Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 10



Đánh một giấc say sưa, Tiết Nghiên Tuệ thức dậy thần thanh khí sảng, duỗi lưng một cái, bụng một hồi ọt ọt vang dội, nàng đói bụng. Ngày hôm qua không có hột cơm nào vào bụng, thần kinh căng thẳng từ đầu tới cuối, trở về cung đã quá mệt mỏi, sau khi rửa mặt liền ngã đầu nằm ngủ, đã quên mất bụng còn đói.

“Nương nương, ngài đã tỉnh chưa?”

Cung nữ nghe được động tĩnh, tại phía sau màn che nhẹ giọng hỏi thăm.

“Vào đi”

Mới qua vẻn vẹn một ngày đêm, những cung nữ hoạn quan Thừa Gia Điện sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tiết Quý Phi đã nhận thức được hiện tại Tiết Quý Phi mới chính là trời của bọn họ, nguyên một đám xốc lại tinh thần, ngàn vạn lần săn sóc tỉ mỉ, ân cần hầu hạ.

“ Tóc cứ tùy tiện vấn lại là được, ta muốn mặc bộ bên trái có tay áo mỏng kia, hài thì lấy đôi ở bên phải.”

Tiết Nghiên Tuệ ngồi một chỗ, thỉnh thoảng chỉ điểm một câu, hầu như không cần động đến móng tay đã được hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, xiêm áo chỉnh tề. Các cung nữ động tác nhu hòa, độ mạnh yếu dùng lực vừa đúng, cùng trước đó vài ngày so sánh với, Tiết Nghiên Tuệ hôm nay mới được tính là hưởng thụ đãi ngộ nên có của Quý Phi nương nương.

“Xong rồi, dùng qua điểm tâm trước hẳn quay lại vấn tóc cho ta.”

Lau chút hoa lộ,Tiết Nghiên Tuệ vuốt vuốt bụng, một thân quần áo nhẹ nhàng không chút để ý.

“Nương nương, đồ ăn sáng đã bày xong, nghe nói hôm nay Ngự Thiện Phòng xuất ra phần đầu tiên chính là đưa thẳng đến Thừa Gia Điện của chúng ta.”

Tiểu hoạn quan đợi ở bên ngoài ân cần xốc lại rèm, vẻ mặt yên tĩnh tự hào.

“A, nói vậy bọn người ở Ngự Thiện Phòng đã được thả ra rồi à?” Tiết Nghiên Tuệ thuận miệng hỏi.

“Khởi bẩm nương nương, làm sao có thể chứ, những kẻ bình thường đối với người Thừa Gia Điện chúng ta bày ra thái độ đều toàn bộ bị giam giữ hết. Nghe nói Ngự Thiện phòng hiện tại thiếu mất một nửa nhân số, đồ ăn chuẩn bị hôm nay đều bị chậm trễ, ngoại trừ Thừa Gia Điện chúng ta ra, có chậm ai thì bọn hắn cũng không dám chậm trễ nương nương.”

Tiết Nghiên Tuệ cười nhạt, “Còn bệ hạ thì sao?”

Tiểu hoạn quan ngượng ngùng cười, “Bệ hạ không dùng chung thức ăn với hậu cung, trong hậu cung thức ăn đưa đến Thừa Gia Điện chúng ta chính là ưu tiên trước nhất.”

Tiết Nghiên Tuệ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới thức ăn của hoàng đế cũng không cùng chung một chỗ với hậu cung, nàng cảm thán một tiếng, cũng không có để ở trong lòng. Ngươi một câu ta một câu, nhanh chóng đã đến nơi bày thiện ở Tây Thiên Điện.

Trương Vân Toàn dẫn một đám cung nữ đứng chờ, ngay ngắn hướng nàng hành lễ, Tiết Nghiên Tuệ khoát tay áo, ngồi lên án ở phía trước.

Các cung nữ nhanh chóng tháo chụp trên bàn xuống, một hồi nhiệt khí xông lên, mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Bên trên chén vàng khay bạc hiện ra, thức ăn đầy ấp, vô cùng phong phú, mọi thứ đều bất đồng, Tiết Nghiên Tuệ quét mắt, nàng trước đó đồ ăn cộng lại vài ngày cũng không ăn được một bữa phong phú như thế này.

Trong chén sứ trắng sáng long lanh, trắng, vàng, lục, cam, hồng năm loại màu sắc bất đồng trên sợi mì, hoành thánh  thấm tại nước canh ở bên trong, sắc hương vị đều đủ, Tiết Nghiên Tuệ rất vừa ý, múc liền hai thìa.

