Ta Thế Nhưng Là Cái O!!!

Chương 32



Tay cầm tay?” Tần Lãm lặp lại nói.

Mạnh Dược cười cười, “Đúng vậy, bị tôi nhìn thấy nên có lẽ ngượng ngùng, cậu ấy định hất tay bạn học kia ra.”

Tần Lãm sau khi nghe xong im lặng một hồi liền trở về phòng.

Mạnh Dược nhìn theo bóng lưng của hắn, dùng khẩu hình miệng hỏi Lâm Hâm Nhiên đang ở bên cạnh, “Tâm tình không tốt?”

Lâm Hâm Nhiên lắc đầu, bảo cậu ta đừng nhiều chuyện.

Như thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền có bạn trai? Trước đó cũng không thấy được chút manh mối nào.

Tần Lãm ngồi ở bàn học, trong lòng đều nghĩ đến chuyện của Dư Hi Dương, không có tâm học hành. Những gì Mạnh Dược nói không nhất thiết là sự thật, có thể là hiểu lầm.

Hắn nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Dư Hi Dương để tìm manh mối, nhưng hầu hết chúng đều là về mỹ thực.

Tuần trước đội bọn họ thi đấu ở nơi khác bận rộn mấy ngày, vừa trở về người còn chưa nghỉ ngời thì Dư Hi Dương đã đưa ra một tin tức chấn động.

Lần này hắn giành được giải thưởng cũng có công lao của Dư Hi Dương. Tần Lãm và cả lớp chuẩn bị cho cuộc thi này được hai tháng, bắt đầu từ học kỳ trước.

Vào tháng mười hai, họ phải tăng cường luyện tập, đôi khi họ bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn. Một đêm nọ, lúc Tần Lãm trở về ký túc xá đã hơn một giờ, sờ soạng vào phòng trong bóng tối, vô tình phát ra tiếng động đánh thức Dư Hi Dương. Người này không những không để tâm mà còn cười thần bí nói với hắn, “Tôi chừa lại canh gà cho cậu.”

Tần Lãm nghĩ rằng cậu đang nói mớ, chưa kịp phát ra tiếng thì đã nhìn thấy Dư Hi Dương từ trên giường lon ton đứng dậy, nhanh như chớp đi ra nhà ăn nhỏ bên ngoài, đem hộp giữ ấm đặt lại trên bàn, “Vẫn còn ấm. Ăn ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tần Lãm ngồi trên bàn uống canh với tâm trạng phức tạp, một ngụm canh gà uống thật là cảm động.

Tần đại thiếu gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ thiếu ăn, đồ ăn thức uống sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, chính là ở thời điểm hắn vừa lạnh vừa đói đúng lúc có người nhớ tới hắn, quan tâm hắn, loại tình nghĩa này mới là điều khiến trái tim hắn cảm động nhất.

Sau này khi trở về nhà muộn liên tục nhiều ngày, Dư Hi Dương đều để lại cho hắn một bữa ăn khuya. Tần Lãm băn khoăn, liền kêu cậu đừng giữ lại cho mình, nhưng Dư Hi Dương lạnh lẽo nói là làm dư ra, không ăn cũng rất lãng phí.

Trên thực tế nếu Tần Lãm cần thì sẽ có người khác chuẩn bị kỹ càng cho hắn, mà Dư Hi Dương mỗi lần như vậy cũng không thể làm thừa mãi, biết rõ đó là cớ của cậu.

Hai người họ liền duy trì sự kỳ dị này, một người âm thầm cho ăn và người kia ăn với cảm xúc phức tạp.

Khi đó quan hệ của bọn họ không đến mức tâm bình khí hoà mà ngồi nói chuyện với nhau, vẻ mặt của Dư Hi Dương khi nói chuyện với hắn lúc nào cũng khinh khỉnh, vậy nên tình địch đột nhiên nửa đêm tặng hắn canh ga, tâm trạng của hắn làm sao có thể không phức tạp?

