Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…

Chương 16: Ngoại truyện phần 2



Đại khái là sau khi Thập Nhất trở về đã đem sự tình nói cho Lương Uyển Đồng.

Qua một khoảng thời gian, lúc nàng ta vào cung tìm Phù Tang chơi, còn nhân tiện cười nhạo ta: “Tạ Hành, ngươi thế mà lại cùng mèo tranh sủng, hahahaha. Nếu sau này Phù Tang có con, ngươi phải làm sao đây?”

Ta cười lạnh một tiếng: "Nếu như không phải vì con mèo kia quá dính Tiêu Thập Nhất, ngươi sẽ đem nó cho Phù Tang ư?"

Nhìn biểu cảm sững sờ của Lương Uyển Đồng, ta biết mình đã đoán đúng.

Chờ sau khi nàng ta rời đi, ta ở ngự thư phòng triệu kiến tân Thừa tướng, bàn bạc một vài chuyện chính sự.

Đến lúc trở lại Huyền Linh cung, chỉ thấy Phù Tang đang ngồi trước bàn, ngẩn người nhìn bồn hoa phù tang, nhìn qua trông có vẻ tâm sự trùng trùng điệp điệp.

Ta bước đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.

Phù Tang lấy lại tinh thần, quay lại nhìn ta.

“Tạ Hành.”

“Ừm?”

“Ta vừa triệu thái y đến để bắt mạch.”

“Thái y?” Tim ta đập nhanh thêm đôi nhịp, giọng nói không lưu loát, “Nàng sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“Có chút…cho nên mới triệu thái y đến kiểm tra thử.” Nàng cắn môi, giọng điệu có chút do dự, “Tạ Hành, ta chắc là…có thai rồi.”

“...”

Đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, ta nghĩ đến những gì Lương Uyển Đồng mới nói cách đây không lâu, ta thật sự cảm thấy nàng ta nên ra hành nghề xem bói hoặc kể thoại bản mới đúng.

Nhưng chờ đến khi định thần lại thì không khỏi lo lắng.

Bởi vì tuổi của Phù Tang không quá nhỏ nhưng cũng không phải là lớn, lúc mới tiến cung, nàng ấy nhỏ nhắn như vậy, mấy năm nay mới phổng phao lên một chút.

Ta không yên tâm, lại triệu Hồ thái y tới, bảo hắn ở trước mặt ta chẩn đoán một lần nữa.

Hồ thái y vuốt râu nói cho ta biết: “Xin Hoàng thượng yên tâm, nương nương trước kia tuy rằng gầy yếu, nhưng thân thể cũng coi như khỏe mạnh. Hơn nữa cũng đã được chăm sóc trong cung ngần ấy năm, chỉ cần dưỡng thai thật tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Ta nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp của Phù Tang, thản nhiên phân phó: “Đã như vậy, ngươi kê thuốc dưỡng thai đi.”

“Chờ một chút.”

Phù Tang bỗng nhiên mở miệng, gọi Hồ thái y lại: "Ngươi qua đây giúp Hoàng Thượng bắt mạch trước đã."

Hồ thái y tiến đến bắt mạch, một lát sau, có chút do dự thu tay lại.

Phù Tang nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói đừng ngại.”

"Căn bệnh và độc tính trên người Bệ hạ đều là từ trong bụng mẹ mà ra, cộng thêm lao tâm lao lực trước kia, mạch tượng lúc mạnh lúc yếu, không tính là vững chắc."

Hắn chậm rãi nói: "Nhưng vi thần vừa mới bắt mạch, phát giác mạch tượng của Hoàng thượng đã mạnh hơn rất nhiều, so với người trời sinh khỏe mạnh không kém bao nhiêu."

"Mấy ngày nay, chàng không ho nhiều, khí sắc cũng đỡ hơn rất nhiều..."

Phù Tang đăm chiêu nói, "Hồ thái y, có thể là bởi vì mỗi ngày ta đều canh chừng việc chàng ăn uống, ngủ nghỉ.”

*dược thiện: món ăn được chế biến từ các vị thuốc cổ truyền của Trung Quốc, chẳng hạn như gà hầm ngải cứu, vịt tiềm đông trùng hạ thảo, súp nấm trắng, cháo thận cừu,...

“Cũng có thể là khả năng này.”

Cuối cùng Hồ thái y kê đơn thuốc dưỡng thai, bảo Quất Hạ theo ông ấy trở về lấy thuốc.

Phù Tang sau đó trở nên vui vẻ hơn rất nhiều: “Tạ Hành, chàng có nghe thấy không? Hồ đại nhân nói thân thể của chàng đã khoẻ mạnh, chứng tỏ ăn uống đầy đủ rất có hiệu quả!”

“Phải.”

Trong lòng ta trở nên ấm áp, "Tang Tang, nàng yên tâm. Ta còn muốn sống cùng nàng đến trăm tuổi, nhìn hài tử của chúng ta lớn lên, sẽ không dễ dàng ch.ết như vậy."

Thật ra ta cũng không thích trẻ con lắm, nhưng vì bây giờ nó đang ở trong bụng của Phù Tang, đối với ta mà nói dường như có ý nghĩa khác.

Ta không nói với nàng, sức khỏe của ta được cải thiện, có lẽ không phải vì ăn uống đầy đủ, mà là vì sự hiện diện của nàng ấy.

Bởi vì sau đó, ta đã nhiều lần mơ những giấc mơ không giống nhau.

Trong mơ, ta luôn chỉ có một mình, Phù Tang không xuất hiện, ta cũng không còn gặp được người mình thích, ngay cả giang sơn cùng tính mạng cũng mất đi.

Buổi tối hôm đó, nàng rúc vào lòng ta, đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt ta: "Tạ Hành, có thể gặp được chàng, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta.”

Nàng nói rất dịu dàng, cũng vô cùng chân thành.

Giọng nói ấy hóa thành sợi tơ, từng sợi từng sợi quấn quanh trong lòng ta, dung nhập vào trong máu thịt của ta, không bao giờ có thể chia lìa được nữa.

Ngàn vạn cảm xúc bỗng dâng trào, triều dâng sóng dậy, ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Tang Tang, là ta nên cảm ơn mới đúng, cảm ơn nàng vì đã tới và thay đổi cuộc đời ta.”