Không nghĩ tới lúc sắp đưa vào miệng, nàng thoáng nhìn trên màu hồng nhạt của mì hoành thánh có 1 đốm đen, tức thì sắc mặt đại biến, liền đem cả thìa mì ném đi.

Thìa bạc rơi ở trên đất phát ra âm thanh giòn vang, mì thành thánh màu hồng, trắng văng trên mặt đất, vô cùng đáng thương.

Trương Vân Toàn trợn mắt nhìn, chẳng lẽ mì hoành thánh này có vấn đề? Bọn hắn vậy mà lại không có phát hiện, thật là đáng chết. Hắn chạy tới lật qua lật lại hai cái mì kia để kiểm tra, cũng không phát hiện nơi nào có vấn đề a.

Tiết Nghiên Tuệ lại đang che miệng nôn ọe.

“Nương nương, rốt cuộc là nơi nào không đúng?”

Trương Vân Toàn trực tiếp hỏi thăm điểm mấu chốt,

Tiết Nghiên Tuệ che miệng, chỉ chỉ vào đám mì hoành thánh màu hồng nhạt.

Trương Vân Toàn lại gần xem xét kỹ lưỡng, nhìn thấy đốm đen trên mì hoành thánh kia, nhất thời hiểu rõ.

“Nương nương, người có phải hay không không thích ăn cơm cuộn rong biển? Nô tài sẽ bảo Ngự Thiện Phòng làm lại chén khác cho người.”

“Cơm cuộn rong biển?”

Tiết Nghiên Tuệ định thần nhìn lại chén mì hoành thánh, bên trong quả nhiên có một khối cơm cuộn rong biển.

“Bổn cung đột nhiên nhìn thấy, lại nhớ tới con nhện chết ở bên trên thịt khô.” Tiết Nghiên Tuệ lắc đầu, trào phúng chính mình doạ mình, nhưng mà khẩu vị cũng đã mất, chén mì hoành thánh này nàng cũng không muốn ăn.

“Nương nương, vậy còn chén địa hoàng cháo này như thế nào?”

Tiết Nghiên Tuệ vừa nghe đến chữ cháo, lông mày càng vặn chặc, nhìn vào nước cháo cuồn cuộn trên bề mặt nàng cũng không nuốt nổi.

“Đem cái bánh ngọt kia tới đây cho ta.”

Ăn chút bánh ngọt chắc là không có sao chứ, Tiết Nghiên Tuệ cầm khối bánh ngọt thủy tinh nghĩ nghĩ, kết quả vẫn là không khống chế nổi dùng ánh mắt bắt bẻ và tràn ngập liên tưởng xem xét, rốt cục nhìn đến trên khối bánh ngọt hồng phấn nhu nhu có một đốm điểm trắng nhỏ như hạt gạo, liền buông lỏng tay.

“Nương nương?” Trương Vân Toàn tâm thần bất an

“ Bổn cung biết rõ đó là gạo nếp, chỉ là bổn cung cũng không có khẩu vị”. Nàng cũng thực phiền não.

“Nhanh, đem tất cả cơm canh có màu trắng hoặc đen đều mang xuống hết cho ta.”

Môt hồi bận rộn,trên án thức ăn vơi hơn một nữa, nhưng mà Tiết Nghiên Tuệ vẫn cứ ăn không vô.

“Ngươi nói, nếu như có người thả côn trùng vào rồi lại lấy ra, có phải hay không liền nhìn không ra được?”

Trương Vân Toàn nghe liền hít vào một ngụm khí lạnh, “Bọn họ đúng là không muốn sống nữa!”

“Bổn cung chỉ là liên tưởng đến loại khả năng này.” Tiết Nghiên Tuệ thở dài, “Những thứ này đều mang xuống hết đi, các ngươi muốn ăn liền chia nhau ăn, không muốn ăn thì thôi.”

Rõ ràng đang đói bụng, lại bởi vì tâm lí mà  một ngụm cũng ăn không vô, bộ dáng này của nàng, cực kỳ giống như kiếp trước là loài vật đáng thương tận mắt nhìn thấy đầu bếp làm thịt đồng loại, rồi mang lên cho chính mình thưởng thức.