Ngẫm lại, rất nhiều thời điểm, Dư Hi Dương trong lòng hắn vẫn rất đặc biệt.

Tần Lãm đến ký túc xá của Dư Hi Dương ở phía đối diện tìm cậu, phát hiện cậu không có ở đó, liền gửi WeChat hỏi xem cậu đang ở đâu.

Dư Hi Dương nhanh chóng trả lời lại, “Ăn cơm ở nhà ăn, có chuyện gì vậy?”

Tần Lãm không muốn ở đây đợi cậu về nên hỏi cậu ở chỗ nào, trực tiếp đi xuống tìm cậu.

Ở căn tin số ba lầu một, cạnh cửa sổ, Dư Hi Dương khóa màn hình sau khi gửi tin nhắn, đặt điện thoại di động lên bàn, mắt vẫn nhìn vào.

Triệu Kiệt Sinh đối diện “Uy” một tiếng, giọng điệu có chút chua, “Đang ăn cơm còn nói chuyện với ai?”

Dư Hi Dương hồi tình thần lại, múc một thìa cơm rang, thuận miệng đáp: “Không với ai.”

“Vậy cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại lâu như vậy để làm chi? Đây là thói quen sau khi gửi WeChat sao? ” Triệu Kiệt Sinh không tiếp tục ăn cơm, đôi mắt trong mong hỏi Dư Hi Dương, có rất nhiều ý tứ đào bới trong đó.

Dư Hi Dương cảm thấy y rất phiền phức, “Không phải.”

Ngắn gọn đáp lại, sau đó liền mặc kệ y.

“Làm sao vậy, cậu chê tôi phiền phức sao?” Triệu Kiệt Sinh cũng không uyển chuyển, muốn trực tiếp nói thẳng, nghĩ thầm, dù sao cũng là gia đình họ cũng cần y, cho nên y không cần phải nghĩ xem nên nói như thế nào với Dư Hi Dương, nếu ngay cả nói mấy câu đều phải suy nghĩ, vậy thì sau này kết hôn y còn cái địa vị gì trong gia đình, còn cái gì là quyền ngôn luận?

“Tôi làm vậy cũng là vì cậu, dì Lâm cũng nói, muốn tôi dự tính lâu dài với cậu.” Triệu Kiệt Sinh nói rồi gắp bắp cải luộc vào đĩa của Dư Hi Dương, “Chúng ta cần phải quen thuộc hơn, cậu nói có phải không? ”

Dư Hi Dương nhìn cơm rang còn thừa trên đĩa, dừng lại thìa, trong lòng đột nhiên không muốn ăn.

Quan hệ của bọn họ không quen đến nước này.

Hai người học cùng lớp, Dư Hi Dương vốn dĩ không quen y, tính cách cũng không hợp nhau, đi chơi cũng không có đi cùng, là mẹ của cậu thay cậu tìm người này tới.

“Dư Hi Dương!”

Tần Lãm lúc này đi tới, mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

Dư Hi Dương không ngờ hắn đột nhiên lại đây, Tần Lãm rất ít khi đến căn tin. Vừa rồi Triệu Kiệt Sinh động tác có thể được xem là vô cùng thân mật, hẳn là bị nhìn thấy, Dư Hi Dương không biết vì sao lại có chút xấu hổ, lại có chút trống rỗng, không có động đậy ngồi ở chỗ ngồi của mình, máy móc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Triệu Kiệt Sinh dựa vào trên ghế, ngẩng đầu lên, không chút nào thu liễm đánh giá Tần Lãm, lại hỏi Dư Hi Dương,” Hắn là … “

Tần Lãm cũng không thèm liếc nhìn Triệu Kiệt Sinh, nhấc cằm nhìn Dư Hi Dương, “Đi ra, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Nghe thấy Triệu Kiệt Sinh bất mãn hét lên “Chúng tôi còn đang ăn cơm”, Dư Hi Dương bỏ lại một câu “Tôi đi trước”, liền nhanh chóng đứng dậy, dường như muốn trốn đi cùng Tần Lãm.

