Hoàng đế có chút thu liễm ánh mắt, cũng không có nói thêm gì nữa. Tiết Nghiên Tuệ không có nhận ra sự tình khác thường, hành lễ xong liền bước chân vui vẻ mang người trở về Thừa Gia Điện.
Bên trong Tử Thần Điện, hoàng đế nhìn chằm chằm vào sổ con, cả buổi cũng không có động tĩnh, mực trên ngòi bút đã sớm khô lại, tiếp tục với tay lấy thêm mực lại quên mất vị trí đặt nghiên mực, ngòi bút rơi vào ngọn lửa bên trên đèn cầy..
Khói lửa lan đến đầu ngón tay có chút nóng.
Hoàng đế như đang có điều suy nghĩ, nhìn nhìn chút phiếm hồng ở đầu ngón tay.
Hàn Đạo Huy ở một bên chứng kiến, nhanh chóng sai người mang nước đá đến.
Hoàng đế khẽ vuốt bụng, đầu ngón tay lại càng đỏ hơn, sâu trong đôi mắt tối đen u ám bỗng hiện lên hình ảnh đôi tai hồng thấu của Tiết quý phi dưới ánh mặt trời.
“Trẫm quả nhiên không có nhìn lầm, hoa tai trân châu quá đơn giản, vốn không thích hợp với nàng.” Lông mày hoàng đế thoải mái dãn ra, khóe môi câu lên cười, giật mình nhận ra lúc trước tại sao bản thân không cảm thấy sảng khoái đến như vậy.
“Hàn Đạo Huy, ở trong tư khố của trẫm lựa chút đồ trang sức đem qua cho Tiết Quý phi. Hai hộp trân châu lớn để cho nàng ấy tùy tiện chơi, đừng để nàng chỉ mới thấy hai hạt trân châu liền xem như trân bảo.” Hoàng đế phân phó xong, phiền muộn trong lòng đã quét sạch, bắt đầu xem xét tấu chương.
Hàn Đạo Huy ngạc nhiên trong chốc lát, phất tay ra hiệu, hoạn quan mang nước đá tới lập tức lui ra.
“Hàn công công, cái này... Bệ hạ không cần?”
“Lắm miệng.” Hàn Đạo Huy cười cười gõ lên ót hắn một cái, bệ hạ chưa từng để ý qua phi tần trong cung mặc cái gì, hôm nay vậy mà đem trang sức tặng cho Tiết quý phi, nhất định là đã đem Tiết quý phi để vào mắt, mới có thể để ý loại chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn đang chờ đợi tiểu thái tử nha, nhanh sớm ra đời đi thôi.
Tiểu hoạn quan bị gõ một cái đứng ngây ra, tay bụm lấy ót, mới vừa rồi Hàn công nở nụ cười, cũng không phải là cái cười khiến người ta sợ run, là thật sự cười.
....
Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn bao phủ bốn phía, trên màn trời phía trên bắt đầu xuất hiện ánh sao.
Thừa Gia Điện đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đã thắp sáng đến bên ngoài điện, các cung nữ đứng xếp hàng trong sân, hầu hạ hai bên, nguyên một đám ánh mắt đều thẳng tắp.
Ngọn đèn dầu mùa hạ thắp sáng như ban ngày, kim quang châu báo hầu như sắp chói đến mù mắt..
Cứ hai người nâng một hòm gỗ sơn hồng liên tục mang tới, mỗi lần mở ra một rương, đều có thể nghe thấy thanh âm hít khí không thể áp chế.
Cuối cùng là hai cái hoạn quan khôi ngô hữu lực, tất cả đều bưng trên tay một hộp gỗ, phía trên che phủ bởi một tấm lụa đỏ..
Hai cái hộp gỗ này có vẻ rất nặng, hai tên hoạn quan nâng hộp trên tay nổi đầy gân xanh, hiển nhiên đồ vật bên trong hộp cũng rất có trọng lượng.
Tiết Nghiên Tuệ chậm rãi nháy mắt mấy cái, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên lụa đỏ, khẽ vén lên.
“Hít hà.”
“Trời ạ.”
Các cung nữ vội vàng che miệng lại, cặp mắt liền không thể khống chế được dính chặt lên phía trên hộp gỗ, ông trời ơi, hai hộp gỗ, tất cả đều là trân châu.