Tiết Nghiên Tuệ hoàn toàn không có khẩu vị, vì di chuyển lực chú ý, nàng để cho bọn nô tài mở nhà kho, tự mình kiểm kê tài sản. Cái này vừa nhìn, nàng liền cảm thán thành tiếng, nhà kho to như vậy mà lại hoàn toàn trống rỗng, vật tư và rương ở bên trong chỉ có vài món trang sức không thể di chuyển đặt ở bên ngoài, nàng sâu sắc nhận thức được chính mình rất nghèo.

Nguyên chủ vì tham gia Anh Đào Yến, hầu như là dốc hết tài sản đi đút lót, còn thừa lại chút ít trang sức không đáng giá, lại không thể đổi thành tiền.

Phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, Tiết Nghiên Tuệ ngẫm nghĩ, nàng có nhiều chuyện cần phải làm, cần mượn sức nhiều người, mà những người này đều phải cầm số tiền lớn mới lôi kéo được.

Liệu có biện pháp nào có thể nhanh chóng hái ra tiền?

Tiết Nghiên Tuệ tập trung tư tưởng suy nghĩ, bụng lại kêu réo, vài ý tưởng vừa lóe lên đều tan thành mây khói, nàng bắt đắc dĩ xoa xoa chính mình bụng, thời điểm đói bụng là vô pháp tập trung tinh thần.

Vừa sống lại từ cõi chết, không có tâm tình ăn uống, còn gặp phải khủng hoảng kinh tế, tâm trạng của nàng vô cùng u ám, lại một lần nữa thầm nguyền rủa cái kẻ đã lừa gạt nàng đến đây, “Quỷ sứ tha ma bắt nhà ngươi!”

Vẫn không có nửa điểm hồi âm.

Tiết Nghiên Tuệ tâm tình thật sự không tốt, không muốn dùng thời gian còn lại ít ỏi của mình sống cam chịu, cũng không muốn giận chó đánh mèo người vô tội. Về phần người khởi xướng Cao Tiệp Dư đã bị đày làm thô sử nha hoàn, nàng đánh chó mù đường cũng không còn ý nghĩa.

“Thay y phục cho bổn cung, chuẩn bị liễn, bổn cung muốn đi giải sầu.”

Thừa Gia Điện bày ra nghi thức xuất hành Quý Phi vô cùng hữu lễ, hoạn quan mở đường tay cầm phất trần, bước lên phía trước liễn giương hồng la che nắng, Tiết Nghiên Tuệ một thân cung trang đỏ thẫm, búi tóc vấn cao, cài chín cây trâm hoa điền, đây là Quy Cách của Quý Phi vị.

Trong vòng một đêm, Cao Tiệp Dư bị phế, Ngô Hiền Phi mất quyền chưởng quản lục cung, Tiết Quý Phi lâm trận toàn thắng, hậu cung ai nấy đều ghé mắt. Có thể thấy Tiết Quý Phi lần nữa ý tứ, vị thế vững chắc, thế trận bày ra trước mặt, ai dám không để vào mắt. Chỉ là thiếu niên đắc ý, Tiết Quý Phi một khi đắc thế liền sẽ đắc ý quên mình, ngày sau có ngã xuống hậu quả cũng do nàng ta tự chịu.

Nhưng mà những lời nàng đều là oán thầm, bọn họ lại không có can đảm cùng với nàng cứng đối cứng.

Tiết Nghiên Tuệ nhàm chán ngáp một cái, nàng là muốn bọn họ không có mắt đụng vào mình, ai ngờ cả đám mới qua một trận đánh đã nhụt chí rụt cổ lại, dù sao lấy tính tình nguyên chủ năm đó tùy tiện một cái Tiệp Dư, Mỹ Nhân đều có thể khiến cho nàng phải nuốt hận vào lòng.

Hay là đi tìm Ngô Hiền Phi, Tiết Nghiên Tuệ càng nghĩ càng động tâm, Cao Tiệp Dư chẳng qua chỉ là một con chó sai đâu đánh đó, Ngô Hiền Phi mới chính là kẻ đầu sỏ.

“Phía trước có một đoạn dốc, tất cả cẩn thận, bình ổn bước chân.”

Trương Vân Toàn lau mồ hôi,nhỏ giọng phân phó hoạn quan nâng liễn.

Tiết Nghiên Tuệ thấy một màn này, tiếc nuối bỏ đi ý niệm trong đầu, nàng không có hứng thú tranh phong, chỉ muốn dùng vũ lực nghiền ép. Nhưng hiện tại nhân thủ của nàng quá ít ỏi, làm sao đấu lại Ngô Hiền Phi. Thôi thì chờ một chút đi.