Mặc dù lúc này không phải là giờ ăn cơm cao điểm, nhưng vẫn có rất nhiều người ngồi trong nhà ăn, thanh âm của Triệu Kiệt Sinh không biết giảm xuống, khi phát ra âm thanh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người gần đó, một nam sinh như Dư Hi Dương da mặt cũng không quá dày, thật sự không chịu nổi cái loại chú ý này.

Đi cùng Tần Lãm là lựa chọn đúng đắn, tuy rằng Tần Lãm trông rất tức giận, tìm cậu nhất định không phải chuyện tốt.

Nhìn thấy Dư Hi Dương ngoan ngoãn đi theo người khác, Triệu Kiệt Sinh cảm thấy mặt mũi mình bị xem nhẹ, liền xông lên, ở phía sau mấy bước túm mạnh cánh tay của Dư Hi Dương, dùng sức kéo cậu lại.

“Cậu làm gì!”, thấy rõ người đánh lén, Dư Hi Dương chịu đựng cơn tức hạ giọng hỏi. Cậu lúc này thì thào cũng vô dụng, Triệu Kiệt Sinh động tác quá lớn, người chung quanh đều đã nhìn đến đây.

“Buông tay!” Tần Lãm xoay người nhìn bọn họ dây dưa không rõ, hét một tiếng với Triệu Kiệt Sinh, đem Dư Hi Dương thoát ra khỏi tay y đồng thời để cho cậu đứng vững.

Hắn tôn trọng ý tứ của Dư Hi Dương, phía sau cũng không có mạnh mẽ kéo người về phía mình vào.

Triệu Kiệt Sinh thấy Tần Lãm kéo người đi, vẻ mặt vênh váo tự đắc đối với hắn, “Dư Hi Dương là bạn trai của tôi, cậu cướp người như vậy là sao, quang minh chính đại làm người thứ ba à?”

Quần chúng xung quanh lại so với đương sự đáp lại trước, không hẹn mà cùng nhau nhau hít sâu một hơi, một số còn bắt đầu nhỏ giọng nói:

Một cô gái trừng mắt to như chuông đồng hỏi bạn thân, “Cậu ta có biết mình đang nói chuyện với ai không? Kia chính là Tần Lãm!”

“ Đúng đó, cậu ta dựa vào cái gì mà so được với cậu ấy?”

Một cô gái đang ăn sườn ở bàn bên cạnh ngẩng đầu lên nói:” Không phải, tại sao Dư Hi Dương lại có vẻ đang cùng một chỗ với người khác? Hai người bọn họ lần trước không phải còn nháo “chuyện xấu hổ” sao?”



Theo sau lời nói của quần chúng và vẻ mặt nặng nề của Tần Lãm, bọn buôn dưa đã lấy điện thoại di động ra, bắt đầu đặt tiêu đề cho bài báo nhỏ của mình:

# Hai A cạnh tranh một O #,

# Căn tin có drama của người nổi tiếng #

# Shock! Giáo thảo lại làm loại chuyện này trong căn tin #

Dư Hi Dương không ngờ chuyện xấu hổ bé như ngón chân lại đào ra thành một lâu dài văn vẻ như vậy, hiện tại chuyển đến hành tinh khác vẫn còn kịp chứ?

Lúc này tâm điểm không phải cậu, Tần Lãm mới là người đứng mũi chịu sào, Dư Hi Dương đẩy ra Tần Lãm để cho hắn rời đi, “Không cần để ý đến cậu ta, đi thôi.”

Chính cậu đứng tại chỗ bất động, tạm thời còn không đi được, Triệu Kiệt Sinh lại không chịu bỏ qua.

“Dư Hi Dương,” Triệu Kiệt Sinh thấy cậu trước tiên quan tâm người khác, giọng nói càng lớn hơn trước, “Cậu nói vài câu đi, nói xem hai ta có phải người yêu hay không!”

–––––