn rồi, cả đi cả về đều có người đưa."
Vương Tử Bác quay qua nhìn Trần Hán Thăng, sắc mặt có phần rầu rĩ.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thằng nhóc nhà cậu còn có ý kiến?
"Mày nhìn cái gì?"
"Không có gì."
Vương Tử Bác lắc đầu: "Tao chỉ nghĩ, tại sao cặn bã nam cùng cặn bã nữ không yêu nhau nhỉ? Nếu được vậy thế giới sẽ biến mất một đôi chuyên gây tổn thương."