Theo mặt trời lên cao, ánh nắng càng ngày càng gay gắt, Trương Vân Toàn đi phía trước dẫn đường, vòng vo vài lối rẽ, phía trước bỗng dưng truyền đến một làn gió mát mẻ còn mang theo hơi ẩm.

“Phía trước là nơi nào?”

Tiết Nghiên Tuệ chỉ vào chỗ phía trước bị cây cối rậm rạp che khuất lối vào.

“Khởi bẩm nương nương, đó là Quá Dịch Trì”

“Qua bên kia đi”. Tiết Nghiên Tuệ phân phó.

Trương Vân Toàn nét mặt lộ vẻ khó xử, “Nương Nương, Quá Dịch Trì nằm ở phía Bắc Tử Thần điện, cái này e là...”

“Bệ hạ có từng hạ chỉ không cho phép bước vào Quá Dịch Trì?”

“Này cũng không có.”

“Vậy ngươi sợ cái gì? Nhanh nâng liễn qua.” Tiết Nghiên Tuệ hồn nhiên không thèm để ý.

“Nhưng nơi này trong nội cung trừ ngày lễ tết, phụng mệnh dự tiệc, ngày thường đều không có ai dám tự tiện đi vào a...” Trương Vân Toàn yên lặng lau mồ hôi, không dám nói ra miệng, lại tự an ủi bản thân, Quý Phi nương nương ngay cả Tử Thần Điện còn có thể xông vào, nghĩ đến bệ hạ đối với Quý Phi người cũng là thật tâm sủng ái.

“Là nô tài sơ suất, bệ hạ đối với nương nương sủng ái có thừa, nương nương muốn đến Quá Dịch Trì du ngoạn tất nhiên không có vấn đề.”

Tiết Nghiên Tuệ phốc cái cười ra tiếng, hoàng đế sủng ái nàng sao? Nói lời ma quỷ gì đây? Tên hoàng thượng kia tuy chỉ thấy vài lần, nàng đã đem hắn liệt vào nhân vật nguy hiểm cực độ, hắn chính là người tâm tính nguội lạnh, lòng dạ sâu không lường được, chờ đợi hắn sủng nàng, chính là chơi đùa với sói.

“Bổn cung cũng không phải là thị sủng sinh kiêu”. Tiêt Nghiên Tuệ cười lạnh, đáng tiếc người như vậy là chết sớm, mà nàng còn phải chết cùng với hắn, dùng tính tình của người kia, có dùng cái chết lay động cũng không làm hắn nảy sinh vài phần hảo cảm, nhưng nhiều nhất cũng có thể khiến hắn dung túng nàng vài phần.

Mà cái nàng cần, cũng chỉ là lợi dụng phần dung túng này của hắn, hô phong hoán vũ, có oán báo oán, có thù báo thù.

Về phần hậu quả, nàng không muốn biết, cũng chẳng quan tâm, dù sau cuối cùng cùng chết, chết sớm chết muộn cũng không có gì khác nhau, chỉ cần thống khoái báo thù là được rồi.

Quá Dịch Trì là hồ nước do thợ đương thời xây dựng, nước xanh liễm diễm, cây xanh um tùm, bốn phía đều có xây dựng hành lang vũ.

Tiết Nghiên Tuệ hạ liễn xuống, trên hành lang chậm rãi bước đi, thềm đá xanh biếc, từng cơn gió ướt át mang theo mùi hương thanh nhã của hoa sen, không nói nên lời thỏa mãn.

Chọn một chỗ có góc nhìn tốt nhất, Tiết Nghiên Tuệ liếc mắt nhìn qua lá sen, hoa sen cao vút, chợt ánh mắt ngưng tụ,” Trương Vân Toàn, đây có phải hay không là đài sen?”

Này là ở sanh ở trong nước, chính tay mình hái xuống, hẳn là không có vấn đề gì.

Tiết Nghiên Tuệ không tự chủ được nuốt nước miếng, nàng thật đói a.

Trương Vân Toàn nhìn một hồi lâu, không dám xác nhận, đi hỏi thăm một hoạn quan tùy tùng trông coi hoa.

“Nương nương thật là hảo nhãn lực, kia là hoa sen vừa chớm nở, cái đài sen này cũng là kết được sớm nhất, trong cả hồ này cũng chỉ có khoảng hơn hai mươi khỏa, nghe nói hạt sen nơi này có thể dưỡng nhan, hằng năm đều là hiến lên cho thái hậu nương nương.”

