Không biết Hàn Đạo Huy truyền lời cho hoàng đế như thế nào, hoàng đế ngầm đồng ý cho Tiết Nghiên Tuệ đóng cửa trong Thừa Gia Điện, tiếp tục công việc huấn luyện 100 cung nữ cường tráng.
Cứ như vậy qua vài ngày, chuyện tình Tiết quý phi bị nổi mụn đều bị Thừa Gia Điện lẫn ngự y giấu kín như bưng, bên phía Tử Thần Điện cũng không có đưa người qua lại, việc này rơi vào mắt người khác chính là Tiết quý phi đã bị thất sủng.
Ngày hôm đó sắc trời u ám, Ngô Hiền Phi bước ra khỏi Hàm Ngọc Điện, mấy cái Tiệp Dư, mỹ nhân cũng đi theo phía sau nàng ta, không có mặt trời chói chang, lại thêm mưa lạnh quét qua một đợt, cả đoàn người đi dạo trong cung cũng cảm thấy thoải mái.
“Vài ngày trước khí trời quá nóng, thần thiếp lại phải ngày ngày ngốc ở trong phòng, hôm nay cũng coi như không khí mát mẻ, thần thiếp ở trong phòng đã lâu cũng muốn bước ra ngoài nhìn xem một chút hoa lá, cho dù là cây cỏ cũng được, để đôi mắt được thỏa mãn.” Một mỹ nhân cười nũng nịu.
“Muốn nói đến hoa cỏ, còn không phải là ở Quá Dịch trì sao, nơi đó hồ nước xanh biếc, còn có hoa sen tươi mới, đáng tiếc chúng ta lại không thể đến.” Có người thở dài.
“Ngoại trừ Tiết quý phi, trong hậu cung này còn ai có thể tới đó nữa chứ?” Có người cười lạnh phụ họa.
Mấy người còn lại sắc mặt đột nhiên khó coi, tuy không ai nói ra ngoài miệng nhưng trong nội tâm đối với Tiết quý phi cũng đều vô cùng khó chịu.
Trước kia bệ hạ không để ý tới hậu cung, những phi tần như các nàng ngoại trừ địa vị phân chia cao thấp, những cái còn lại đều là như nhau, cũng không có ai được sủng ái Phải nói là thời gian trước kia trôi qua rất thoải mái, người mà các nàng ta hâm mộ nhất chính là Hiền Phi, tuy đều không được sủng như nhau, nhưng Ngô Hiền Phi được thái hậu nương nương yêu thích, trên tay chưởng quản quyền quản lí hậu cung, ai cũng ra sức nịnh nọt Hiền phi nương nương.
Ai có thể nghĩ đến, cuối cùng có người một bước lên trời, độc chiếm thánh sủng là Tiết quý phi đột nhiên xuất hiện.
Tiết quý phi càng được sủng ái lại càng trở nên ngang ngược càn rỡ, vậy mà bọn họ lại chỉ dám rủa thầm trong bụng, trong nội tâm lại càng cực kỳ hâm mộ, còn có vài phần mong chờ. Trước kia bệ hạ không màng đến hậu cung, còn có lời đồn không gần nữ sắc, các nàng mặc dù tự thấy mình dung mạo xinh đẹp lại cũng không có đất dụng võ. Tiết quý phi đột nhiên nhận được thánh sủng, chứng tỏ bệ hạ cũng không phải không gần nữ sắc, trong lòng các nàng liền lặng lẽ nhiều thêm một phần hy vọng. Các nàng ta tự nhận nhan sắc bản thân so với Tiết quý phi cũng không kém bao nhiêu, hơn nửa mỗi người mỗi vẻ như muôn hoa đua thắm, ưu điểm của các nàng, Tiết quý phi cũng không thể so sánh được. Tiết quý phi có thể được sủng, vậy thì bọn họ cũng có thể.
Nhưng mà, bọn họ có bao nhiêu chờ đợi thì lại càng thất vọng bấy nhiêu, bệ hạ vẫn như cũ không để ý tới hậu cung, ngoại trừ Tiết quý phi. Các nàng không dám oán trách bệ hạ, liền oán hận dồn lên đầu Tiết quý phi, nhất định là do nàng ta ghen tị giở thủ đoạn, cho nên bệ hạ mới không nhìn đến các nàng ta.
“Đừng nói tới Tiết quý phi nữa. Bên cạnh dịch đình cũng có một mảnh vườn nhỏ có hoa lại có cỏ, chúng ta đi qua đó dạo chơi.” Có người khích lệ.
Mấy người nhìn nhau, tâm tư cả bọn đều minh bạch, Tiết quý phi là các nàng không thể trêu vào, liền âm trầm ngậm miệng lại.
Ngô Hiền phi cười lạnh, trong lòng đầy bụng tức giận, lại có thể e ngại Tiết quý phi đến cái dạng tình trạng này, ngay cả nhắc cũng không dám nhắc đến, một đám vô dụng.
“Đi thôi.”
....
“Nữ quan, mau nhìn, cây này có phải hay không là cây Ích Mẫu?” Tiểu cung nữ hầu hạ Tống nữ quan kinh hô.
Tống nữ quan đi qua, vừa nhìn đã nở nụ cười, thân cây mảnh dẻ, lá non sinh ra có màu nâu, đúng là cây Ích Mẫu.
“Để nô tỳ hái xuống.”
Tống nữ quan gật đầu, từ khi gặp được Tiết quý phi nàng liền không còn tự dằn vặt bản thân nữa, tuy rằng không thể xuất cung, cũng không còn đóng cửa ở trong phật đường, thỉnh thoảng vẫn bước ra ngoài đi dạo.
