Trước khi lên đại học Trần Hán Thăng đã là đứa trẻ không vâng lời, thường ba ngày không bị đánh lại tìm chút chuyện chọc phá Lương Mỹ Quyên.
Vì vậy, hôm nay bị đáy dép ma sát một trận, hắn cũng coi như phủi bụi, còn hiếu thuận giúp Lương Mỹ Quyên xoa cổ tay đang ê ẩm.
Lương Mỹ Quyên cũng hoàn toàn bó tay với hắn, nhìn về phía Trần Triệu Quân: "Có phải hay không năm đó hai chúng ta nhận nhầm con ở bệnh viên không?"
Trần Triệu Quân đang hút thuốc lá, cười khổ một tiếng không đáp, bởi vì lão biết còn phải nghe thêm vài câu thuận miệng nữa.
"Sớm biết tên nhóc nó không biết nghe lời như thế này, ngày xưa nên vứt nó vào thùng rác."
"Nếu tính cách con trai chúng ta giống chúng mình một tý là em hoàn toàn yên tâm rồi."
"Cũng vì anh không dạy dỗ được, cho nên nó mới biến thành như bây giờ."
······
Nhưng dù chủ đề thay đổi thế nào, cuối cùng đều quy mọi chuyện là do lão Trần.
Trần Triệu Quân cũng quen rồi, lão dập tàn thuốc nghiêm túc hỏi Trần Hán Thăng:"Rốt cuộc con nghĩ gì trong lòng?"
"Con nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là bố mẹ cơm nước nhanh lên còn đi Trung Sơn Lăng để chiêm ngưỡng di tích lịch sử, không thể vì chuyện yêu đương của con cái mà bỏ đi thú vui được. "
Trần Hán Thăng lại bắt đầu nói bậy: "Mẹ, khi nãy vừa là mu bàn tay vừa là lòng bàn tay, buổi trưa có mẹ có muốn gặm một ít chângiò không?"
"Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ*!"
- ----
Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn con trai mình/bất mãn con trai của chính mình: "Ta hỏi con, con có quan hệ gì với Tiêu Dung Ngư."
"Quan hệ bạn học."
"Còn Thẩm Ấu Sở?"
"Cũng là quan hệ bạn học."
"Tôi······ "
Trần Hán Thăng luôn chắc chắn chỉ là quan hệ bạn học, Lương Mỹ Quyên lại không tìm được kẽ hở.
Đừng hỏi nữa, có hỏi thì trả lời cũng là bạn học.
Hỏi lại, quan hệ bạn học thực sự tốt thế sao? Vì thế nên mấy cô bé mới hỗ trợ quét tước vệ sinh hoặc là mua găng tay.
Lương Mỹ Quyên giống dùng quyền đánh vào trên mềm bông, có sức lực nhưng không thể phát tiết ra, cuối cùng bà không thể không thở dài một hơi nói rằng: "Ăn cơm đi, đứa con trai này coi như chúng ta chưa sinh ra."
Sau khi cơm nước xong, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên trực tiếp bỏ Trần Hán Thăng lại ở phòng ăn, không nói gì lập tức rời đi.
Trần Hán Thăng cười ha ha không để tâm, trước tiên hắn lấp đầy cái bụng của mình, sau đó nhờ bếp gói một phần cơm rang tôm bóc vỏ cùng với rau xanh.
Hôm nay bọn họ ăn cơm trưa sớm, bây giờ vừa mới 11h, phần cơm rang tôm bóc vỏ này là mang cho Thẩm Ấu Sở để cô ăn cơm trưa.
Có điều, có thể Thẩm Ấu Sở không quen ăn đồ ăn bên ngoài, có thể mắc cỡ, nói chung có chút chống cự.
"Không, không cần, lát nữa tớ đi nhà ăn ăn là được rồi."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Trần Hán Thăng cảm thấy thật mất mặt, đây chính cơm rang mà chính mình đặc biệt dùng tình yêu để mang về đó.
"Vậy được rồi."
Trần Hán Thăng chuẩn bị cầm lấy thức ăn ngoài: "Đây là mẹ tớ nhờ tớ mang đến cho cậu. Nếu cậu không ăn thì tớ sẽ đưa trở về vậy, sau đó sẽ nói cậu không nhận tâm ý/tấm lòng của mẹ a."
Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút, sau đó lại đồng ý: "Cái kia, vậy để tớ ăn."
Trần Hán Thăng nghe xong cảm thấy rất thú vị. Mình đưa cơm cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ không ăn, mẹ mình đưa cho thì lại ăn.
