Không chỉ có Chu sĩ tử cùng đồng hương kia của hắn không cam lòng, sĩ tử nghe lệnh Tống nữ quan đi làm việc cũng không cam lòng tìm đến nhà.
"Nữ quan, chúng ta hao phí nhiều tâm lực như vậy, lại chỉ tạo được kết quả như thế thôi sao? Sớm biết như vậy, hà tất gì phải phí công".
Tống nữ quan ưu nhã nhấp một ngụm trà, "Ngươi tuổi còn trẻ, nên học kiên nhẫn thêm một chút."
Nhìn lá trà trên mặt nước tạo thành hình hoa mẫu đơn, Tống nữ quan hài lòng gật đầu, đây hết thảy đều nằm trong dự liệu của quý phi nương nương, cũng nên đến lượt nương nương ra tay rồi.
....
Tử Thần Điện.
Mấy ngày nay trời nóng, mặt trời như lò lửa thiêu giống nhau, vậy mà khẩu vị của bệ hạ lại không hề bị ảnh hưởng, Tiết quý phi của hắn tâm tư linh hoạt, giày vò đám người Ngự Thiện Giám đến người ngã ngựa đổ, làm ra những xô đá bào lạnh buốt, ngọt như mật giải nhiệt cho hắn, ăn cực kỳ thoả mãn.
Ngày hôm đó bệ hạ vừa tảo triều liền đi gấp về Tử Thần Điện. Trời quá nóng, mặc dù có kiệu che chắn bớt, nhưng đi một chuyến ở ngoài nắng gắt cũng không khỏi có chút khó chịu, hắn liền sai người đem Thiên Điện dựa theo lời của nàng bố trí, đồng thời cũng cho phép nàng ban ngày ở lại Thiên Điện bên trong Tử Thần Điện nghỉ ngơi.
Bước vào Thiên Điện, hoàng đế nhìn lướt qua đám người quỳ thi lễ không thấy bóng dáng của Tiết quý phi, mày kiếm nhảy mấy cái, bước chân không phát gíac được có hơi gấp gáp. Bước lên bậc thang, đi đến lối vào Thiên Điện, cung nhân quỳ đầy đất, màn trúc ở bên trong có vẻ yên tĩnh, hoàng đế tự mình xốc rèm lên, tiêu sái nhẹ nhàng đi vào trong.
Tiết Nghiên Tuệ đang ngồi cạnh bên cửa sổ, nàng luôn yêu thích y phục rực rỡ tươi trẻ, hôm nay lại vận một thân xiêm y mộc mạc đơn giản, ngay cả búi tóc cũng chỉ cài một cây ngọc trâm, mặt mày không chút phấn son, hai tay chống cằm, ánh mắt suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, khủyu tay đè xuống một quyển sách đang mở.
Hoàng đế hơi chút kinh ngạc, đầu quả tim như bị ai đó nhéo một phát đau buốt, Tiết quý phi hôm nay lại không giống ngày thường, trở nên đẹp thanh thoát, nhưng chút sa sút trong mắt nàng lại khiến hắn bỗng dưng đau lòng. Hắn cũng đã đến bên cạnh nàng, vậy mà nàng vẫn còn chưa nhận ra.
Nhìn thoáng qua quyển sách dưới khủyu tay nàng, vậy mà lại là một quyển kinh Phật, hoàng đế nghi hoặc khó hiểu, Tiết quý phi chưa từng ăn chay niệm Phật, tự dưng sao lại nổi hứng đi đọc kinh?
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của nàng, cất giọng trầm ấm: "Quý phi".
Âm thanh đột ngột xuất hiện làm nàng giật mình, động tác lẫn giọng nói của bệ hạ đều rất nhẹ nhàng, làm cho Tiết Nghiên Tuệ càng thêm hoảng sợ, run run đáp, "Bệ hạ".
Giọng điệu sa sút, không còn một nửa hoạt bát như ngày xưa, hoàng đế nhíu mày, "Làm sao vậy? Có người làm cho nàng chịu ủy khuất sao?"
Hoàng đế bắt đầu suy đoán người có thể khi dễ Tiết quý phi của hắn thành như vậy, suy xét một vòng, phát hiện trong nội cung này không có ai dám cả gan gây chuyện với nàng.
Chẳng lẽ là Thái Hậu?
Tiết Nghiên Tuệ lắc đầu, "Thần thiếp hôm qua gặp ác mộng.... Mơ thấy mẫu thân..."
Hắn biết rõ mẹ ruột nàng mất sớm, âm thanh càng thêm ôn hoà, "Trong mộng đã xảy ra chuyện gì?"
Tiết Nghiên Tuệ không dám đối diện ánh mắt của bệ hạ, nếu nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng lại không cách nào nói dối được, cúi đầu cắn cắn môi dưới, nhanh chóng nói: "Không có gì, thiếp ngay cả dung mạo của mẫu thân như thế nào cũng không biết".