Trân châu trơn bóng mượt mà, cho dù chồng chất trong hộp gỗ hết sức đơn sơ, cũng không mảy may làm giảm đi vẻ nhu hòa cao quý đang phát sáng.
Tiết Nghiên Tuệ nâng lên một hạt trân châu, dưới ngọn đèn dầu chói ra ánh sáng mỹ lệ rực rỡ, mê hoặc nhân tâm.
Bạch ngọc màu trắng trong suốt như nước, thúy ngọc xanh biếc mỹ lệ, ngọc bích màu hồng tươi đẹp,...mỗi một món đều là trân bảo hiếm thấy, được thợ tay nghề giỏi điêu khắc thành trâm cài, vòng tay, hoa tai,... đồ trang sức tinh xảo, sáng rực đến chói mắt.
“Này đều là bệ hạ ban cho nương nương, người có thấy hài lòng hay chưa?” Hàn Đạo Huy có chút cười cười.
Tiết Nghiên Tuệ đời trước cũng từng kinh qua các mặt khác của xã hội, nhưng có lẽ là do thủ bút của hoàng đế quá lớn, tùy tiện mỗi một thứ đều có thể bán ra với giá trên trời. Vừa ra tay có thể đủ cho nàng mở nguyên hội triễn lãm châu báu.
“Bệ hạ đây là đem hết tư khố đều cho bổn cung ư?”
“Nương nương nói đùa, những thứ này còn chưa đến 1% trong kho, chỉ vì trông có vẻ xinh đẹp, kiểu dáng tinh xảo mới chọn vội vài món đem tới trước cho nương nương sử dụng. Nương nương nếu là chán ghét, ta liền cho người chọn lại vài món khác.”
Thiên hạ thái bình gần trăm năm, quốc khố trãi qua mấy đời đế vương tích cóp, nhất là đương kim bệ hạ lại không thích xa hoa lãng phí, thanh tâm quả dục, cũng chưa từng một mình một lần tiêu xài thỏa đáng, hầu như đều đem của cải trong kho tích trữ đầy ấp.
“Chưa đến 1%?” Tiết Nghiên Tuệ lặng lẽ vuốt vuốt ngực, hoàng đế này không đơn giản chỉ là một cái chân vàng nha, mà hắn chính là một tòa núi vàng..
Một lát sau, Tiết Nghiên Tuệ liền biến sắc, hoàng đế cẩn trọng tích trữ được một tòa núi vàng, không lâu về sau lại rơi vào tay của người khác.
Ngực nàng ẩn ẩn nhói đau, Tiết Nghiên Tuệ nắm chặt nắm đấm, nàng đau lòng. Để tránh tương lai đồ của hắn lại tiện nghi cho kẻ khác, còn không bằng toàn bộ đem cho nàng.
Tiễn đi đám người Hàn Đạo Huy, Tiết Nghiên Tuệ liền gọi Trương Vân Toàn đến, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh, “Ngươi là người lanh lợi nhất, Thừa Gia Điện chúng ta hôm nay cái gì cũng không thiếu, thiếu nhất chính là tai mắt. Giáo phường ti bên kia có một cái ca cơ đàn hát dám khởi xướng một khúc ngụ ý trào phúng bổn cung, bọn chúng lại còn nghĩ là chúng ta không biết được, đến hội đấu thuyền rồng ở Đoan Dương cũng không ai hay biết... quả thực giống như tai điếc mắt mù.”
Sắc mặt vui mừng của Trương Vân Toàn theo từng lời của nàng mà biến mất, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nguyên lai có nhiều sự việc tưởng chừng như vô hại lại vô cùng nguy hiểm như vậy, thế mà hắn không phát giác ra, “Nô tài biết sai.”
“Ngày mai ngươi cùng những người bên cạnh đều không cần làm việc như thường nhật, chỉ cần làm cho bổn cung một việc, chính là tìm người, những con người hữu dụng. Mặc kệ là có thân phận gì, chỉ cần có một năng lực xuất chúng, đều mang tới đây, để bổn cung tự mình tuyển chọn. Không cần lo lắng về tiền bạc, bổn cung có tiền.” Tiết Nghiên Tuệ tùy ý cầm lên mấy viên trân châu to như hạt đạn vân vê trong tay.
“Dạ” Trương Vân Toàn nội tâm phập phồng kích động.
Đảo mắt đã đến tiết Đoan Dương..
Tại vườn thượng uyển hoàng gia. Hai bên bờ sông, tiếng bước chân của cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp, đang xây dựng khán dài với những bậc thang dài cực kỳ rộng lớn.