Tại sao, chẳng nhẽ cơm của Lương thái hậu có thể trường sinh bất lão à?
"Được rồi, được rồi tớ cũng không muốn miễn cưỡng/bắt ép/làm khó cậu, dù sao cậu cũng không đói bụng."
Trần Hán Thăng nghiêm mặt tiếp tục trêu đùa Thẩm Ấu Sở, trên tay đã chuẩn bị cầm đồ ăn đi.
Thẩm Ấu Sở rất đơn thuần, cô thật sự cho rằng Trần Hán Thăng muốn mang về, đây chính là tâm ý của dì Lương đó.
Trong lòng một lo lắng/vội vã, không ngờ cô lại đưa tay đè hộp thức ăn lại, dậm chân nói: "Tớ thấy đói!"
"Ha hả."
Trần Hán Thăng nhếch miệng nở nụ cười: "Thật không biết đùa giỡn mà."
Lúc đó Thẩm Ấu Sở vmới nhận ra rằng mình bị lừa, mặt cô đỏ lên đưa thức ăn đi ra xa một chút, chỉ lo lắng rằng Trần Hán Thăng lại đến cướp đoạt.
Thấy Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn ăn cơm, Trần Hán Thăng cười híp mắt rồi đốt một điếu thuốc, nghĩ thầm động tác võ thuật của mình còn cao hơn nhiều so với thập bát la hán*, cô có thể phòng được sao?
*Thập bát la hán: 18 vị la hán trong phật giáo
- ----
Lúc này, hắn nghe được bên cạnh một tiêng "Oành" vang lên, hình như là tiếng mở nắp bình.
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn lên, thực ra chỉ là Thẩm Ấu Sở lấy bình rau cải ớt từ túi ra mà thôi. Màu dầu ớt đỏ tươi dính ở trên miệng bình làm cho người ta nuốt nước miếng, đồng thời lại cảm thấy một luồng vị cay nhảy nhót lung tung ở trong dạ.
Chú ý tới ánh mắt khó có thể tin của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở thẹn thùng lại chuyển thức ăn ra xa hơn, như là sắp từ 101 chuyển tới 102.
"Cô gái nhỏ Xuyên Du* này, ăn cay thật tốt a."
* Tên gọi khác của Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên.
Trần Hán Thăng yên lặng nói thầm một câu.
······
Tiết học đầu tiên buổi chiều, Trần Hán Thăng cũng không có ý định lên lớp, chắc chắn phòng 602 sẽ có người giúp hắn điểm danh.
Đầu tiên hắn đi trung tâm thương phẩm Nghĩa Ô mua một ít khăn trải bàn, sau đó quay người đi tới chi nhánh chuyển phát nhanh Thâm Thông ở Giang Lăng.
Đến nơi thấy Chung Kiến Thành đang gọi điện thoại, đối phương khẽ gật đầu coi như bắt chuyện, Trần Hán Thăng dập điếu thuốc của hắn ở trên bàn, sau đó ngồi xuống ghế salông chậm rãi chờ đợi.
Lần gọi điện thoại này của Chung Kiến Thành rất là lâu, cúp máy xong tỏ ra có vẻ mất kiên nhẫn.
"Cậu tới có việc gì không?"
Chung Kiến Thành cau mày hỏi.
Trần Hán Thăng biết đây không phải chĩa mũi về phía mình, vì lẽ đó hắn có gì nói vậy: "Tôi đến muốn mượn cái bàn cân và một ít cân điện tử cầm tay, cộng với lượng lớn biên lai chuyển phát nhanh."
Cân bàn và cân điện tử là vật đo khối lượng, Chung Kiến Thành vừa nghe xong đã hiểu, Trần Hán Thăng sắp đi vào quỹ đạo.
Đây là chuyện tốt, Chung Kiến Thành cũng không có hẹp hòi, bên trong cửa hàng cũng không thiếu những thứ đồ này, gã còn phái một nhân viên chuyển phát nhanh hỗ trợ mang những thứ đồ này đưa đi.
"Vương Văn Hải, có thể về sau chàng thanh niên này về sau có thể là người phát tiền lương cho cậu. Cậu nên đi theo cậu ta đi cho quen mắt dần nhé."
Trần Hán Thăng về trường trước, Chung Kiến Thành đột nhiên nhắc nhở một câu: "Thời gian gần đây không nên ăn thịt gà, nghe nói phía nam có một loại bệnh truyền nhiễm, hệ thống hậu cần của chúng ta ở tỉnh Quảng Đông chịu ảnh hưởng cực lớn."
