Editor: Mandala
Chương 51
Kiến Cực Điện.
Hoàng đế ngồi trên thượng tọa, bóng lưng thẳng tắp cao ngất, ngày thường hắn luôn là một gương mặt lạnh như băng, bây giờ lại phá lệ ôn hòa.
Hôm nay cũng không phải mùng một hay ngày rằm, có chăng chính là hoàng đế không đội mũ miện, không có lưu châu che mặt, khiến cho những triều thần đang đứng ra bẩm tấu sự tình nhìn đến ánh mắt của hắn, lập tức sinh lòng sợ hãi.
“Khởi tấu bệ hạ, Biện Châu có một phụ nhân một thai sinh được ba nam hài tử, Biện Châu Thích Sứ đã cố ý cho người đến đây trình báo.”
Sau khi bẩm hết đại sự, vị Lễ Bộ Thượng Thư mới nhậm chức này đoán ý thấy tâm trạng của bệ hạ hôm nay dường như rất vui vẻ, cho nên mới cười đem tin vui ở Biện Châu đúng lúc bẩm báo đi lên.
Từ lúc cao tổ lập quốc đến nay, trãi qua nhiều năm chiến loạn, dân chúng sinh sống cực kỳ khó khăn, trước đây đã từng có Thích Sứ đem chuyện Trị Hạ phu nhân một thai sinh được ba hài tử lên bẩm tấu, cao tổ còn cười cho rằng đây là tin mừng, là điểm lành, còn truyền cho ban thưởng mễ lương.
Theo thái bình lâu dần, hộ dân mỗi năm đều tăng trưởng, chuyện vui của dân cũng là vinh dự của quốc gia, loại chuyện mừng như thế này đều được tất cả các châu trình báo lên. Sau khi Lễ Bộ xác minh liền trực tiếp giao lại cho Hộ bộ, Hộ bộ theo như thông lệ phát mễ lương, ngược lại cũng rất ít khi kinh động đến hoàng đế ngồi trên ghế rồng.
Vị thượng thư mới nhậm chức của Lễ Bộ kia cũng là đột nhiên nhớ tới cái mẫu vụn này, năm nay hắn ta đã sáu mươi tuổi, trước đó vài ngày mới có được một đứa cháu gái mập mạp đáng yêu, trắng trẻo như ngọc làm cho ông ấy cực kỳ yêu thích. Mấy hôm nay lần nào vừa về phủ cũng sai vú em ôm đến trước mặt chơi đùa, cũng bởi vì cái này cho nên hắn ta đối với cái tin vui từ Biện Châu kia chỉ nhìn qua một lần liền ghi tạc vào trong lòng. Đột nhiên nhớ tới từ lúc bệ hạ lên ngôi tới nay đã được bảy tám năm, dưới gối vẫn chưa có con, lập tức đem chuyện vui này ra bẩm tấu trên triều.
"Cứ theo như thường lệ ban thưởng đi."
Hắn dừng một chút, lại bỏ thêm một câu:
"Ban thưởng thêm tơ lụa ba thất, xuất từ trong quốc khố của trẫm."
Lễ Bộ Thượng Thư khom người tạ ơn, lui về phía sau đội ngũ, những người còn lại nhìn thấy nụ cười trên mặt của bệ hạ, tựa như gió xuân quét ngang qua mặt vậy.
Giải quyết sự tình xong, hoàng đế phất tay, quần thần sau khi hành lễ liền nối đuôi nhau rời đi.
Hắn cũng rời khỏi Kiến Cực Điện, sờ sờ cái hầu bao trong tay áo, bước chân cực kỳ nhanh chóng:
"Đi Thừa Gia Điện."
Nhớ lại sự tình đêm hôm qua, trên người hắn bỗng chốc nóng lên, thân là nam nhân dĩ nhiên có những chuyện vô sự tự thông, huống hồ gì hắn hiện tại cũng đang độ tuổi thiếu niên sung mãn. Không nói đến Tuệ nhi của hắn ngay cả khi đổ mồ hôi cũng cực kỳ ôn nhu câu hồn người đến thế, là đàn ông thì càng khó có thể cầm lòng được. Hắn đối với những chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông cũng cực kỳ xem trọng, cõ lẽ phải đến khi ăn tủy trong xương mới biết được chỉ liếm thôi cũng đã ngon rồi, khó tránh khỏi có chút phóng túng, súyt tí nữa còn làm nàng bị thương. Hắn vừa nghĩ đến đây, cước bộ lại càng gia tăng nhanh chóng.
"Bệ hạ, hành cung cho người đến đây truyền tin, hôm qua thái hậu nương nương bỗng dưng tuyệt thực, ngay cả nước cũng không uống. Cấm vệ quân canh gác hành cung phải đến hôm nay mới biết được, lo sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của thái hậu nương nương, mới phi ngựa tới đây báo tin."