Bên trái dùng màn che cùng bình phong ngăn cách ra một không gian độc lập, từng chuỗi âm thanh oanh oanh yến yến đi kèm mùi thơm của son phấn theo rèm cửa ở bên trong bay ra. Khăn tơ bay theo gió màu sắc bất đồng mang theo mùi thơm lan tỏa trong không khí làm các thiếu niên không khỏi nổi lên từng trận nhiệt khí, lặng lẽ liếc một mắt nhìn lại đây, những quý nữ có xuất thân hiển hách từ kinh thành đều ở tại chỗ đó.
Tài nữ tài hoa nhất kinh thành người người đều với không tới Tiết phủ nhị tiểu thư Tiết Minh Châu đã ở bên trong.
Âm thanh dịu dàng nói nói cười cười, chỉ có mỗi Thích Nhật quận chúa đang trầm mặc, bĩu môi, trong tay nắm một cái lá xương bồ, nhụt chí đánh đánh trên mặt đất.
“Đồ thôn cô chưa từng thấy qua thứ gì tốt, dám đoạt như ý bảo châu của ta, bổn quận chúa đánh chết ngươi.”
Thích Nhật quận chúa nghiến răng nghiến lợi, cực hận Tiết Quý phi, nàng đã lớn như vậy, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Duy nhất chỉ có ở trong tay thuộc hạ của Tiết quý phi ăn phải thiệt thòi lớn, càng đáng hận hơn chính là bệ hạ không những không chủ trì công đạo cho nàng, còn nghĩ đuổi nàng ra khỏi cung, ngay cả mặt mũi cũng đều mất hết.
Hết lần này tới lần khác thái hậu luôn luôn cưng chiều nàng cũng không vì nàng làm chủ, Thích Nhật quận chúa cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng mà, khi nàng biết được tin Tề Vương thúc đi du lịch ở phía Nam lấy được một cặp như ý bảo châu, vốn là muốn tặng cho nàng, lại bị Tiết quý phi đoạt đi, thù mới lại thêm hận cũ, rốt cuộc nhịn không được nữa.
“A Quỳnh, là ai chọc ngươi tức giận rồi?”
Thích Nhật quận chúa đang tức giận, không ai nguyện ý đi trêu chọc nàng, một đám nữ quyến ăn ý đem chung quanh nàng bày ra một khoảng trống, còn lớn hơn khoảng cách ban đầu.
Tiếng nói mềm nhẹ lọt vào tai, Thích Nhật quận chúa không kiên nhẫn giương mắt, mặt mày mang theo lệ khí, nhìn sơ qua rất hung dữ, thiếu nữ kia cũng không sợ nàng, ngọt ngào cười cười: “Lá cây xương bồ quá cứng rắn nha, A Quỳnh cẩn thận sẽ đau tay.”
“Hừ, còn không phải là cái tỷ tỷ quê mùa kia của ngươi đoạt đi như ý bảo châu của ta.” Thích Nhật quận chúa khuê danh Lý Nhược Quỳnh, là đứa con gái Bành Vương thương yêu nhất, lại là cháu gái yêu của thái hậu, cao ngạo tùy hứng, ngoại trừ trưởng bối có thể gọi nàng một tiếng A Quỳnh, thì cũng chỉ có viên minh châu của Tiết phủ, Tiết Hoa Lệ.
Khuôn mặt thanh tú của Tiết Hoa Lệ lộ ra vẻ mờ mịt, sau một lúc lâu mới nhớ được người Thích Nhật quận chúa nói tới là ai, “A, là nàng ta à?”
Mẹ đẻ của Tiết Nghiên Tuệ hèn mọn, bên trong Tiết phủ đến cả hạ nhân cũng không bằng.
Mà Tiết Hoa Lệ xuất thân tôn quý, nàng cái gì cũng không thiếu, cha mẹ sủng ái, thế nhân khen ngợi, lang quân tốt nhất, tất cả đều ở trong tay nàng.
Một Tiết Hoa Lệ vô ưu vô lự như vậy, không có khả năng cũng không cần thiết phải khi dễ Tiết Nghiên Tuệ, trong mắt của nàng Tiết Nghiên Tuệ căn bản chính là không tồn tại.
Bọn họ khác nhau một trời một vực, chính là hoàn toàn coi thường.
