Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 83: Tớ muốn giúp cậu châm thuốc



Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng vừa đến, lập tức làm không khí trong phòng có sự thay đổi.

Những tên con trai trong lớp chuẩn bi xông lên đánh đã dừng lại, những người can ngăn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mấy học sinh trốn ở góc tường thì từ từ đứng thẳng người lên. Cục diện dần ổn định lại.

Mấy sinh viên từ trường khác vừa mới bạt tai cứ tưởng là giáo viên Tài Viện đến, nhưng nhìn lại Trần Hán Thăng thấy có vẻ không đúng, hình như tuổi có chút nhỏ. Bọn này đang nghĩ trong lòng xem có nên nói vài câu thể hiện khí thế hay không.

Không nghĩ tới, Trần Hán Thăng không muốn nói nhiều, bởi vì chậm một chút nữa là bảo vệ trưởng sẽ tới. Hắn chỉ vào mấy người đang định can ngăn, lớn tiếng nói: "Các người tránh mịa ra đi, người trong lớp đã bị đánh rồi, thế mà các người còn có tư tưởng ba phải, muốn làm người tốt sao?"

Dương Thế Siêu cùng Chu Thành Long thấy Trần Hán Thăng lên tiếng ủng hộ, thì trong lòng không còn vướng mắc điều gì, những lời thô tục trong miệng lại bắt đầu phun ra.

Mấy người can ngăn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, ai nấy đều ngây người ra không dám can ngăn nữa. Đám kia chỉ có 4 người, làm sao mà chống cự đây, rất nhanh đã nằm sàn.

"Bốp bốp", trên mặt đứa nào đứa nấy đều dính vô số chiêu thức.

Trần Hán Thăng đứng một bên lạnh lùng nhìn. Hắn không có ý động thủ.

Chỉ một lát sau, không ngoài dự đoán, bảo vệ trường đã tới, nhưng cửa ra vào đã bị Trần Hán Thăng khóa trái rồi.

Ở bên ngoài, bảo vệ lớn tiếng kêu gào gõ cửa. Trần Hán Thăng giả bộ không nghe thấy, cho đến khi hắn cảm giác bốn người kia bị đánh đã đủ, mới lại gần mở cửa.

"Vì sao giờ này mới mở cửa?"

Bảo vệ lớn tiếng hỏi.

Trần Hán Thăng nhún vai nói: "Bên trong ồn quá, nên tôi không nghe thấy gì."

Bảo vệ nghẹn họng. Bọn họ cũng không có chứng cứ nên không thể nói Trần Hán Thăng dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn họ, đã thế lại còn cố tình không mở cửa.

Trong phòng học, bàn ghế sách sở rơi đầy đất, có 4 tên học sinh bị đánh thảm nhất, trên mặt còn lưu lại vết máu, trên người chỗ nào cũng bị thương, quần áo thì rách be bét. Mà đám này chỉ dám đứng sau bảo vệ, núp ở góc tường.

Còn đám con trai bên kia, nhìn ai cũng chật vật, nhưng lại không tìm thấy nửa điểm bị thương.

Bảo vệ nắm chặt trong tay chiếc gậy cao su, lớn tiếng nói: "Những ai vừa đánh nhau, đều phải đi theo tôi."

"Đợi một chút."

Trần Hán Thăng ngăn ở phía trước: "Làm sao các ông không hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, vừa đến đã muốn mang mọi người đi. Chúng tôi còn phải học bài."

Bảo vệ nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, sau đó nói: "Đánh nhau mà còn muốn học, cứ chờ bị xử lý đi. Cậu cũng phải theo chúng tôi."

Bảo vệ nói xong thì nắm quần áo Trần Hán Thăng định kéo đi, nhưng Trần Hán Thăng nhanh chóng tránh thoát: "Ông mày không đánh nau, tại sao phải theo các người?"