Tiết Nghiên Tuệ chỉ nghe được đến đúng là đài sen, căn bản không màng đến phía sau nói cái gì, “Toàn bộ đều hái xuống cho ta”.

...

Trong Tử Thần Điện, hoàng đế thuận tay ném đi một chồng tấu chương, trong thanh âm mang theo hàn ý, “Xem ra tấu chương thỉnh trẫm hồi triều vẫn là còn thiếu đi.”

“Đêm qua hoạn quan Hàm Ngọc Điện đã hướng bên ngoài truyền tin tức.” Hàn Đạo Huy trả lời, Hàm Ngọc Điện chính là tẩm cung của Ngô Hiền Phi.

Được triều thần Tề Quốc Công dẫn đầu, cách đây mấy ngày bọn họ không ngừng dâng sớ thúc giục hoàng đế hồi triều, chỉ để xác nhận hoàng thượng có hay không mạnh khỏe. Nhận được tin tức, tự nhiên biết rõ hoàng thượng không có việc gì, ít nhất bên ngoài vẫn như thế, cái này nằm ngoài dự liệu của bọn hắn, tự nhiên lại không dám dâng thêm sớ thúc giục.

“Trẫm lại nhân từ, để cho bọn hắn quá mức càn rỡ.”

Hoàng đế lạnh lùng cười, từ khi hắn xác nhận bệnh tình của mình vô phương cứu chữa, hắn một mặt che lấp bệnh tình, một mặt bắt tay vào việc an bài người kế vị.

Cân nhắc lợi hại, chỉ có Xương Vương nhất mạch có thể đồng thời ổn định tôn thất, đại thần, thái hậu tam phương. Hắn có thể làm ra loại quyết định này, cũng gọi là đại nghĩa diệt thân, hắn không thích Xương Vương, nhẫn nại với Tiết Thành, đều là vì giang sơn xã tắc, cố hết sức để chính mình yêu ghét phân minh.

Đây là do hắn vốn không có lựa chọn nào khác, còn nếu như bệnh của hắn có thể tốt lên thì sao?

Đêm qua hắn tuy ngủ nhưng lại không giống ngủ, mơ hồ cảm thấy có vài đạo kim quang nhập vào cơ thể, sáng nay tỉnh lại, phát giác tinh thần so với hôm qua còn tốt hơn, tuy đôi mắt vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, hắn cũng đã rất vui mừng.

Có ít người hắn không định lại bỏ qua.

Mặt khác lại có người khiến hắn phải để tâm gấp bội, đó chính là Tiết Quý Phi.

Nghĩ đến Tiết Quý Phi, hắn lại cảm thấy nghi hoặc, “Tiết Quý Phi mới là nữ nhi của Tiết Thành, vì sao tin tức ở trong cung đều là do Ngô Hiền Phi đưa tới?”

Hàn Đạo Huy rút từ tay áo ra một cuộn giấy, ngữ khí phức tạp, “Bệ hạ, đây là khẩu cung của Ngự Thiện Phòng, mời ngài xem qua.”

Hoàng đế nhíu mày thật sâu, “Điêu nô đáng chết.”

Lại cực độ hoang mang, “Người này đúng thật là Tiết Quý Phi chứ?”

Tiết Quý Phi nhìn thế nào cũng không giống loại người có thể chịu nhục nha.

Hàn Đạo Huy so với hoàng đế lại càng hoang mang hơn, một quý phi dám vu cáo thân phụ mưu phản, nữ nhân này dám cùng hắn hợp mưu như thế, sẽ dễ dàng chịu được cung nữ hoạn quan cùng nhau khi dễ sao? Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra một lời giải thích hợp lí.

“Thần từng nghe nói có người gặp nỗi buồn hay uất hận cực độ, sẽ dẫn đến tính tình đại biến đổi, có lẽ quý phi nương nương chính là như thế.”

Trong mắt hoàng đế chứa đầy vẻ tò mò, “Là dạng sự tình như thế nào mới khiến cho nàng ta tính tình đại biến như thế, đi dò xét cho trẫm.”

“Ân.”

Hai chủ tớ đang bàn về Tiết Quý Phi, hoạn quan thông truyền mồ hôi đầm đìa tiến vào bẩm báo, “Bệ hạ, Tiết Quý Phi đem Thích Nhật Quận Chúa đẩy vào dịch trì.”

Hoàng đế mạnh mẽ đứng dậy. “Tiết Quý Phi thế nào?”