“A Quỳnh, thật có lỗi.” Tiết Hoa Lệ cầm chặt tay của Thích Nhật quận chúa, ánh mắt trong suốt, “Ta biết rõ ngươi muốn một cặp minh châu khảm lên đoạn hài (giày gấm), mấy ngày trước phụ thân có đưa tới cho ta một cặp, ta liền đưa cho ngươi có phải tốt không? Ngươi không nên tức giận như vậy.”
“Được rồi được rồi, ta nào có nhỏ mọn như vậy, một cặp minh châu mà thôi, liền tặng cho cái đồ quê mùa kia đi.” Cơn tức Thích Nhật quận chúa tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, “A Lệ ngươi cũng thật ủy khuất, một người như vậy mà lại có thể là tỷ tỷ của ngươi.”
Tiết Hoa Lệ nhẹ nhàng cười, nhẹ nhéo nhéo mặt Thích Nhật quận chúa, “Còn nhắc đến nàng ta làm cái gì?”
“Không nói đến ả nữa, thật là xúi quẩy.”
Thích Nhật quận chúa bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, “A Lệ, váy của ngươi là làm từ chất liệu gì, như thế nào càng về phía dưới màu sắc lại càng xanh đậm hơn?”
Trên mặt Tiết Hoa Lệ lộ vẻ ngượng ngùng, “Vẫn là Vải sa của Việt Châu thôi, chỉ là nhuộm màu sắc bất đồng.”
“Có phải là do Xương Vương huynh nghĩ ra biện pháp gì hay không, hắn đối với ngươi luôn là dụng tâm như vậy.” Thích Nhật quận chúa trêu ghẹo.
Tiết Hoa Lệ mắc cỡ, cả khuôn mặt đều rút vào sâu trong hõm vai.
Các quý nữ ở một bên thấy các nàng không cãi nhau ầm ĩ, cơn giận của Thích Nhật quận chúa cũng tiêu tan, tất cả đều tiến lên để góp vui.
“Quả nhiên rất đẹp nha.”
“Đẹp như màu xanh của trời, lại thanh nhã như hoa sen, cũng chỉ có A Lệ mới thích hợp mặc.”
“Đó là đương nhiên, A Lệ thanh lệ xuất trần, những cái... vẻ đẹp dung tục kia cũng tự thấy hổ thẹn đến chết đi được”
Thích Nhật quận chúa cười to, ở bên tai Tiết Hoa Lệ nói thầm, “Cái tỷ tỷ kia của ngươi còn không phải là vẻ đẹp dung tục hay sao, ta liền chờ nàng ở trước mặt ngươi mất hết mặt mũi.”
“Hiền phi nương nương đến.”
Nghe âm thanh hát vang, mọi người cười hì hì cùng đi ra ngoài nghênh đón.
Ngô Hiền Phi vốn đang bị giam tại Hàm Ngọc Điện sám hối lỗi lầm, vẫn là do thái hậu ra mặt, nàng mới có thể tham gia hội thi đấu thuyền rồng hôm nay.
“Thích Nhật quận chúa ngươi cười cái gì?”
Thích Nhật quận chúa chạy đến bên người nàng nói nhỏ vài tiếng, Ngô Hiền Phi sâu xa nhìn qua Tiết Hoa Lệ, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm. Tiết Hoa Lệ cho đến hiện tại đều cảm thấy tiện nhân Tiết Nghiên Tuệ vốn dĩ không thể so sánh với mình, hôm nay nàng tựu muốn đợi thấy nàng ta mắt mặt xấu hổ a.
“Quý phi nương nương đến.”
Mọi người cúi đầu hành lễ, nháy mắt ra hiệu lẫn nhau.
“Đứng dậy”. Một giọng nữ lười biếng có vẻ không đếm xỉa truyền đến.
Thích Nhật quận chúa dẫn đầu ngay lập tức đứng thẳng lên, vẻ giễu cợt cương cứng ở trên mặt, con mắt càng trừng càng lớn.
Nữ tử dáng người cao gầy chậm rãi đi tới, áo khoác ngắn tay mỏng như sương lụa, cánh tay áo thiêu phượng hoàng màu hồng phấn, sợi tơ vàng óng ánh nhũ kim. Tóc mai vấn ở hai bên, đầu đội trâm phượng chín đuôi, thướt tha bước đến. Giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ quý khí trời sinh, tựa như phượng hoàng tôn quý mà kiêu ngạo.