Hoàng đế lại không tự chủ thất thần.
Tiết Nghiên Tuệ đột nhiên hối hận, chẳng lẽ bệ hạ đã biết bí mật về thân thế của hắn? Nàng thật hối hận đã dùng đến cái lý do này.
"Bệ hạ, không nói chuyện này nữa, thần thiếp làm cho người hai chén đá bào giải nhiệt". Tiết Nghiên Tuệ nói xong liền đứng dậy.
Hoàng đế nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay nàng, ánh mắt trở nên nhu hoà, cũng hàm chứa ý thương tiếc, bất kỳ thứ gì ở thế gian này có được hắn đều có thể tìm về cho nàng, nhưng mà đối với một người đã chết, hắn lại rất bất lực.
"Trẫm sẽ ra lệnh cho Tiết Thành vẽ một bức hoạ cho nàng xem."
Tiết Nghiên Tuệ vội vàng lắc đầu, bà ấy trên trời nếu thấy được, chắc chắn sẽ không muốn để cho Tiết lão tặc lại khinh nhờn bà.
Hoàng đế lại nhíu chặt mày.
Lời cũng đã mở, đành phải nói cho hết ý, Tiết Nghiên Tuệ cúi thấp đầu, "Bệ hạ, thần thiếp muốn xuất cung đến Tử Vân Tự dâng hương cầu nguyện cho mẫu thân".
Tiết quý phi đã muốn như vậy, xuất cung một ngày có là chuyện lớn gì, hắn liền lập tức đáp ứng.
"Tạ bệ hạ". Tiết Nghiên Tuệ không nghĩ hắn sẽ đáp ứng nhanh như vậy, kinh hỷ nhào tới ôm lấy hắn.
Bộ mặt thương cảm vừa rồi triệt để quét sạch, hoàng đế bắt gặp tia ranh mãnh trong mắt nàng, híp mắt, ngoại trừ ra ngoài dâng hương nàng còn muốn làm cái gì?
Sáng sớm hôm sau, hai đội cấm vệ cưỡi ngựa dẫn đường, hoạn quan cung nữ cầm sổ ghi chép các vậy lễ bái, bên trên che cái dù lớn,... Chính giữa là cổ xe ngựa với 6 con tuấn mã, thanh thế to lớn hướng về phía Tử Vân Tự xuất phát.
Tử Vân Tự hôm qua đã nhận được thánh chỉ, triều đại này sùng bái Phật, Tử Vân Tự mặc dù không phải là ngôi chùa do hoàng gia sắc phong, nhưng cũng là cổ tự trăm năm, nhiều đại đức hội tụ, Túc Tông cũng từng có đoạn thời gian quy y trong chùa. Việc tiếp đãi sủng phi đương triều Tiết quý phi làm lễ cầu nguyện cho mẫu thân đã mất mặc dù được yêu cầu đột xuất, cũng được trụ trì nơi này nhanh chóng sắp xếp rõ ràng trình tự.
Ở bên trong bảo điện, một nhóm đại đức cao tăng đang ngồi tụng kinh, Tiết Nghiên Tuệ quỳ gối trên bồ đoàn trung tâm, cũng đang tụng kinh, "Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát...."
Sau khi niệm xong, Tiết Nghiên Tuệ chấp hai tay trước ngực, bộ dáng tiều tụy hỏi thăm trụ trì Tử Vân Tự, "Đại sư, mẫu thân vì sao báo mộng cho ta? Là có kẻ đang quấy nhiễu đến sự an nghỉ của người?"
Đại sư trụ trì Tử Vân Tự, lông mi trắng như tuyết, râu dài bạc phơ, một đôi mắt từ bi có vẻ nhìn thấu nhân tâm, "A di đà phật, trong lòng của nương nương vốn dĩ cũng đã có đáp án rồi."
Tiết Nghiên Tuệ đi theo đại sư bước ra bảo điện,từ bên trong bỗng nhiên lao ra một người, chen vào giữa đám cung nữ lẫn hoạn quan thủ vệ, hô lớn:
"Quý phi nương nương người cầu thần lễ phật, lại bỏ mặc đệ đệ mình ức hiếp dân chúng, làm đủ mọi chuyện ác, để dân chúng hận ý tận xương, ngày ngày nguyền rủa hắn, có đệ đệ độc ác như vậy, thần phật làm sao có thể che chở được nương nương kia chứ?"
Cả đám hoạn quan đều sợ hãi biến sắc, quý phi nương nương vì mẫu thân đã mất đến đây cầu phúc, cái thằng khốn nạn này lại nói thần phật sẽ không che chở cho người, tên tiểu tử đáng chết này là từ nơi nào đến? Lập tức cả đám đồng loạt động thủ, định đem hắn bắt giữ.