Trần Hán Thăng không muốn đánh nhau vì mục đích này. Hắn muốn kéo bọn người Dương Thế Siêu ra khỏi vũng bùn này, và đẩy hết trách nhiệm lên đầu 4 người kia.

"Thật ra không chỉ tôi không theo các anh, mà cả lớp tôi cũng không đi theo các anh."

Trần Hán Thăng chỉ vào 4 người mặt mũi đang sưng vù kìa nói: "Những người này là sinh viên bên ngoài Tài Viện, dám đến đây trêu chọc con gái lớp tôi. Không những thế, bọn chúng còn tát cô ấy. Thương Nghiên Nghiên, cậu qua đây."

"Các anh thấy không? Đây là sinh viên Tài Viện đấy. Con mẹ nó, tiền lương của các anh trong đó có phần là học phí của cô ấy đấy?"

Trần Hán Thăng lớn tiếng trách mắng bảo vệ: "Hiện tại, cô ấy bị lưu manh ngoài trường đánh. Các anh lại cố gắng bảo vệ bọn chúng. Các người làm chúng tôi ớn lạnh cùng thất vọng rồi đấy?"

"Chuyện này..."

Trần Hán Thăng chính là một tên lưu manh có học thức, tư duy của bảo vệ làm sao mà theo kịp được. Nhất là khí thế đồng lòng đồng sức của lớp 2 Hành Chính Công cùng nhau chống lại kẻ thù, làm cho đội bảo vệ không còn dáng vẻ hung hăng như trước nữa.

Rất nhanh, trưởng đội bảo vệ của trường đã có mặt, anh ta nghe qua báo cáo rồi đánh giá một lượt tình huống ở đây.

Lúc này, Trần Hán Thăng đổi lại một cách nói chuyện khác, dù sao người ta cũng là trưởng một ban ngành trong trường, nên không thể sai lầm mà làm hại những người trong lớp được.

"Xin chào ngài, tôi là lớp trưởng lớp 2 Hành Chính Công, phó bộ trưởng bộ đối ngoại khoa nhân văn, thành viên đoàn ủy bộ phận trung tâm giám sát của Tài Viện, cùng người phụ trách căn cứ lập nghiệp dành cho sinh viên."

Trần Hán Thăng bước lên phía trước "Tạch tạch tạch" kể ra một loạt thân phận của bản thân. Đừng tưởng rằng, lời nói này không có tác đụng, bởi vì trưởng đội bảo vệ nghe thấy thì lập tức nghiêm túc hẳn lên.

"Chuyện này đã quá rõ ràng rồi. Bốn người bên ngoài này lái xe vào trường trêu chọc nữ sinh Tài Viện, lớp 2 Hành Chính Công. Tất cả 54 con mắt trong lớp đều đã thấy có thể làm chứng. Còn vật chứng chính là dấu vết năm ngón tay vẫn còn in trên má Thương Nghiên Nghiên đây."

Trần Hán Thăng hắng giọng nói tiếp: "Còn phần con trai lớp chúng tôi, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn bảo vệ bạn nữ trong lớp mà thôi."

Càng ngày có càng nhiều học sinh vậy quanh, áp lực của đội bảo vệ càng lớn. Tên đội trưởng gọi một cuộc điện thoại xin chỉ thị, sau đó nói ra: "Lớp 2 Hành Chính Công tiếp tục học tập, còn 4 bạn kia theo chúng tôi về phòng bảo vệ để sử lý. Mặt khác, xin mời bạn học Trần Hán Thăng cùng với bạn học Thương Nghiên Nghiên đi theo chúng tôi để hỗ trợ điều tra."

Bởi vì lúc nãy, thái độ của người bảo vệ kia, nên những người trong lớp còn chưa tin cho lắm. Trần Hán Thăng cười hì hì, vẫy vẫy tay, ý nói mọi việc đã ổn rồi, không có việc gì đâu.

Trưởng đội bảo vệ cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ uy tín của lớp trưởng lớp này thật là cao.

