Chu Anh tự giác mình mới vừa chọc Thái tử, hiện tại cũng không muốn đi động vảy ngược của Thái tử.
Hắn động não, không vội vã đi khuyên Thái tử, mà tới gần Thái tử phi, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
Thái tử phi lắc lắc đầu với hắn, rồi che mặt khóc lên.
Chu Tương thấy hắn đến, bĩu môi ý kêu hắn nhanh chóng khuyên can Thái tử.
Chu Anh khép ống tay áo che, kề tai nói nhỏ với Thái tử phi: “Nếu nương nương sợ thì về nghỉ ngơi trước đi. Điện hạ và Thái phó sẽ không ầm ĩ tới nỗi trở mặt đâu.”
Lục Phùng ở gần đó nghe được, cau mày dùng ánh mắt trừng hắn.
Chẳng qua Chu Anh cảm thấy không đúng lắm. Bọn Thái phó chỉ thấy Thái tử tuổi trẻ lỗ mãng, nhưng hắn hiểu rõ Thái tử. Nếu Tô Tuấn Văn muốn bức hoàng đế thoái vị, hẳn phải có kế hoạch chặt chẽ rồi, lúc này nên thương lượng với Thái phó mới đúng, chứ sao lại cãi nhau ở đây, giống như đang lãng phí thời gian.
Vì vậy Chu Anh suy đoán Thái tử đang trút giận thôi, còn mơ hồ cảm thấy cơn giận này có liên quan tới mình hoặc Thái tử phi.
Việc cấp bách trước hết là khiến Thái tử tỉnh táo lại. Nhưng mà thực ra Chu Anh cũng không biết khuyên thế nào, hắn thậm chí còn có chút muốn hùa theo Thái tử.
Nhưng nếu tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận hắn là người hầu tri kỷ của Thái tử, tay nghề dỗ Thái tử hàng điêu luyện thì Chu Anh cũng chỉ có thể làm việc nên làm, đi lên phía trước nói: “Điện hạ, nổi giận không tốt cho sức khỏe, trước hết ngài bình tĩnh lại một chút.”
Tô Tuấn Văn thấy hắn đến, dù mặt không đổi sắc lắm, nhưng tính khí lại ôn hòa hơn. Y nói một cách lạnh lùng: “Ngươi đang bị thương còn chạy loạn làm gì?”
Chu Tương chờ đúng thời cơ, vội vàng kéo Vương Thái phó đang hầm hầm ra. Sau đó nói với con trai: “Ngươi cũng khuyên nhủ điện hạ đi.”
Vì vậy Chu Anh nói: “Thần kinh hoảng, có câu không biết có nên nói với Điện hạ không. Điện hạ muốn mưu đại kế, cũng không nhất thiết phải vào lúc này.”
Tô Tuấn Văn hừ: “Vậy theo ngươi là lúc nào?”
Chu Anh quay đầu đi cầu Lục Phùng trợ giúp, Lục Phùng dùng ánh mặt như nhìn họa quốc yêu thần nhìn hắn.
Chu Anh đâm lao đành theo lao: “Điện hạ cũng hiểu rõ, đầu óc thần không bằng Điện hạ, không nghĩ ra được.”
“Ngươi cũng muốn ta làm minh quân?” Tô Tuấn Văn nhẹ nhàng hỏi.
Chứ ai không muốn hả? Chỉ là Chu Anh vẫn chưa trả lời, Tô Tuấn Văn đã thở dài một hơi, tránh khỏi hắn đi ra cửa.
Chu Anh chỉ chỉ Thái tử phi đang bị gạt ra với Lục, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lục Phùng thì ở lại với thị nữ, vừa an ủi, vừa mời Thái tử phi đang khóc không ngừng trở lại.
Trên thành lầu, gió đông se lạnh, Chu Anh không tìm thấy Tô Tuấn Văn, dò hỏi chung quanh, cuối cùng biết y đã lên thành lầu.
Mí mắt Chu Anh giật lên, chạy gấp tới, nhìn thấy Tô Tuấn Văn chỉ đang lẳng lặng đứng yên, như đang suy tư cái gì.
Chu Anh chậm rãi đi tới hỏi: “Điện hạ nhìn cái gì ở đây vậy?”
Tô Tuấn Văn cũng đang tự hỏi.
Lần trước y tiêu diệt phe phái Lệ Phi, cũng đứng ở chỗ này, nhìn giang sơn nắm trong tay mình, muốn chăm lo việc nước, muốn mở rộng biên giới đất đai.
Lần này y đứng ở chỗ này, vẫn nhìn giang sơn như trước, vẫn muốn vang danh sử sách như trước. Chỉ có điều ánh mắt nhìn gần một chút. Y nhìn thấy sau khi trận chiến này đã hạ, những binh sĩ tử thương, với bách tính gào khóc trong thành. Đây là trách nhiệm thêm vào người y.
Tô Tuấn Văn nhìn Chu Anh, hắn mặc một bộ võ bào, tư thế oai hùng hiên ngang, tinh thần hăng hái như mầm cây nhỏ mới vừa nẩy đầu mùa xuân. Hoàng hậu của đời trước mỏng manh ôn hòa, cười rộ lên cũng khá nhạt, lông mày hơi nhíu lại, dường như luôn đọng nhiều lo toan.
Y luôn cho là Chu Dĩnh cũng giống như mình, là loại người trầm tĩnh ôn hòa. Bây giờ nghĩ lại, Chu gia cô nương lớn lên trong ngàn chiều vạn sủng, vốn không nên có tính tình như vậy.
Y chưa nói với Chu Anh chuyện bức vua thoái vị, còn hỏi ngược lại Chu Anh: “Ngươi sau này muốn làm cái gì, có chí hướng gì?”
Ánh mắt Chu Anh sáng rực: “Nghe nói Điện hạ muốn chinh phạt Hồ tộc, thần nguyện ý đến tiền tuyến, bảo vệ giang sơn thái bình cho bệ hạ.”
Tô Tuấn Văn im lặng một lát, nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Chu Anh nhất thời đầy nhiệt huyết: “Điện hạ, lúc nào thì được?”
“Còn sớm, chờ thêm mấy năm.” Tô Tuấn Văn lườm hắn một cái: “Trước hết ngươi nói cho ta nghe, đêm qua ngươi giết người, bây giờ có sợ hay không?”
Chu Anh xấu hổ trả lời: “Sợ cực kì luôn, bây giờ còn chưa bình tĩnh lại này.” ;((
Tô Tuấn Văn hiền lành vỗ vỗ lưng hắn: “Đây, cô cho ngươi mượn long khí để trấn an.”
Chu Anh đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn đang đến động viên Thái tử, sao lại biến thành Thái tử an ủi hắn rồi?
Vì vậy Chu Anh nhanh chóng hỏi: “Điện hạ, sao bỗng nhiên nổi giận với Thái phó, là bất mãn với Thái tử phi, hay là… Bởi vì thần?”