Tuy Hàn Đạo Huy ngàn vạn lần không muốn ở thời điểm này dập tắt đi hứng thú của bệ hạ, thế nhưng vị kia là thái hậu, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì hắn ta quả thật gánh vác không nổi, cho nên không thể không báo.
"Tuyệt thực sao?"
Hoàng đế dừng lại bước chân, tươi cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì. Người mưu sát hắn, tra ra được là Chữ gia, người chí lớn tài mọn kia còn là cậu ở trên đầu của hắn. Chữ gia là gia tộc bên ngoại của hoàng đế, Đại Lý Tự Khanh cho dù có nghi vấn trong lòng cũng chỉ dám bắt giam một mình Chữ Quốc Cửu vào ngục, không hề động đến những người khác bên trong Chữ gia. Bệ hạ và Chữ thái hậu có lẽ đã ngầm chấp thuận.
Chữ thái hậu một mực muốn gặp bệ hạ, thế nhưng bệ hạ lại không muốn tới hành cung gặp bà ta, còn ra lệnh cho cấm vệ quân canh giữ hành cung nghiêm ngặt, giam lỏng thái hậu ở bên trong. Không nghĩ tới, Chữ thái hậu vì muốn chấm dứt tình trạng này mà quyết định dùng cách tuyệt thực.
"Nếu như thái hậu xảy ra chuyện, những người hầu hạ bên cạnh toàn bộ loạn côn đánh chết."
Hoàng đế chỉ bỏ lại một câu ngắn gọn, bên trong lời nói còn mang theo khí thế sát phạt.
Tin tức hành cung bên kia mỗi thời mỗi khắc đều truyền vào cung, Hàn Đạo Huy biết rõ sau khi Chữ Quốc Cửu bị bắt vào ngục, mấy thế hệ tử tôn của Chữ gia đều đi hành cung cầu Chữ thái hậu che chở cho bọn họ. Sau đó bệ hạ lại ra lệnh cho cấm vệ quân bao vây hành cung, giam lỏng Chữ thái hậu ở bên trong.
Những lời này của bệ hạ kỳ thật là muốn nói cho thái hậu nương nương biết, nếu như bà ấy tuyệt thực xảy ra chuyện, toàn bộ người nhà họ Chữ đều phải chôn cùng với bà ta.
Hàn Đào Huy lập tức sai người đi hành cung truyền lời, sau khi an bài mọi chuyện thoả đáng, hắn ta nhìn thấy bệ hạ vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Bệ hạ?"
Hàn Đào Huy thấp thỏm gọi khẽ.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, hắn xoa xoa mi tâm:
"Trở lại Tử Thần Điện, cho người đến Thừa Gia Điện truyền lời, bảo quý phi nghỉ ngơi thật tốt."
Hồi Tử Thần Điện, giữa lông mày hoàng đế tản ra khí lạnh, đột nhiên phân phó:
"Mở Ngân Quỹ Phòng, đem tất cả những vật dụng hồi còn nhỏ của trẫm mang đến đây."
Mặt trời treo lên cao, cả đám người bên Ngự Thiện Giám mặt ủ mày chau đem cơm nước còn nguyên mang đi, bệ hạ hiện tại không muốn ăn trưa.
Tại Thừa Gia Điện, Tiết Nghiên Tuệ ngủ một giấc mỹ mãn, tỉnh lại thì tay chân tê dại, thẩn thờ một hồi, toàn bộ bối rối trong lòng tiêu tán, nàng vuốt vuốt bụng, chậm rãi ngồi dậy.
"Nương nương, người muốn rời giường sao?"
Cung nữ kia nhẹ giọng hỏi ý nàng.
Tiết Nghiên Tuệ vén màn bước xuống giường, ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng không có mảnh mai đến như vậy, chẳng qua chỉ mới ngủ một ngày mà thôi.
Trang điểm ăn mặc xong xuôi, Tiết Nghiên cảm thấy chán gần chết, nàng cảm giác như thời gian trôi qua thật chậm, hồi trước còn có thể cho ca cơ đến đây biểu diễn, hiện tại toàn bộ đều cảm thấy không có hứng thú.
Nàng lặng lẽ tiến về phía sau điện, nhìn hai cung nữ không có trực ban hôm nay chơi đấu cây cỏ, dọa cho bọn họ sợ đến nhảy dựng.
Tiết Nghiên Tuệ trấn an hai cung nữ bị dọa sợ kia, trong lòng đang có dự định đi đến Tử Thần Điện.
“Nương nương, bệ hạ đang ở một mình trong điện, tâm trạng không được tốt.”
Hàn Đạo Huy tay chân nhẹ nhàng đẩy ra cửa điện, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tiết Nghiên Tuệ lặng lẽ bước vào trong, bệ hạ đang đứng quay lưng về phía nàng, trước mặt hắn là một cái hòm gỗ làm từ gỗ cây nhãn. Hắn cứ đứng đó thất thần nhìn vào bên trong, ngay cả khi nàng đã bước tới sau lưng cũng không có phát giác ra.