Đây chính là nguyên nhân khiến lúc nãy Chung Kiến Thành vừa nãy thiếu kiên nhẫn/ nóng ruột/bực mình, Trần Hán Thăng biết ý của gã là gì, cũng biết thực tế là tỉnh Tô Đông vô cùng an toàn, gật gù không lên tiếng.
Trên đường trở về, nhân viên chuyển phát nhnh Vương Văn Hải này cực kỳ chịu khó, một chút việc nặng cũng không nỡ để Trần Hán Thăng giúp đỡ.
Trở lại căn cứ gây dựng sự nghiệp căn cứ, Trần Hán Thăng nhận ra ở đây còn rất nhiều người.
Có lẽ là đã hết giờ học, trừ Thẩm Ấu Sở một số bạn học trong lớp hành chính công đều ở đó, nam sinh nữ sinh đều có/nam nữ đều có, bọn họ thực sự coi nơi này là trung tâm hoạt động.
Trần Hán Thăng cũng không khách khí, bắt chuyện rồi nhờ bọn họ hỗ trợ/giúp dỡ hàng, đợi khi trải xong khăn trải bàn, cân bàn và cân điện tử được xếp ngay ngắn, cảm giác mạng lưới chuyển phát nhanh dần lộ ra.
Theo thiết kế của Trần Hán Thăng thì 101 chính là văn phòng, phòng sinh hoạt và phòng hội nghị, 102 đơn thuần chỉ là nhà kho.
Một khi tập trung quá mức vào việc gì đó thì thời gian sẽ vô thức trôi qua. Trần Hán Thăng không cảm thấy mình làm bao nhiêu việc vào buổi chiều, nhưng vừa ngẩng đầu thì sắc trời đã trở thành đêm đen.
Căn cứ gây dựng sự nghiệp lúc nãy còn náo động bây giờ lại khôi phục sự yên lặng trước đó, người đến người đi, cuối cùng ở lại bên người Trần Hán Thăng vẫn như là cô gái lúc trò chuyện sẽ đỏ mặt.
"Tớ muốn đi tìm bố mẹ ăn cơm."
Trần Hán Thăng hỏi Thẩm Ấu Sở: "Cậu muốn đi cùng không?
Lần này hắn mời rất thật tâm, bởi vì buổi tối Tiêu Dung Ngư có giờ tự chọn, cô phàn nàn trong điện thoại là cô giáo trung niên dạy môn tự chọn rất nghiêm khắc, mỗi lần trốn học đều bị trừ điểm hàng ngày/điểm danh.
"Quá, quá nhanh."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, cô vừa nói vừa quan sát thái độ của Trần Hán Thăng, chỉ lo hắn không vui.
Trần Hán Thăng cười cười trong lòng, hiện giờ nhìn từ thế giới quan của Thẩm Ấu Sở quả thực chưa thể ăn cơm ngay với bố mẹ mình.
Vì lẽ đó, buổi tối người một nhà họ ăn cơm, giống như những ngày ở Cảng Thành.
Lương Mỹ Quyên không phản ứng với Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng ngồi tán gẫu với lão Trần/ông Trần, có điều sau bữa cơm chiều, Lương Mỹ Quyên đột nhiên lấy ra hai cái hộp một lớn một nhỏ.
"Trong hộp lớn chính là đôi giày bông, mùa đông sắp đến rồi, nếu dùng giày sẽ bị lạnh chân; bên trong hộp nhỏ chính là kẹp tóc trân châu, Tiểu Ngư Nhi (yêu) thích những vật nhỏ này."
"Ngày kia chúng ta/bố mẹ trở về Cảng Thành, con như thế nào hai chúng ta không quản được chuyện của con, nhưng ta mẹ không thể dùng không găng tay của hai cô bé này."
Lương thái hậu rất có mắt chọn quà, bà để ý thấy Thẩm Ấu Sở còn dùng giày vải thường, vậy nên mua một đôi giày bông; còn Tiêu Dung Ngư không thiếu những này, nên bà mua một chiếc kẹp tóc đẹp đẽ.
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Tại sao mẹ lại không trực tiếp đưa cho bọn họ?"
Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng: "Đưa trực tiếp sẽ mang nghĩa khác, không phải con cnhấn mạnh mình và các cô bé kia chỉ là quan hệ bạn học sao, vậy mẹ cứ dựa theo quan hệ bạn học mà sắp xếp."
"Cũng thuận tiện nhắc nhở con, mẹ không muốn quan hệ bạn học biến chất!"