Lúc nãy, đã có thêm mấy người bảo vệ đi tới, dắt theo 4 người kia xuống tầng. Nhưng tên đã bạt tai Thương Nghiên Nghiên tỏ ra tức giận, còn chỉ trỏ về phía Trần Hán Thăng ý chửi "con mẹ ngươi".

Đội trưởng đội bảo vệ lớn tiếng quát: "Ngu xuẩn, ngoan ngoãn lại cho tôi."

Trần Hán Thăng làm sao để mình chịu thiệt thòi được. Hắn cố ý xuống dưới chậm một chút, đi lại gần nói với Dương Thế Siêu: "Thấy cái xe dưới sân trường kia không? Đập nát nó cho tôi."

"Sẽ không sao chứ?"

Dương Thế Siêu lo lắng hỏi.

Trong nhận thức tên này, đánh nhau chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng đập xe lại là chuyện rất lớn.

Trần Hán Thăng nhìn tên này nói: "Tội vạ đâu tao chịu."

Dương Thế Siêu gật đầu không hỏi thêm nữa.

...

Bốn tên từ bên ngoài vào đến phòng bảo vệ để ghi thân phận. Thì ra, đám này đều là sinh viên Đại Học Khoa Học Tự Nhiên tại Thượng Hải, trong đó người đánh Thương Nghiên Nghiên là mối tình đầu của cô.

Trần Hán Thăng đối với sự việc lộn xộn này cũng không quan tâm lắm. Kệ mẹ chúng mày là bạn trai hay là cha nuôi, lớp 2 Hành Chính Công là nơi bố mày bảo kê, muốn huênh hoàng thì đừng tới Tài Viện.

Cách sử lý của trường học cực kỳ tinh tế. Nếu như báo cảnh sát thì hai bên đều có vấn đề, dù sao 4 người này chỉ chịu đựng vài vết thương bên ngoài, nên trường học chỉ ghi chép lại thân phận đám này, tiến hành cảnh cáo rồi cho về.

Bốn tên ngơ ngác bước đi về chỗ đậu xe, lúc này mới phát hiện xe mình bị đập, mảnh kính chắn gió cùng đèn xe văng đầy đất.

Bảo vệ của trường làm như không thấy gì, còn dục bọn họ: "Nếu các người không đi nhanh, chúng tôi sẽ đi ăn cơm trưa. Làm vậy, các cậu muốn đi cũng khó đấy."

Giờ đây, những tên này mới biết được, trong Tài Viện có một học sinh "vô cùng quan trọng" tồn tại. Đám này không dám rên lên một tiếng nào, lẳng lặng lên xe rời đi, ngay cả chút dũng khí trừng mắt cũng không dám làm.

"Tên sinh viên quan trọng" này là loại sinh viên có người đỡ đầu, có quan hệ, đã thế lại được các bạn học ủng hộ.

Có lẽ chuyện này đối với trường học chả là gì. Nhưng nếu cùng hắn tranh tài trong Tài Viện, đấu 100 lần thì thua cả 100 lần.

Trần Hán Thăng nhìn chiếc xe Jetta rời đi, thì trên miệng hiện lên nụ cười. Hắn rút ra điếu thuốc định châm lửa, đột nhiên Thương Nghiên Nghiên giật lấy bật lửa.

"Để tớ giúp cậu châm thuốc."

"Tạch" một tiếng, Thương Nghiên Nghiên giơ bật lửa lại gần miệng Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nhìn cô nàng, bên má vẫn còn in năm dấu tay chưa tan. 10 móng tay được sơn màu đỏ làm cho người nhìn cảm giác lâng lâng.

"Cám ơn."

Trần Hán Thăng cúi xuống châm lửa, sau đó lặng lẽ về nơi lập nghiệp, phòng 101.

Thương Nghiên Nghiên đứng lặng tại chỗ một lúc, sau đó cất chiếc bật lửa của Trần Hán Thăng vào trong túi.