Nàng đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía trước, nhìn thấy trong rương toàn bộ đều là đồ chơi trẻ con, có chong chóng tre, có con quay nhỏ, còn có cung tên đồ chơi,... tất cả đều được chế tác cực kỳ tinh xảo. Trong tay hoàng đế đang giữ một cái hộp gỗ nhỏ, nắp hộp gỗ hơi hé ra, bên trong phủ một tấm lụa sa tanh màu vàng, phía trên có để một cái túi hương. Ánh mắt nàng dừng lại trên cái túi hương kia, đó là một cái túi màu vàng cam, mặt trên thêu hình kỳ lân vô cùng tinh xảo. Tiết Nghiên Tuệ nhìn một chút, ánh mắt nghi hoặc, cái túi hương nhỏ này nhìn qua cực kỳ cũ kỹ, giống như kỷ vật đã trãi qua bao năm tháng tuế nguyệt tang thương, hắn chính là đang thất thần nhìn vào cái túi này sao?
“Đây là cái gì?”
Nàng càng xem càng hiếu kỳ, cố hết sức kiềm chế mới nhịn xuống xúc động muốn thò tay ra. Hoàng đế dường như đã tỉnh táo lại, ngón tay giật giật, ngón giữa đang đặt trên đỉnh hộp dùng lực ấn xuống, tư thế này rõ ràng đang muốn đóng nắp hộp lại.
“Đừng mà.”
Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được lên tiếng, tay phải không khống chế được đưa tới. Hắn không phát hiện ra nàng đang bước đến, đột nhiên nghe thấy giọng của nàng liền ngây ngẩn cả người. Nàng nhân cơ hội này chộp lấy cái túi hương kia vào trong tay.
Tiết Nghiên Tuệ dò xét sắc mặt lẫn ánh mắt của bệ hạ, trên khuôn mặt đang bị bao phủ bởi một tầng băng sương của hắn lúc nhìn đến cặp mắt kinh ngạc của nàng lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nàng buông lỏng tâm tình, cẩn thận đánh giá cái túi nhỏ trước mặt, mặt trước túi thêu hình kỳ lân, còn mặt sau lại dùng chỉ đen thêu thành một cái chữ. Nàng quan sát một hồi mới xác định đây là chữ Tung.
“Bệ hạ, cái này là gì vậy?”
Tiết Nghiên Tuệ trong mơ hồ đã có một ít suy đoán, cái rương này toàn bộ đều là đồ chơi con nít, trong hộp gỗ lót vải gấm vàng, lại còn có một cái túi hương có thêu chữ.
Hoàng đế nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tản ra một ngụm trọc khí đang dâng lên trong ngực, những lời mà hắn đã cất giữ bao nhiêu năm nay, rốt cuộc người mà hắn có thể giãy bày đã xuất hiện.
“Sau khi trẫm sinh ra, phụ hoàng đã ban cho trẫm tên chữ Huyền Tung.”
Tung là núi cao nối liền bất tận, cao ngất hùng vĩ, ký thác kỳ vọng của tiên đế đối với nhi tử của ông.
Hoàng đế khui lòng bàn tay của nàng ra, mở túi, bên trong túi là một nhúm tóc mềm mại hơi ngả vàng.
“Đây là tóc tơ của trẫm.” Hoàng đế dừng ở bó tóc tơ này, trong ánh mắt mang theo cô độc: “Đây là tóc mà trẫm từ trong bụng mẹ sinh ra đã có.”
Hắn nhớ tới những tin đồn kia, sắc mặt không thể che giấu được sự yếu ớt trong lòng, có lẽ đây chính là thứ duy nhất mà mẹ ruột hắn lưu lại cho hắn.
Hắn lúc nào cũng mạnh mẽ bá đạo, cho dù là lúc bệnh nặng đến thổ huyết vẫn có thể chịu đựng được đau nhức kịch liệt, cho dù là bản thân hắn đang hấp hối, sắc mặt tái nhợt vẫn như cũ kiên nghị kiên cường. Vậy mà lúc này đây, mí mắt hắn buông xuống, che đi đôi mắt nhiễm đỏ, hai cánh môi mím lại đến trắng bệt, giống hệt như một đứa trẻ, lộ ra nỗi sợ hãi không biết đi đâu về đâu.
“Bệ hạ.”
Tiết Nghiên Tuệ biết rõ mẹ đẻ của hắn không phải là Chữ thái hậu, nhìn thấy hắn như vậy nàng không khỏi đau lòng. Nàng nhào vào trong lồng ngực rộng lớn của người nọ, dang tay ra ôm lấy eo của hắn.
Trong ngực truyền đến một cổ mùi hương thơm ngát, xua tan không ít hàn ý đang lan tràn trong ngực, hắn ôm chặt lấy nàng, may mắn là thiên hạ này vẫn còn có nàng... Tuệ nhi...