"Dừng tay." Tiết Nghiên Tuệ trầm mặt, "cái gì đệ đệ độc ác? Ngươi nó rõ ra cho bổn cung".
"Lời của tiểu dân tất cả đều là thật, người bị hại hiện tại cũng đang ở trong chùa, cầu quý phi nương nương ra mặt làm chủ cho huynh ấy."
"Dẫn tới đây".
Tin tức quý phi nương nương vì dân trừ hại nhanh như gío lan truyền ra ngoài, tuy rằng trước cửa Tử Vân Tự có rất nhiều cấm vệ quân đằng đằng sát khí canh giữ, hai bên đường rất nhanh cũng đã tụ tập đông đảo dân chúng.
Mà mười mấy tên cấm quân cũng phóng ngựa đi bắt người, đem Tiết Mã Tuấn từ trong Bình Vương Phủ lôi ra, áp giải đến Tử Vân Tự.
Tiết Tuấn Mã bị nhét lên lưng ngựa, hai tay trói chặt, trên đường đi đạp đá lung tung, không ngừng mở miệng mắng chửi, "Thả ta ra, nếu không ta nhất định phải bắt cả nhà các ngươi chôn cùng".
Cả đám cấm quân sắc mặt khó coi, đến trước cửa Tử Vân Tự, cố ý để cho hắn từ trên ngựa té xuống, Tiết Mã Tuấn từ nhỏ tuy thân thể vàng ngọc, sức chịu đựng cũng rất tốt, ngã một cái còn có thể chửi lớn giọng hơn, dường như cũng không có bị thương tổn gì.
Những ngày này, dựa theo lời đồn đãi của dân chúng, Tiết Mã Tuấn so với ác quỷ còn đáng sợ hơn, những người chính thức gặp được hắn cũng chỉ có vài người, đại đa số mọi người ở đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta. Tiết Mã Tuấn ngày thường cũng rất anh tuấn, nhưng trên đường đến đây liên tục giãy dụa trên lưng ngựa, làm cho đầu tóc trở nên bù xù, mặt mày dữ tợn, mở miệng liền muốn đem cả nhà người ra ra giết sạch, bộ dạng này đúng là làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Người này chính là Tiết công tử, quả nhiên diện mạo hung thần ác sát".
"Nhưng dù gì hắn cũng là đệ đệ của quý phi nương nương, nương nương dĩ nhiên sẽ bao che cho hắn".
"haizz, thật là đáng giận mà".
Cả đám cấm quân chế trụ hai vai của Tiết Mã Tuấn, xô đẩy người tiến vào bên trong Tử Vân Tự.
"Ở trước mặt là quý phi nương nương, còn không mau quỳ xuống". Đầu gối bị đá mạnh một cước, Tiết Mã Tuấn khuất nhục quỳ trên đất, cổ lại ương ngạnh, trên mặt lộ vẻ thù hận cùng khinh miệt".
Hắn ta chưa bao giờ xem Tiết Nghiên Tuệ là tỷ tỷ của mình, trong mắt của Tiết Mã Tuấn, nàng cùng với bọn nô tài đều như nhau.
"Thả ta ra, nếu không phụ thân sẽ không tha cho ngươi".
Tiết Nghiên Tuệ từ trên cao nhìn xuống, đánh giá tên nhi tử ngoan độc điên cuồng này của Thôi thị, đứa con yêu quý của bà ta, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng đối với hắn ta cũng vô cùng e ngại, nguyên chủ mặc dù lớn hơn hắn ta vài tuổi, ngẫu nhiên không cẩn thận đụng phải Tiết Mã Tuấn nhằm lúc tâm tình của hắn không tốt, cũng sẽ bị hắn lôi ra hung ác đánh một trận.
Thôi thị cùng với Tiết Thành cực kỳ thương yêu hắn ta, cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, bọn họ đã không biết dạy con, hôm nay nàng liền làm người tốt một lần, hảo hảo giáo huấn Tiết Mã Tuấn về cách làm người như thế nào.
"Nghiệp chướng, ngươi làm nhiều việc ác khiến cho dân chúng chửi bới, quấy nhiễu đến mẫu thân không được an nghỉ. Hôm nay ta không thể không nhịn đau dạy cho ngươi một bài học, để cho lòng dân được an ổn, an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng".
Tiết Mã Tuấn gào to: "Mẫu thân của ta vẫn đang êm đẹp ở trong phủ..."
"Người đâu, bịt miệng hắn lại cho ta". Tiết Nghiên Tuệ bộ dáng đau khổ chấp hành "quân pháp bất vị thân", "Đánh gãy tay chân của hắn, giống như cách hắn đã làm đối với người khác."
Tiết Mã Tuấn rốt cục cũng thấy sợ hãi.
Nhận được tin tức, Thôi thị một đường điên cuồng chạy tới, trên ngực đột nhiên nhói một cái.