Trước đó vài ngày nhận được hương liệu, cao mỡ, phấn mày từ Tiết quý phi nàng cũng có chút cảm khái. Mặc dùng dung mạo chỉ ở mức bình thường, nhưng thời điểm nàng còn là thiếu nữ đối với mấy thứ này vẫn vô cùng yêu thích, điều hương chế phấn, đoạn thời gian xa xưa ấy thật đáng hoài niệm.
Tống nữ quan một phen nhớ lại, cũng muốn một lần nữa ôn lại chuyện xưa, nàng liền đi tìm nguyên liệu điều chế ngọc nữ hoa đào phấn, trong đó cần đến cây Ích Mẫu làm nguyên liệu, phải ngắt lấy ngay giữa hè, chính là lúc này. Cho nên, Tống nữ quan dẫn theo cung nữ hầu hạ đi tới khu vườn bên cạnh dịch đình.
“Nữ quan, cây Ích Mẫu này thực sự có thể chế ra phấn ư?” Tiểu cung nữ lần đầu mới làm chuyện điều chế phấn này, lại thấy hôm nay tâm tình Tống nữ quan tốt vô cùng, líu ríu hỏi thăm.
Tống nữ quan rất có kiên nhẫn giải thích “Có thể. Sau khi hái liền phơi khô rồi đốt thành tro, vo thành từng viên lớn nhỏ cỡ quả trứng...”
Chủ t hai người kẻ hỏi người đáp, cười cười nói nói, chợt nghe có một tiếng quát lớn: “Các ngươi là tiện tỳ ở nơi nào, lại dám bén mảng đến dịch đình?”
“Ngươi...” Tiểu cung nữ bị hai chữ tiện tỳ này làm tức giận đến choáng váng, “Đây chính là Tống nữ quan.”
“Nguyên lai là Tống nữ quan.” Ngô Hiền phi thần sắc âm lãnh, một cái lão nhân tiền triều mà thôi, Túc Tông ngay cả một cái phong hào cũng không cho bà ta, thật là xấu hổ đến chết đi được, nhưng mà lại được Tiết Nghiên Tuệ sử dụng đi nhục nhã Tiết nhị tiểu thư, tuyệt đối đắc tội với dì nàng ở Thôi gia. Càng đáng hận hơn chính là, hương liệu triều cống tốt nhất của năm nay một món cũng không hề đưa đến Hàm Ngọc Điện của nàng, nô tài trong cung nói rằng chỉ vì Tống nữ quan yêu thích, Tiết Nghiên Tuệ liền đưa hết cho Tống nữ quan.
“Tống nữ quan cũng là người trong nội cung, nếu như đã bước ra khỏi nhà phật, cũng nên tuân thủ lễ nghi trong cung, đã thấy bổn cung sao còn chưa hành lễ?” Ngô Hiền phi cười lạnh.
Ngô Hiền phi người tới không vốn có thiện ý, Tống nữ quan cũng không muốn mạnh mẽ cứng đối cứng, ngăn lại tiểu cung nữ, cúi đầu hành lễ. Tiết quý nói cho phép bà bước ra khỏi nhà phật, bà mặc dù đã từng giúp đỡ Tiết quý phi nhưng bình phẩm thi thơ đều là việc xuất phát từ bản tâm, Tiết nhị tiểu thư kia đúng là câu từ hoa lệ có thừa, ý vị lại không đủ, chính là quá mức sơ sài.
Tống nữ quan đã trên 50 tuổi, đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Tiết phủ không ghi hận bà, trong mắt người ngoài bà chính là người của Tiết quý phi, một ít tranh đấu trong cung cũng không khỏi dính líu tới bà.
Không nghĩ tới bà đã muốn lùi bước, Ngô Hiền phi vẫn cứ nắm chặt không buông.
“Không biết lão thân đã thất lễ với người ở chỗ nào?”
“Thời điểm ngươi hành lễ với bổn cung, ngươi nghiêm mặt cho ai xem? Tại sao lại không cười hành lễ?”
Ngô Hiền phi đáng lẽ không nên bức ép Tống nữ quan cười cho nàng xem, nhưng bà ta lùi bước lại làm cho nàng có lá gan tiến tới.
Tống nữ quan khó chịu nhắm mắt lại, nhục nhã ngày hôm nay có muốn tránh cũng không thể tránh.
Ngô Hiền phi vẻ mặt kiêu căng, nàng là nhất phẩm Hiền phi, bắt Tống nữ quan phải hành lễ cũng không có gì là sai, nàng không đánh cũng không mắng bà ta, chẳng qua chỉ muốn bà ta cười mấy lần cho nàng xem không được hay sao?
Tống nữ quan chịu đựng khuất nhục mỉm cười, chợt nghe được một âm thanh khai phá yết hầu ở đằng sau, “Quý phi nương nương tới.”
Theo sau đó là tiếng bước chân nặng nề như đạp phá thiết hài “Đông đông đông”, mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám cung nữ đông nghịt vẻ mặt hung thần ác sát đang đi lại đây, bọn họ bước đi vô cùng nhanh, càng ngày càng gần, tiếng bước chân dẫm đạp trên nền đá xanh vang dội như sấm nổ.
“Nàng ta tại sao lại tới đây? Tất cả đừng sợ! Bổn cung đều dựa theo cung quy mà hành xử, nàng ta cho dù có đến đây cũng không thể nói được cái gì.”
Ngô hiền phi sắc mặt khó coi đến cực điểm, “Hơn nữa nàng ta cũng thất sủng rồi, các người sợ cái gì chứ?”